Cừu Tông cũng không biết tại sao mình lại muốn ngồi cạnh thanh niên xa lạ này.
Cậu ấy tên Trình Mộc Quân, vừa rồi khi lấy lời khai Cừu Tông có nghe thấy.
Chỉ là ba âm tiết mơ hồ, nhưng Cừu Tông lại có thể xác định là ba chữ nào.
Hôm nay vốn là ngày nghỉ phép, y lại nhận được nhiệm vụ đột xuất, chạy tới nhà hàng kia.
Tình huống rất phức tạp, ba tên cướp cầm súng bắt giữ nhân viên và thực khách làm con tin.
Cừu Tông là đội trưởng, sau khi sắp xếp phân công nhiệm vụ, y tự mình phụ trách vị trí ngắm bắn.
Y từng là tay bắn tỉa giỏi nhất, chỉ cần tìm được vị trí tốt, đợi tên cướp thò đầu ra là có thể hạ gục, lại phối hợp với đồng đội tấn công, việc giải cứu con tin không còn là vấn đề.
Không nghĩ tới, Cừu Tông vừa đến vị trí ngắm bắn, trong nhà hàng đã có chuyện.
Một con tin phản kháng giết tên cướp.
Sau vài phút, khi Cừu Tông chạy tới nơi, tất cả đã kết thúc, trong nhà hàng vô cùng hỗn loạn. Y nhìn lướt qua, thấy một thanh niên ngồi dưới đất, trong tay ôm một người đang bị thương, cụp mắt không biết nhìn cái gì.
Cừu Tông không thể nào hình dung tâm trạng của mình khi đó, rất kỳ lạ.
Y cứ luôn cảm thấy, thanh niên xinh đẹp quá mức kia không giống như đang đau lòng. Sau đó, y nhìn thấy thanh niên cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi người bị thương.
Đôi mày giấu dưới lớp mặt nạ bảo hộ của Cừu Tông gắt gao nhíu chặt, bỗng y thấy một tên cướp hấp hối lấy từ bên hông ra một khẩu súng lục mini, nhắm ngay thanh niên ngồi dưới đất. Cừu Tông lao tới, bắn hạ tên cướp, cánh tay cũng vì vậy mà bị thương.
Tiếp đó, sau khi băng bó xong ở bệnh viện, không hiểu sao y lại không muốn đi ngay.
"Tôi tên Trình Mộc Quân."
Cừu Tông hoàn hồn: "A, ừm, chào, chào cậu, Cừu Tông."
Y hơi bối rối, thậm chí còn nói lắp.
Cũng may hình như Trình Mộc Quân không để ý lắm, chỉ nhẹ giọng nói: "Lúc nãy, ở nhà hàng, cảm ơn anh."
Cừu Tông thoáng ngạc nhiên, không ngờ trong tình huống hỗn loạn đó mà đối phương còn chú ý tới mình: "Không có gì, bảo vệ người dân là trách nhiệm của tôi."
Nói xong, y lại âm thầm ảo não, lời này thực sự quá cứng nhắc, vội vàng bổ sung: "Sao cậu nhận ra tôi?"
Trình Mộc Quân chỉ băng vải trên tay y: "Tôi nhìn thấy, lúc nãy người bảo vệ tôi bị viên đạn sượt qua tay."
Cừu Tông đang định nói thêm gì đó, đèn phòng phẫu thuật đã tắt.
Trình Mộc Quân đứng dậy, tiến lên.
Bác sĩ đi ra, lắc đầu, nói mấy câu.
Không cần nghe nội dung, Cừu Tông đã quen ở cửa sinh tử cũng có thể đoán được.
Người bên trong, không cứu được.
Người đó, hình như là người yêu của Trình Mộc Quân.
Cừu Tông bất giác đứng lên, đôi chân hơi nhúc nhích, rồi lại dừng lại. Hai người chỉ cách nhau khoảng hai ba mét, nhưng y và Trình Mộc Quân chỉ là hai người xa lạ.
Hình như y không có lập trường tiến lên an ủi.
Ngón tay Cừu Tông hơi run lên, có vẻ như thuốc tê ở cánh tay đã không còn tác dụng, đau đớn ập tới, đâm thẳng vào đáy lòng.
***
Trình Mộc Quân chỉ là bạn của Tiêu Minh Duệ, không thể xử lý hậu sự, chỉ có thể chờ cảnh sát thông báo cho người nhà Tiêu Minh Duệ ở trong nước, đợi họ tới xử lý.
Hắn rời khỏi bệnh viện.
Lúc này, bầu trời bên ngoài đã đầy sao, trên đường gần như không có ai đi bộ, xe cũng rất ít.
Trình Mộc Quân ngẩng đầu, nhìn lên những ngôi sao.
Một trận gió thu cuốn đám lá rụng đập vào ống quần hắn.
Hệ thống nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Trúc Tử, sao cậu không đi nhìn Tiêu Minh Duệ, à không, Mặc Sĩ Nghi lần cuối?"
Trình Mộc Quân không hiểu nổi: "Nhìn làm gì, linh hồn đã đi rồi, đó chỉ còn là một chuỗi số liệu thôi, mục đích của tôi là tiễn mảnh vỡ linh hồn đi, không phải yêu đương."
Hệ thống sửng sốt vài giây: "Ủa, lúc nãy nhìn cậu trông tang thương lắm, không phải là quá sốc hả?"
"Có Cừu Tông ở đó mà, để không OOC đương nhiên phải vậy."
Hệ thống: "... Quả nhiên cậu vẫn là cây trúc vô tâm."
Trình Mộc Quân cười lạnh: "Nếu tôi thật sự vô tâm thì đã mặc kệ cậu và người đó, xé rách thế giới trừng phạt mà đi một mình rồi."
Hệ thống không biết người đó mà Trình Mộc Quân nói là ai, nhưng tự dưng nó nghĩ tới người áo đen trong hoang mạc.
Sau đó, nó biết điều nói sang chuyện khác: "Vậy tiếp theo cậu định làm gì?"
"Đi về trước, mang mấy tấm ảnh Tiêu Minh Duệ chụp cho tôi đi, nếu không lúc về nước gặp Tiêu Ngật Xuyên lại phải lật xe."
Trình Mộc Quân ngó nghiêng nhìn xung quanh, nhưng không thấy có chiếc taxi nào cả.
Hắn thở dài: "Haiz, đi lên đằng trước xem thử."
Áo khoác trên người hắn vẫn là áo của Tiêu Minh Duệ.
Khi bị khống chế trong nhà hàng, Tiêu Minh Duệ chủ động làm con tin thay hắn, lúc đứng lên đã đưa áo khoác trên tay mình cho Trình Mộc Quân.
Hình như lúc nãy mới có mưa, không khí ẩm ướt, rất lạnh.
Trình Mộc Quân nhét tay vào túi, lại đụng phải một cái hộp nho nhỏ.
Bước chân hắn ngừng lại, cúi đầu, lấy hộp, mở ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn, còn có một tấm thẻ.
【Ta là người đầu tiên.】
Vỏn vẹn một câu, Trình Mộc Quân ngơ ngẩn nhìn một lát rồi bật cười.
"Không ngờ Mặc Sĩ Nghi cũng gạt tôi."
Hệ thống: "A? Cái gì?"
"Y đã nhớ ra lâu rồi, không biết từ lúc nào, đây đều là kịch bản của y."
Tranh giành tình cảm với chính bản thân, đúng là giỏi giang.
Lúc này, một chiếc xe ngừng lại. Trình Mộc Quân ngẩng đầu, nhìn thấy cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi ở ghế lái là Cừu Tông.
Y cúi đầu nhoài người ra, nói: "Giờ trễ quá rồi, không an toàn, để tôi đưa cậu về nhà."
Trình Mộc Quân gật đầu: "Cảm ơn anh cảnh sát."
Hắn khom lưng lên xe, thắt kỹ dây an toàn, lại nghe người bên cạnh nói: "Cậu gọi tôi Cừu Tông là được, tôi, tôi đang lấy thân phận một người bình thường đưa cậu về."
Trình Mộc Quân không khỏi bật cười, xem ra Cừu Tông vẫn còn canh cánh câu nói "bảo vệ người dân là trách nhiệm" của mình.
Cừu Tông từ nhỏ đã như thế, không giỏi ăn nói.
Khi sống cùng nhau ở hành tinh rác rưởi, y vừa đen vừa gầy như một con sói con, thời gian đầu còn rất khép mình, ngay cả nói chuyện cũng không muốn.
Sau biết bao nhiêu cố gắng của Trình Mộc Quân, cuối cùng y trở thành kiểu người tàn nhẫn ít nói.
Dọc đường đi, hai người không ai nói năng gì.
Trình Mộc Quân gần như có thể nhìn thấy sự nôn nóng đang bay khắp nơi, bèn hỏi: "Liên lạc được với người nhà của anh ấy chưa?"
Bàn tay siết chặt vô lăng của Cừu Tông thoáng thả lỏng lại: "A, ừm, chắc là tối mai họ sẽ tới, đến lúc đó cậu... có tới bệnh viện không?"
Trình Mộc Quân lắc đầu: "Không, không cần thiết."
Lúc này tình cờ gặp phải đèn đỏ.
Cừu Tông hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên tay Trình Mộc Quân.
Thật ra y luôn đứng ở bên kia đường nhìn Trình Mộc Quân.
Cừu Tông thị lực tốt, mặc dù ánh đèn khá tối nhưng y vẫn có thể nhìn thấy nét mặt của Trình Mộc Quân một cách rõ ràng.
Y vốn không định tiến lên, rồi lại không muốn để Trình Mộc Quân đi như vậy, vì thế quyết định lén lút lái xe theo phía sau.
Vì an toàn, gần đây có không ít người vô gia cư, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Cừu Tông tự nói với bản thân như vậy.
Nhưng khi thấy Trình Mộc Quân bỗng nhiên dừng lại, móc từ trong túi ra một hộp nhẫn rồi ngơ ngẩn nhìn một lúc lâu, cuối cùng y cũng không kìm được, lái xe qua.
Trình Mộc Quân quá bình tĩnh, ngược lại làm Cừu Tông lo lắng hơn.
Y đã gặp người vô cùng đau khổ thậm chí ngất xỉu khi biết tin người yêu qua đời, cũng đã gặp người la hét ầm ĩ không muốn chấp nhận sự thật, nhưng chưa từng gặp người nào có biểu hiện như Trình Mộc Quân.
Trừ lo lắng còn có tò mò, cùng với cảm giác muốn tiếp cận không ngừng.
Cừu Tông chưa bao giờ thích nói chuyện phiếm, cũng không quan tâm đ ến việc riêng của người khác, lúc này lại không kìm được hỏi: "Tại sao? Anh ta... không phải người yêu của cậu?"
Trình Mộc Quân không phủ nhận, chỉ nhìn phía trước: "Tôi đã cáo biệt với anh ấy, như vậy là đủ rồi. Ừm, ở ngay phía trước, căn nhà thứ ba."
Xe chầm chậm ngừng lại.
Trình Mộc Quân đang định kéo cửa xe ra thì nghe thấy Cừu Tông nói: "Trình tiên sinh."
"Hửm?"
Hắn xoay người, sau đó nhìn thấy Cừu Tông cởi bỏ dây an toàn, như đang tìm kiếm gì đó trên người mình.
Sau một lát, y móc ra một tấm giấy, lấy cây bút bên cạnh vội vàng viết lên đó một dãy số.
"Đây là phương thức liên lạc của tôi, cậu có cần gì thì cứ gọi thẳng vào số điện thoại này."
Trình Mộc Quân nhận lấy: "Cảm ơn."
Cách xử lý rất thỏa đáng, Cừu Tông giao quyền chủ động cho Trình Mộc Quân sẽ không tạo cảm giác quá mạo muội.
Y nhìn Trình Mộc Quân xuống xe, nhìn gió thổi tung góc áo Mộc Quân, nhìn bóng dáng kia biến mất sau cánh cửa.
Bấy giờ Cừu Tông mới khởi động ô tô rời khỏi, mang theo tâm tư mà chính bản thân cũng không rõ.
Một người hơi kỳ lạ chưa từng gặp, lại làm Cừu Tông nảy sinh h@m muốn tới gần.
Nhưng hai người gặp nhau vào một thời điểm quá tệ, quá không phù hợp, trừ việc để lại phương thức liên lạc ra, Cừu Tông không tìm được cách nào tốt hơn nữa.
Trong hai mươi mấy năm cuộc đời, y chưa bao giờ cảm thấy lúng túng như thế này.
***
Tuy nhiên, điện thoại của Cừu Tông không hề reo lên lần nào.
Ngày hôm sau, y lại lái xe qua con phố kia lần nữa.
Cánh cửa đóng chặt, không ai xuất hiện.
Đêm hôm đó, người nhà của Tiêu Minh Duệ tới, Cừu Tông nghe đồng nghiệp báo tin này, lại đi tới con phố đó một chuyến.
Cánh cửa vẫn đóng chặt, bên trong không có một ánh đèn.
Ngày thứ ba, Cừu Tông lại đi ngang qua, cuối cùng cũng nhìn thấy trong sân có người.
Nhưng người đứng trong sân lại làm Cừu Tông sợ ngây ra.
Người đó... không phải là người đã chết ba ngày trước sao? Chuyện này là thế nào?
Cừu Tông xuống xe, đi lên phía trước.
Thanh niên nhìn qua, hỏi: "Anh tìm ai?"
Cừu Tông: "Tiêu... Minh Duệ."
"Anh là bạn của anh ấy sao? Tiếc là mấy hôm trước anh ấy đã xảy ra chuyện."
Cừu Tông: "Anh..."
"Tôi là em họ của anh ấy."
Từ trong nhà vang lên tiếng gọi, thanh niên xoay người: "Xin lỗi, bây giờ nhà tôi rất rối, không rảnh tiếp đãi, khi nào tổ chức tang lễ sẽ báo cho bạn bè và người thân biết."
"Từ từ." Cừu Tông gọi: "Vậy, những người khác sống ở đây đâu?"
"Người nào? Căn nhà này chỉ có mỗi mình Tiêu Minh Duệ ở thôi."
Cừu Tông nhìn người nọ đi vào, y lấy điện thoại ra xem thời gian, thậm chí hoài nghi có phải mình đã điên rồi hay không.
Chẳng lẽ, đó thật sự chỉ là ảo giác?
Giống như mấy ngày nay y thường xuyên mơ một giấc mơ kỳ quái, luôn có người nói bên tai y, kêu y trở về nơi y vốn thuộc về.
Đừng nán lại thế giới này nữa, đừng đi tìm người ấy nữa.
Cừu Tông đột ngột siết chặt tay, gạt phăng cảm giác kỳ lạ này, xoay người rời đi.
Không đúng, y nên... nên tìm được Trình Mộc Quân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...