"..."
Kỷ Trường Hoài không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn qua.
Hạ Sâm không thèm để ý quay đầu lại, tay đang nắm tay Trình Mộc Quân khẽ động một cái.
Siết chặt hơn, như đang công khai biểu thị chủ quyền.
Cạch —— Cửa đóng lại, Kỷ Trường Hoài vẫn không nhúc nhích, đứng yên như vậy ở phòng khách, đôi mày cau lại.
Cho đến khi trên hành lang vang lên tiếng đùa giỡn của những người ở phòng bên cạnh trở về, Kỷ Trường Hoài mới hoàn hồn.
Y cảm thấy lòng bàn tay đau nhói, mở tay ra, cây bút mà y cầm theo khi ra ngoài đã gãy đôi, phần bén nhọn đâm thủng lòng bàn tay.
Cụp mắt nhìn máu chảy ra, y không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy mù mịt.
Vừa rồi, y đã suy nghĩ gì? Hay vì tức giận mà đầu óc gần như trống rỗng?
Từ nhỏ Kỷ Trường Hoài đã không có cảm xúc gì quá mạnh mẽ, dù thích hay ghét, y cũng chỉ để nó trôi đi.
Lúc vài tuổi, khi món đồ chơi mình thích bị cướp đi, y cầm món khác lên chơi là xong chuyện; mất đi một thứ quan trọng, trong lòng y cũng chỉ cảm thấy đó là duyên phận.
Mặc dù bị ép phải đối mặt với những chuyện phiền phức, chẳng hạn như Mạc An Lan, Kỷ Trường Hoài cũng sẽ không có cảm xúc quá mãnh liệt.
Mấy ngày trước Mạc An Lan ăn vạ ở ký túc xá không chịu đi, y cũng không tức giận, chỉ xem như đối phương không tồn tại.
Đợi thêm một lúc, y sợ quấy rầy giấc ngủ của bạn cùng phòng, mới gửi tin nhắn kêu Tiêu Ngật Xuyên tới đưa người đi.
Từ đầu tới đuôi, tâm trạng của y chưa từng có thăng hay trầm.
Nhưng vừa rồi, Kỷ Trường Hoài muốn bẻ gãy bàn tay đang nắm lấy tay Trình Mộc Quân của Hạ Sâm, bẻ gãy từng ngón tay một.
Như vậy không đúng, không thích hợp.
Ngay lúc này, Kỷ Trường Hoài nhận được một cuộc gọi.
Trên màn hình là ba chữ: Mạc An Lan.
Trước kia, mặc dù không muốn để ý tới Mạc An Lan, Kỷ Trường Hoài vẫn sẽ dùng phương thức ôn hòa để từ chối, như đi thư viện, như viết luận văn... Có rất nhiều cách từ chối mà không gây mất lòng.
Nhưng, giờ khắc này, Kỷ Trường Hoài đột nhiên không có kiên nhẫn đó nữa, thẳng thừng ngắt máy.
Sau một lúc lâu, điện thoại lại vang lên, bây giờ là người khác.
Tiêu Ngật Xuyên.
Kỷ Trường Hoài vốn định ngắt máy giống như trước, nhưng rồi lại nhớ tới buổi tối hôm đó, nhớ Tiêu Ngật Xuyên đột nhiên đến gần Trình Mộc Quân, nhớ tấm ảnh mình đăng hôm nay.
Mạc An Lan nhìn thấy, Tiêu Ngật Xuyên cũng có thể nhìn thấy.
"Alo?"
Giọng Tiêu Ngật Xuyên vang lên: "Ra là điện thoại của cậu không bị gì."
Kỷ Trường Hoài: "Ừm, không muốn nghe."
Không ngờ lần này Tiêu Ngật Xuyên lại không nói chuyện thay Mạc An Lan, thậm chí không hề đề cập tới một câu. Y chuyển đề tài, nói chuyện khác.
"Tấm ảnh hồi sáng cậu đăng... không giống phong cách của cậu lắm."
Kỷ Trường Hoài: "Ừm, tôi muốn theo đuổi Trình Mộc Quân."
"..."
Tiêu Ngật Xuyên im lặng vài giây mới hỏi: "Tại sao?"
"Tôi muốn tới gần cậu ấy, nhiều năm rồi, cậu ấy là người duy nhất khiến tôi muốn chủ động tới gần."
Kỷ Trường Hoài nói xong: "Đúng rồi, sắp tới tôi sẽ lên núi ở vài ngày."
"Trong chùa à?"
"Ừm."
Tiêu Ngật Xuyên lại nói: "Có muốn trốn An Lan đi nữa thì cậu cũng đâu cần cực đoan như vậy, cậu biết mẹ cậu rất nhạy cảm với chuyện đó..."
"Không liên quan tới cậu ấy."
Kỷ Trường Hoài giải thích một câu xong lập tức ngắt điện thoại.
Đúng, y muốn vào chùa ở vài ngày, không phải vì trốn Mạc An Lan, mà là vì tu thân dưỡng tính.
Mấy ngày nay, y quá kỳ lạ. Với trạng thái như vậy, Kỷ Trường Hoài lo mình sẽ làm Trình Mộc Quân sợ. Suy cho cùng, hai người cũng chỉ là bạn cùng phòng vừa mới quen được mấy ngày.
Dù là những giấc mơ quá đáng hay sự thù ghét đột ngột với Hạ Sâm, tất cả đều không bình thường.
***
Trình Mộc Quân và Hạ Sâm đ ến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát.
Quả nhiên giống với trước kia, mắt bị mù đột ngột không phải là vấn đề s1nh lý, mà là tâm lý.
Đến khuya, hai người mới trở lại ký túc xá.
Trong ký túc xá tối om, hình như Kỷ Trường Hoài không ở đây.
Trình Mộc Quân sắp xếp cho Hạ Sâm xong mới có thời gian xem điện thoại. Hắn mở điện thoại lên mới phát hiện mình bận cả buổi trưa vẫn chưa kịp xem wechat.
Kỷ Trường Hoài gửi cho hắn một tin nhắn.
【Tôi có chút việc đột xuất, ra ngoài mấy ngày, không cần lo lắng.】
Lịch sự mà không mất sự thân thiết, tựa như hai người là bạn bè đã chơi chung rất lâu.
Có lẽ là tâm linh tương thông, đúng lúc này, điện thoại vang lên, là lời mời video call.
Đúng là Kỷ Trường Hoài.
Hắn nhấc máy, hoàn cảnh ở chỗ Kỷ Trường Hoài rất đặc biệt, Trình Mộc Quân nhìn cảm thấy hơi quen.
Một căn phòng nhỏ đơn sơ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy toàn bộ không gian bên trong. Đồ dùng trong phòng chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và một cái ghế dựa.
Đây rõ ràng là chùa Xuất Vân mà Trình Mộc Quân đã đi ở thế giới trừng phạt trước.
Trước khi thế giới trừng phạt sụp đổ, Kỷ Trường Hoài đã tĩnh tọa ở chùa Xuất Vân này. Hiện tại y không học ở Học viện Phật giáo nữa, sao vẫn chạy tới nơi đó?
Có lẽ là thấy nét mặt Trình Mộc Quân hơi là lạ, Kỷ Trường Hoài giải thích: "Tôi đang ở trong chùa, gần đây có chút phiền lòng, tới đây tĩnh tọa mấy ngày."
Trình Mộc Quân: "Vì Mạc An Lan? Sao vậy, tấm ảnh đó có hiệu quả không?"
Kỷ Trường Hoài cười: "Hiệu quả rất tốt, sau này vẫn cần nhờ cậu giúp đỡ."
Trình Mộc Quân: "Nhưng mà, anh vào chùa tĩnh tọa là định... xuất gia à?"
"Không phải, tôi chỉ từng có suy nghĩ đó." Kỷ Trường Hoài ngập ngừng: "Nhưng bây giờ đã không còn rồi."
Trình Mộc Quân còn chưa kịp hỏi thêm gì đã nghe Hạ Sâm phía sau gọi: "Trình Mộc Quân, cậu giúp tôi một chút được không?"
"Hả?"
Trình Mộc Quân quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Sâm đã cởi áo, trên người chỉ mặc mỗi cái quần jean, rất là buồn rầu nói: "Tôi muốn tắm, nhưng đôi mắt không tiện lắm."
"À, được." Trình Mộc Quân không nghi ngờ gì, quay đầu nói với Kỷ Trường Hoài: "Được rồi, em đi giúp Hạ Sâm trước, lần sau nói chuyện tiếp."
"Ừm."
Ngắt điện thoại, Trình Mộc Quân đứng dậy dìu Hạ Sâm vào phòng tắm.
Sau khi đôi mắt Hạ Sâm bị mù, Trình Mộc Quân đã nâng mức độ ưu tiên của y lên cao nhất.
Đây là cơ hội tuyệt hảo để làm Hạ Sâm thức tỉnh, hiện tại thanh tiến độ của cốt truyện đã mở ra, nhanh chóng tiễn những mảnh vỡ không liên quan tới cốt truyện đi mới là tốt nhất.
Trình Mộc Quân đỡ Hạ Sâm vào phòng tắm, sau đó kéo tay y xác định vị trí của từng món đồ, đợi đến khi đối phương đã quen mới ra ngoài.
Nhưng mà, năm phút sau, phòng tắm truyền đến một tiếng vang lớn.
Trình Mộc Quân đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn thấy Hạ Sâm chật vật ngã trên mặt đất, đầu gối sưng đỏ, xem ra là lúc lấy đồ không cẩn thận bị trượt chân.
Hạ Sâm cười khổ: "Mất mặt quá."
Trình Mộc Quân: "Không sao, là tôi không suy xét chu đáo, để tôi giúp cậu."
Trình Mộc Quân vẫn xem Hạ Sâm như người của trước kia mà hắn quen thuộc.
Hắn biết chứng mù đột ngột của Hạ Sâm chỉ là nhìn mọi thứ rất mờ, giống như ở trong trò chơi sinh tồn, cảm quan không có vấn đề.
Vì vậy hắn cho rằng, chỉ cần để Hạ Sâm làm quen với bày trí trong phòng tắm là có thể tắm rửa như bình thường.
Hiện tại xem ra không được.
Trình Mộc Quân chịu thương chịu khó giúp Hạ Sâm tắm, rồi dẫn người trở về phòng.
Thấy đầu gối Hạ Sâm sưng thê thảm, hắn lấy thuốc trật khớp thoa cho y: "Nếu cậu không ngại thì tối tôi ngủ ở chỗ cậu nhé? Tránh cho cậu làm què luôn cái chân còn lại."
Lúc này, Hạ Sâm đang cụp mắt nhìn Trình Mộc Quân. Tất cả đều rất mơ hồ, nhưng y vẫn có thể thấy rõ gương mặt của Trình Mộc Quân.
"Ừm, không ngại."
Ban đêm, Trình Mộc Quân rửa mặt xong rồi qua phòng Hạ Sâm ngủ.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hắn đi vào giấc ngủ rất nhanh.
Sau khi hô hấp Trình Mộc Quân dần trở nên đều đặn, Hạ Sâm mới mở mắt.
Lúc ở bệnh viện, y đã nói dối.
Gần đây nhiều áp lực, đột nhiên không nhìn rõ đồ vật, không có nguyên nhân k1ch thích trực tiếp nào.
Nhưng, mọi chuyện không phải như thế.
Hạ Sâm rất rõ ràng, tại sao y đột nhiên không nhìn rõ.
Buổi sáng y có cuộc họp ở văn phòng Hội Sinh viên, giữa lúc nghỉ ngơi, y lướt điện thoại, nhìn thấy một tấm ảnh.
Ảnh của Kỷ Trường Hoài đăng, không có nội dung cụ thể gì, chỉ có hai bàn tay cách nhau rất gần.
Dù vậy, Hạ Sâm vừa nhìn đã nhận ra, đó là tay của Trình Mộc Quân.
Ngay lập tức, từng quầng sáng lớn xuất hiện trước mắt y, nhưng bây giờ Trình Mộc Quân không xuất hiện nữa.
Quầng sáng chiếm lĩnh thế giới trong tầm mắt, Hạ Sâm ngồi tại chỗ, bình tĩnh đến đáng sợ. Y nhìn những người trong phòng họp dần méo mó, mơ hồ.
Y cảm thấy, như vậy rất bình thường.
Dường như đối với Hạ Sâm, đây mới là trạng thái bình thường.
Cho đến khi trở lại ký túc xá, ngay khi mở cửa ra, trong thế giới mờ mịt, bóng người rõ ràng vô cùng đặc biệt ấy lại xuất hiện lần nữa.
Trình Mộc Quân.
Hạ Sâm nghĩ đến đây, nâng tay, sờ s0ạng tìm kiếm điện thoại ở bên cạnh.
Y mở đèn bàn trên đầu giường, đèn này không được sáng lắm.
Giường trong ký túc xá đều là giường đơn 1 mét 2.
Hai đứa con trai trưởng thành ngủ trên một cái giường đơn tất nhiên là rất chật.
Hạ Sâm và Trình Mộc Quân gần như là vai kề vai, chân kề chân, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Hình như động tác ngồi dậy của Hạ Sâm đã quấy rầy Trình Mộc Quân, hắn trở mình.
Hạ Sâm thấy vậy phối hợp nghiêng người, thế là mặt Trình Mộc Quân theo đó dán vào ngực y.
Hạ Sâm ấn phím tắt, mở camera điện thoại lên, sau đó lần theo những đường nét mơ hồ, chụp một bức ảnh.
Hơn nửa khuôn mặt Trình Mộc Quân chôn trong gối đầu, chỉ có thể nhìn thấy tóc, không rõ ngũ quan.
Tiếp đó, y yên lặng xuống giường, mò mẫm đi tới phòng khách.
Hạ Sâm mở chế độ cho người khiếm thị trên điện thoại khi ở bệnh viện, bác sĩ nói trong khoảng thời gian này y có thể dùng điện thoại bằng cách này.
Tốn công như vậy, Hạ Sâm lại chỉ đăng một bài viết.
【Mắt đột nhiên xảy ra vấn đề, cảm ơn bạn cùng phòng đã chăm sóc.】
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...