Lôp Xe Dư Phong Ooc Mât Rôi

Mọi người có vẻ rất bất ngờ trước sự xuất hiện của Trình Mộc Quân.

Trừ Mạc An Lan.

Y tiến đến, nhẹ giọng hỏi: "Đàn anh, thì ra người bạn mà anh đi đón là cậu Trình à, để Ngật Xuyên đi là được mà?"

Lại ám chỉ nữa.

Kỷ Trường Hoài như không hiểu ý: "Mộc Quân là bạn tôi tự mời, tất nhiên tôi phải đích thân đi đón mới thể hiện được thành ý."

Nói xong, y ngừng một chút, lại hỏi: "Ba mẹ tôi đi nghỉ ngơi rồi?"

Mạc An Lan gật đầu, "Ừm, mọi người trong gia đình anh lên phòng trước rồi."

Trình Mộc Quân nhìn Kỷ Trường Hoài, sau đó nhận lại được một nụ cười dịu dàng.

"Bên này, đi lấy thẻ phòng." Kỷ Trường Hoài nhỏ giọng giải thích với Trình Mộc Quân: "Tôi cũng không biết ba mẹ tôi mời những ai."

Trình Mộc Quân mỉm cười nói: "Anh không cần giải thích với tôi đâu, sinh nhật của anh mà."

"Tôi lo cậu hiểu lầm."

Kỷ Trường Hoài nói rất thản nhiên, mà lời này bị Mạc An Lan theo sau nghe thấy, sắc mặt hơi tái đi.

Trang viên được chia làm mấy khu, ba mẹ và người thân của Kỷ Trường Hoài ở khu phía đông.

Còn những người bạn cùng lứa của Kỷ Trường Hoài thì ở khu phía tây, thẻ phòng đặt ở trên quầy để họ tự chọn.

Trình Mộc Quân tiện tay cầm một cái, chào hỏi mọi người xong thì kéo vali đi tìm phòng của mình.

Mấy người còn lại vẫn đứng tại chỗ, hình như đang thảo luận gì đó, không đi theo.

Trang viên suối nước nóng được thiết kế như những dãy biệt thự nhỏ có sân vườn. Trong sân của từng phòng cũng có suối nước nóng, có thể tắm bất cứ lúc nào.

Nơi này được xây dựng trong một ngọn núi, phong cảnh rất đẹp.

Nhà Kỷ Trường Hoài bao nơi này ba ngày, cho mọi người đến đây nghỉ dưỡng.

Trình Mộc Quân nằm trong phòng ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã không còn sớm, hắn cũng lười ra ngoài nên gọi bữa tối mang tới phòng.

Hôm nay ngồi xe mệt mỏi, mọi người hoạt động tự do, không có sắp xếp cụ thể.

Ăn bữa chiều xong, ước chừng nửa tiếng sau, Trình Mộc Quân c ởi quần áo, đi ra sân ngâm suối nước nóng.

Lát sau, hắn nhìn thấy một cái đầu ló ra khỏi bức tường trong sân.

Là Tô Thượng.

"Anh Mộc Quân!"

Trình Mộc Quân: "... Cậu làm gì vậy?"


Tô Thượng bám vào tường vẫy tay.

"Em nghe thấy bên cạnh có tiếng động nên muốn xem coi có trùng hợp như vậy không ấy mà." Tô Thượng đứng yên tại chỗ, ghé vào đầu tường nói chuyện: "Đúng rồi, anh Mộc Quân, trước khi tới em có tra cứu thông tin, nghe nói trang viên này có... ừm... thôi không nói thì hơn."

Trình Mộc Quân: "Được."

"..."

Một tiếng quạ nỉ non đâm thủng màn đêm, côn trùng kêu vang ríu rít, ánh trăng sáng trong, nhưng mà, Tô Thượng đợi thêm mấy phút nữa cũng không thấy Trình Mộc Quân dò hỏi.

"Anh Mộc Quân, anh không tò mò tí nào hả?"

Trình Mộc Quân khẽ cười: "Được rồi, cậu cứ bám tường vậy không mệt sao? Có gì thì lại đây nói."

"Vâng!"

Tô Thượng chống tay nhảy qua, khi tiếp đất còn cố tình tạo dáng thật bảnh.

Nhưng đất ở ngoài sân cũng không bằng phẳng, vì tạo ra khung cảnh thiên nhiên, trên mặt đất rải đầy đá cuội.

Mà trùng hợp ở nơi Tô Thượng đặt chân có một cục đá cuội lỏng lẻo, cậu trượt chân, cơ thể mất thăng bằng, lảo đảo ngã thẳng vào suối nước nóng.

Suối nước nóng trong sân vốn không lớn, Tô Thượng chật vật ngã vào, tất nhiên sẽ đè lên người Trình Mộc Quân.

Cậu cũng phản ứng rất nhanh, khuôn mặt đẹp trai đỏ bừng, luống cuống vịn vào tảng đá bên cạnh muốn đứng dậy.

Nhưng những tảng đá xung quanh suối nước nóng đều là đá tự nhiên, bị hơi nước thấm vào quanh năm nên rất trơn trượt, cộng thêm Tô Thượng đang hoảng, cơ thể đang áp sát vào da thịt Trình Mộc Quân, trong đầu cậu chỉ nghĩ không thể bị đối phương phát hiện bí mật kim cương của học sinh cấp ba.

Cậu chống tay mượn lực từ tảng đá nhấc người lên, nhưng người không lên, ngược lại ngã thêm lần nữa.

Mà lần này, môi Tô Thượng nặng nề đập vào môi Trình Mộc Quân.

"Ưm ——" Trình Mộc Quân bị cậu đập chảy cả nước mắt, hắn chỉ cảm thấy môi răng đau nhức, căn bản không có suy nghĩ nào khác.

Động tĩnh này cũng ảnh hưởng tới hàng xóm bên kia.

Các bức tường vốn không cao, người bên cạnh lại nhấp nhổm lòng nóng như lửa đốt, cũng leo lên tường để xem: "Mộc Quân, sao v..."

Câu nói đột ngột kết thúc, lúc này Trình Mộc Quân mới hoàn hồn, đẩy Tô Thượng ra rồi nghiêng đầu nhìn, sau đó đối mắt với Tiêu Ngật Xuyên.

"..."

"..."

Bầu không khí khá là xấu hổ, nhất thời không ai lên tiếng.

Cuối cùng, người phá vỡ im lặng vẫn là Tô Thượng.

Cậu chẳng hề quan tâm tới Tiêu Ngật Xuyên, cũng không để ý đầu gối khả năng cao đã bầm tím của mình, gấp gáp hỏi: "Anh Mộc Quân không sao chứ, a, môi anh bị dập rồi, đau không? Vào trong xem xem?"

Trình Mộc Quân dời tầm mắt về trên người Tô Thượng.


Áo thun trắng của cậu đã ướt đẫm, dính chặt vào người, đường cong lộ rõ.

Tô Thượng vẫn còn nhỏ nhưng hình thể đã không khác gì người trưởng thành, có lẽ là vì thích vận động nên không hề gầy gò như học sinh cấp ba bình thường mà có cơ bắp rõ ràng.

Hơn nữa, bộ phận đang áp vào đùi Trình Mộc Quân quả thật còn cứng rắn hơn mấy tảng đá sau lưng, rất người lớn, không học sinh cấp ba chút nào.

Hai người cách quá gần, hơi thở hoà quyện còn muốn nóng hơn hơi nước bốc lên từ suối nước nóng một ít.

Tô Thượng bình thường vô tư lúc này vô cùng nhạy cảm, mặt đỏ bừng, lí nhí nói: "Anh Mộc Quân, nếu anh muốn nhìn thì, thì vào trong em cho anh xem nha?"

Trình Mộc Quân giơ tay che mặt Tô Thượng, đẩy người ra sau: "Bậy bạ cái gì, tránh ra."

Nói xong, hắn đứng dậy đi vào phòng, không để ý Tô Thượng, cũng không nhìn Tiêu Ngật Xuyên thêm lần nào.

"Anh Mộc Quân!"

Tất nhiên Tô Thượng cũng chạy vào theo.

Trình Mộc Quân vào phòng tắm, tắm sơ qua rồi mặc áo tắm dài đi ra ngoài, sau đó nhìn thấy Tô Thượng ướt sũng đang ngồi trên sàn nhà.

"Sao không về tắm rửa thay quần áo?"

Tô Thượng giương mắt: "Em quên thẻ phòng ở trong phòng rồi."

Trình Mộc Quân biết cậu đang vờ vịt, giận quá hoá cười: "Không phải vừa nãy trèo tường giỏi lắm à?"

Tô Thượng vén quần lên, lý do đầy đủ: "Nhưng đầu gối em bị thương rồi, không vận động mạnh được nữa."

Quả nhiên, đầu gối cậu sưng đỏ do đập thẳng xuống đáy hồ nước, mặc dù lúc nãy khá hỗn loạn nhưng Trình Mộc Quân cũng nghe thấy một tiếng rõ to.

Chắc là rất đau.

Trình Mộc Quân thở dài: "Để tôi gọi điện thoại hỏi mượn lễ tân hộp sơ cứu."

Tô Thượng được một tấc lại muốn tiến một thước: "Vậy anh Mộc Quân... hôm nay em ngủ ở chỗ anh được không?"

Trình Mộc Quân liếc cậu một cái, chưa kịp mở miệng lại nghe cậu bổ sung thêm một câu.

"Em quên thẻ phòng rồi."

"Tôi sẽ kêu lễ tân đưa thẻ phòng tới luôn." Trình Mộc Quân lạnh lùng từ chối thẳng thừng.

Khi hắn định gọi điện thoại, chuông cửa vang lên.

Mở cửa.

Bên ngoài là Tiêu Ngật Xuyên, trong tay cầm hộp sơ cứu.


Trình Mộc Quân: "Tới đúng lúc lắm, tôi đang định tìm lễ tân hỏi mượn hộp sơ cứu."

Tiêu Ngật Xuyên cụp mắt nhìn môi hắn: "Ừm, tuy vết thương không lớn, nhưng vì nằm ở môi, nếu không sát trùng đúng cách sẽ rất dễ nhiễm trùng."

Trình Mộc Quân nhận lấy hộp sơ cứu từ tay y, hỏi: "Bên trong có thuốc trị bầm tím không?"

"Thuốc trị bầm tím?"

Tiêu Ngật Xuyên khẽ cau mày, tiếp đó nhìn thấy Trình Mộc Quân xoay người, đi qua huyền quan vào phòng khách.

"..."

Y cũng im lặng đi theo, sau đó nhìn thấy Tô Thượng ngồi trên sàn.

Tô Thượng ngẩng đầu: "Anh Mộc Quân, anh bôi thuốc cho em được không?"

Trình Mộc Quân gật đầu, ngồi xổm xuống mở hộp sơ cứu ra tìm kiếm. Đúng lúc đó một bàn tay vươn tới từ bên cạnh, tiếp nhận hộp sơ cứu: "Để tôi, em xử lý vết thương trên môi mình đi."

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy là Tiêu Ngật Xuyên.

"Được."

Trình Mộc Quân cũng không nói gì nhiều, cầm iodophor* đứng dậy.

(*) Iodophor: một loại thuốc sát trùng phổ rộng

Hắn cũng không để ý tới vở kịch trong phòng khách, dù sao cũng không có đánh nhau, không sao.

Trình Mộc Quân đứng trong phòng tắm nhìn gương xử lý vết thương ở miệng, lúc xong xuôi bước ra lại phát hiện bên ngoài còn náo nhiệt hơn vừa nãy.

Kỷ Trường Hoài và Hàn Sơ Húc đã ngồi trong phòng khách, chỉ có mỗi Mạc An Lan và Tiêu Minh Duệ là không tới.

Chạm phải ánh mắt nghi ngờ của Trình Mộc Quân, Kỷ Trường Hoài giải thích: "Lúc nãy tôi ở khu đông về, nghe lễ tân nói Ngật Xuyên mượn hộp sơ cứu nên tới đây xem."

Hàn Sơ Húc giải thích càng thẳng thắng hơn: "Tôi đến xem đứa cháu trai quậy phá này."

"..."

Tô Thượng đang cúi đầu băng bó cho mình, động tác vô cùng thuần thục, không còn một chút dáng vẻ khóc lóc đáng thương vừa nãy.

Cậu ngẩng đầu: "Cậu à, cháu 17 tuổi, không phải 7 tuổi, cậu mau đi ngủ đi."

Hàn Sơ Húc vẫn đứng im bất động: "Nếu cháu 17 tuổi thì phải biết, trèo tường là chuyện rất bất lịch sự."

"Sao cậu biết cháu trèo tường?"

Hàn Sơ Húc đẩy mắt kính trên sống mũi: "Đầu gối sưng đỏ, không thể là vết do va phải cạnh bàn, kết hợp với kiểu hành động thiếu suy nghĩ thường ngày của cháu, rất rõ ràng."

Trình Mộc Quân thở dài, thấy ai cũng ngồi im như tượng trên sô pha, giống như không có ý định đi về.

Lúc này mới 9 giờ tối, lấy cớ đi ngủ để đuổi người cũng không hợp lý.

"Ngồi không cũng chán, hay là chơi mạt chược đi?" Trình Mộc Quân tùy tiện đề nghị.

Trang viên nghỉ dưỡng này tất nhiên có trang bị bàn mạt chược, dù sao cũng chỉ cần đuổi hết đám người này ra khỏi đây, tới đó lại tìm cớ chuồn đi là được.

Trình Mộc Quân cứ luôn cảm thấy cả đám tụ tập trong một phòng sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Có lẽ là bị hệ thống ảnh hưởng, cảm giác không rõ nào đó trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.


Kỷ Trường Hoài: "Số người không vừa, ngồi nói chuyện sẽ thích hợp hơn."

Cũng đúng.

Ở đây có năm người, đề nghị chơi mạt chược đúng là rất kỳ lạ. Nghĩ đến đây, Trình Mộc Quân thuận miệng hỏi: "Tiêu Minh Duệ đâu?"

Không ngờ một câu hỏi này thốt ra, sắc mặt của mọi người đều trở nên kì lạ.

Tô Thượng là kiểu người miệng nhanh hơn não, lập tức nói: "Anh Mộc Quân, tin đồn kia là thật hả, Tiêu Minh Duệ thật sự là mối tình đầu là bạch nguyệt quang của anh?"

Trình Mộc Quân: "..."

Kỷ Trường Hoài cụp mắt nói: "Dựa theo thứ tự xuất hiện, Tiêu Minh Duệ không được coi là mối tình đầu, kiếp trước..."

Tiêu Ngật Xuyên cười nhạo: "Cậu tin mấy chuyện kiếp trước kiếp này thật à? Cũng chỉ là một giấc mơ thôi, đừng đem vào hiện thực thì tốt hơn."

Hàn Sơ Húc nghe đến đó, nhìn về phía Trình Mộc Quân: "Nói tới giấc mơ, tôi cũng từng có một giấc mơ kỳ lạ, Mộc Quân ở trong mơ còn có vấn đề tâm lý rất kỳ quái."

"A? Vấn đề tâm lý, là cái gì vậy cậu..."

"Tô Thượng!" Trình Mộc Quân nghe không nổi nữa, lên tiếng ngắt ngang lời dò hỏi của Tô Thượng. Hắn không hề muốn quá khứ vì sợ chim mà không lên được của mình ở thế giới đó bị những người này biết.

Dù biết những người này đều đến từ một linh hồn, một ngày nào đó sẽ có cùng ký ức, nhưng hắn cũng không muốn bại lộ vào lúc này.

Tô Thượng run lên, tủi thân nhìn qua: "Sao vậy?"

Trình Mộc Quân thuận thế dời đề tài: "Lúc nãy cậu nói với tôi trang viên này có chuyện gì?"

"À đúng rồi." Sự chú ý của Tô Thượng tức khắc bị chuyển hướng: "Nghe nói, trang viên này có ma."

"..."

Hàn Sơ Húc nhéo sống mũi, dường như rất bất đắc dĩ với đứa cháu trai không đáng tin này: "Tô Thượng, đây không phải chuyến du lịch cấp ba của cháu, không có truyền thống tụ tập lại kể chuyện ma."

Tô Thượng không phục: "Cháu đã tra thông tin rồi, không chừng là thật đó."

Trình Mộc Quân khá hứng thú: "Nói nghe chút?"

Tô Thượng: "Nghe nói, gần đây có lăng tẩm của một vị hoàng đế. Lúc nơi này chuẩn bị xây dựng có khai quật được vài ngôi mộ bồi táng, nhưng ngôi mộ thực sự thì không biết nằm ở đâu."

"Sau khi trang viên hoàn thành, vài tin đồn ma quỷ xuất hiện, người ta nói nhìn thấy cái gì mà binh lính mặc giáp, cung điện cổ đại rộng lớn. Đúng rồi, kỳ quái nhất là có người nhìn thấy một vị hoàng đế mặc đồ đen thêu hoa văn màu vàng, hình như đang tìm đế sư."

Nói tới đây, Tô Thượng nhún vai: "Nhưng em cảm thấy đây chắc chắn là bịp bợm, một hoàng đế, không tìm sủng phi không tìm ngọc tỷ, đi tìm đế sư làm gì."

Nhưng Trình Mộc Quân lại lặng người.

Hồi lâu sau, hắn nhẹ nhàng hỏi trong đầu: "Hệ thống, thế giới trừng phạt này là thế giới hiện đại đô thị đúng không?"

Hệ thống: "Đúng, đúng vậy."

"Sẽ không có hiện tượng thần quái gì đúng không? Sẽ không cho tôi thiết lập gì khác đúng không?"

Hệ thống càng bị hỏi càng không tự tin, lí nhí nói: "Ừm, chắc là vậy. Nhưng thế giới trừng phạt này cũng có không kịch bản, tôi không thể chắc chắn được."

Nghe xong, Trình Mộc Quân cảm thấy hai mắt tối sầm, thầm nghĩ, lớn chuyện rồi.

Nếu hồn phách của Mặc Sĩ Nghi thật sự chạy tới đây, với tính cách méo mó đó của y, không biết sẽ quậy thế giới này tới mức nào.

"Hệ thống à hệ thống, quả nhiên cậu vô cùng xứng đáng với danh hiệu thần miệng quạ đen mà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui