Lôp Xe Dư Phong Ooc Mât Rôi

Hôm nay là một ngày rất đặc biệt.

Ngày giỗ của cha Tống Cảnh Thần.

Mặc dù Tần Lý đã dần xa cách với Tống Cảnh Thần nhưng lòng hắn vẫn vô cùng tôn kính cha của anh, người đã hết lòng chăm sóc cho hắn thời niên thiếu.

Năm nào hắn cũng dành thời gian đến viếng mộ ông ấy.

Đương nhiên năm nay cũng không ngoại lệ.

Tần Lý rời giường, không đánh thức Trình Mộc Quân bên cạnh. Từ sau khi hai người làm hòa hắn vẫn luôn nửa cưỡng ép Trình Mộc Quân ở lại phòng mình ngủ, cho dù hai người có làm hay không cũng vậy.

Sau khi bổ túc một số kiến thức về chuyện tình cảm hắn cảm thấy đây mới là hình thức ở chung bình thường giữa người yêu với nhau. Lúc đầu hình như Trình Mộc Quân không vui lắm, sau này không lay chuyển được hắn nên cũng thành quen.

Tần Lý nhẹ nhàng đứng dậy, vào toilet rửa mặt, sau đó vào phòng thay quần áo. Hôm nay là ngày đặc biệt, không cần phải phối phục sức gì, chỉ mặc tây trang đen đơn giản, sơ mi trắng và cà vạt đen xám là được.

Trình Mộc Quân cũng chưa bao giờ hỏi bất cứ điều gì về ngày này.

Cửa phòng để quần áo được mở ra, Tần Lý từ trong gương nhìn thấy Trình Mộc Quân đang tựa vào cửa. Y vừa mới dậy, trên người mặc áo ngủ tơ lụa màu xanh lam đậm, tóc tai tùy ý xõa ngang trán, bộ dạng hoàn toàn thả lỏng lười biếng, trên cổ áo hơi rộng mở còn lưu lại vết đỏ của ngày hôm qua.

Hầu kết của hắn trượt lên trượt xuống một chút, ngực có hơi ngứa ngáy mà lại không thể làm gì, chỉ đành khàn giọng nói một câu: “Giúp tôi đeo cà vạt.”

Trình Mộc Quân nghe lời đi qua, đầu hơi cúi, vươn tay bắt đầu thắt cà vạt giúp Tần Lý.

Tần Lý ngắm mái tóc Trình Mộc Quân, màu tóc của y đen đậm hơn so với bình thường, giống như là vải gấm thượng hạng, tựa như những lúc không sử dụng keo xịt tóc trong những giờ không cần đi làm như thế này, xúc cảm có vẻ đặc biệt tuyệt vời.

Cảm giác ngứa ngáy trong lòng lên đến cổ họng rồi lan đến đầu ngón tay, khiến toàn thân hắn đều ngo ngoe rục rịch.

“Xong rồi.” Trình Mộc Quân thành thạo thắt xong cà vạt chưa đến một phút, y đang chuẩn bị lui về phía sau một bước bỗng nhiên cảm thấy thắt lưng bị bóp chặt.

Y bị Tần Lý kéo qua, sau đó hắn khẽ cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc Trình Mộc Quân.

Trình Mộc Quân:…Tật xấu gì vậy.

Tần Lý cố nén cơn ngứa trong cổ họng, cũng không buông ra mà khẽ khàng hỏi một câu: “Đi cùng tôi được không.”

Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

Trình Mộc Quân còn chưa kịp phản ứng trong đầu đã vang lên cảnh báo.

Hệ thống: “Cốt truyện mấu chốt, cốt truyện mấu chốt, không được để xảy ra vấn đề.”

Trình Mộc Quân nhìn thanh tiến trình lập lòe trong đầu vẻ mặt vẫn không thay đổi, y giơ tay kéo tay Tần Lý ra khỏi eo mình: “Tôi còn có việc.”

Tần Lý: “Tôi cho em nghỉ một ngày.”

Trình Mộc Quân xoay người: “Tạm thời tôi vẫn chưa bỏ được khúc mắc với ngài Tống, xin lỗi.”

Tần Lý nhìn theo bóng lưng y, đành chịu chứ không còn biện pháp nào khác, tóm lại là hắn sai, mấy năm qua hắn không làm người yêu cảm thấy an toàn.

Không sao cả, cứ từ từ tới, hắn có thể chậm rãi học cách đặt cảm xúc của người yêu lên trên hết, học cách trao cho đối phương đầy đủ cảm giác an toàn.

***

Hôm nay trợ lý Trình đến công ty một mình, đây là trạng thái bình thường, toàn bộ nhân viên công ty không ai cảm thấy kỳ lạ. Trình Mộc Quân nghe đến đó bèn bưng cái ly xoay người đi về văn phòng của mình, không khiến bất cứ người nào trong gian phòng nghỉ chú ý.

Lisa bên văn phòng chủ tịch cũng không gửi tài liệu đến văn phòng Tần Lý mà gửi thẳng qua văn phòng của Trình Mộc Quân.


“Ý anh là người ở tiệc từ thiện buổi tối ấy à?”

Bởi vì tất cả mọi người đều biết, đến ngày này hằng năm chủ tịch Tần đều sẽ xin nghỉ, nghe nói là vì một người đặc biệt. Thậm chí còn có lời đồn người đặc biệt kia chính là chàng trai trẻ tuổi đã đi cùng chủ tịch Tần đến tiệc tối từ thiện.

“Đúng vậy, nghe nói đó là ánh trăng sáng của chủ tịch Tần, không biết tại sao lại cho rằng anh ta đã chết, mọi năm đến hôm nay chủ tịch Tần đều phải đi tảo mộ cho người đó.” Trước khi làm việc vẫn có một chuyện cần phải xác nhận.

“Nghe nói gì chưa, người đặc biệt kia xuất hiện rồi.”

“Ý anh là người ở tiệc từ thiện buổi tối ấy à?”

Hôm nay trợ lý Trình đến công ty một mình, đây là trạng thái bình thường, toàn bộ nhân viên công ty không ai cảm thấy kỳ lạ.

“Đúng vậy, nghe nói đó là ánh trăng sáng của chủ tịch Tần, không biết tại sao lại cho rằng anh ta đã chết, mọi năm đến hôm nay chủ tịch Tần đều phải đi tảo mộ cho người đó.”

“Vậy sao giờ lại sống rồi?”

“Ai mà biết…”

Trình Mộc Quân nghe đến đó bèn bưng cái ly xoay người đi về văn phòng của mình, không khiến bất cứ người nào trong gian phòng nghỉ chú ý. Lisa bên văn phòng chủ tịch cũng không gửi tài liệu đến văn phòng Tần Lý mà gửi thẳng qua văn phòng của Trình Mộc Quân.

Thậm chí còn xuất hiện thêm mấy cốt truyện phong phú* như bạch nguyệt quang chết giả, Tần Lý mỗi năm đều phải đến tưởng niệm bạch nguyệt quang linh tinh cho hợp logic.

Y mở cửa văn phòng, ngồi xuống, mở máy tính, thông thạo đăng nhập vào tài khoản của Tần Lý chuẩn bị bắt đầu làm việc. Ví dụ như cảnh nhân viên bàn tán sau lưng vừa nãy mà Trình Mộc Quân đi rót nước nghe được là cốt truyện chưa được diễn ra đợt trước.

Trước khi làm việc vẫn có một chuyện cần phải xác nhận.

“Hệ thống, thanh tiến trình.”

Thanh tiến trình theo tiếng bay ra.

Trình Mộc Quân thấy tiến độ tăng 6%, không chỉ bổ khuyết cho 1% bị trừ trong sự kiện Tống Cảnh Thần chuyển nhà mà còn tăng thêm 5%, y cực kỳ hài lòng.

“Quả nhiên là chỉ cần ổn định thiết lập nhân vật thì chi tiết bất đồng cũng không quan trọng.” Trình Mộc Quân lại lần nữa khẳng định suy đoán của mình, “Tuyến cốt truyện tồn tại chức năng tự phục hồi nhất định, dưới tiền đề phù hợp logic thiết lập sẽ tự mình bổ khuyết thiếu hụt.”

Ví dụ như cảnh nhân viên bàn tán sau lưng vừa nãy mà Trình Mộc Quân đi rót nước nghe được là cốt truyện chưa được diễn ra đợt trước.

Lúc trước Tần Lý không dẫn Tống Cảnh Thần đến công ty, cốt truyện vớ vẩn Trình Mộc Quân nghe thấy nhân viên trong phòng nghỉ tám chuyện về lãnh đạo trực tiếp cứ thế bị bỏ lỡ. Lúc này lại bất ngờ quay lại không kịp trở tay.

Thậm chí còn xuất hiện thêm mấy tình tiết phong phú* như bạch nguyệt quang chết giả, Tần Lý mỗi năm đều phải đến tưởng niệm bạch nguyệt quang linh tinh cho hợp logic.

⌕ 天马行空

Trình Mộc Quân nói: “Hệ thống, kế hoạch kịch bản của các cậu có phần hơi bại não.”

Hệ thống:…

Dù sao thì tiến độ cũng đã được đẩy mạnh, tâm trạng của Trình Mộc Quân rất tốt, y hoàn toàn có thể tiếp thu loại cốt truyện nhược trí này. Tần Lý thấy tầm mắt Trình Mộc Quân dừng ở một bên bèn căng thẳng, hắn đi tới thấp giọng giải thích: “Thiếu Ninh hẹn đi cùng tôi, tôi không ngờ…”

Chuyện gì vậy người anh em? Hai người có phải cầm nhầm kịch bản rồi không?

Y hừng hực tinh thần chiến đấu mở máy tính làm việc, thuận tiện ngồi chờ cốt truyện mấu chốt bắt đầu.

Trình Mộc Quân không nể nang anh, lạnh nhạt trả lời: “Đón chủ tịch Tần là công việc của tôi.”

Chớp mắt một cái đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua. Hệ thống: “Cậu, cậu sao vậy?” Thế mà nó lại nghe được hai chữ hối hận từ chính miệng cây trúc thích bung lụa này sao?

Thời tiết bên ngoài vốn đang quang đãng lại bỗng nhiên giăng đầy mây đen chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi. Mưa to tầm tã trút nước không nể nang, trong nháy mắt giữa trời đất chỉ còn lại một màu xám xịt ảm đạm.


Trình Mộc Quân đứng dậy đến trước cửa sổ sát đất trầm tư, đưa mắt nhìn về nơi xa xăm vô định. Du Thiếu Ninh không nghi ngờ gì y, hắn trực tiếp xuống xe đổi vị trí với Trình Mộc Quân. Giữa một mảng yên lặng kỳ quái chẳng ai nói năng gì này chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Tiếng chuông chói tai cắt qua không khí khiến người ta cảm thấy bất an.

Y trầm tĩnh nói ra một câu: “Hệ thống, hết thảy nên kết thúc rồi.”

Hệ thống: “Cậu đừng có như vậy, tôi sợ.”

Trình Mộc Quân: “Nhưng tôi không muốn gãy chân, gãy chân không vui chút nào.” Tần Lý đi tảo mộ cùng Tống Cảnh Thần, trên đường gặp một tai nạn ô tô nhỏ, hắn định gọi điện thoại cho tài xế nhưng lại gọi nhầm cho tình nhân cũ “Trình Mộc Quân”. “Trình Mộc Quân” gấp gáp lái xe tới đón người, trên đường về bọn họ lại xảy ra tai nạn xe, tai nạn lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước

Hệ thống: “……”

Giữa một mảng yên lặng kỳ quái chẳng ai nói năng gì này chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Tiếng chuông chói tai cắt qua không khí khiến người ta cảm thấy bất an. Trình Mộc Quân, Tần Lý, Du Thiếu Ninh đã thắt đai an toàn nên vẫn ổn, chỉ có Tống Cảnh Thần người chơi hệ không đai, lúc long trời lở đất anh bị văng ra khỏi xe va vào gốc cây đại thụ bên cạnh, hiện vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Trình Mộc Quân xoay người bắt máy: “Alo, xin chào.”

Âm thanh Tần Lý truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, có chút mơ hồ: “Mộc Quân, em lái xe qua đây đón tôi một chút, tôi gặp một tai nạn nhỏ.” Đối mặt với khoảnh khắc sinh tử Tần Lý có lẽ sẽ nhận ra ai là người quan trọng hơn cả, mọi chuyện sẽ trở lại quỹ đạo ban đầu.

Trình Mộc Quân đầu tiên là sửng sốt, sau đó hỏi: “Làm sao vậy, có nặng lắm không?” Thứ Tần Lý đưa chính là chiếc khăn vuông trong túi áo tây trang, tựa như hắn đang dùng cách này để thể hiện thiện chí. Trình Mộc Quân cũng không làm mất mặt hắn, y xoay người nhận.

“Không có gì, vấn đề nhỏ thôi, hiện giờ xe không thể di chuyển được.”

“Được, tôi đến ngay.” Trình Mộc Quân đứng dậy đến trước cửa sổ sát đất trầm tư, đưa mắt nhìn về nơi xa xăm vô định.

“Em lái xe cẩn thận.” Vết thương của Tần Lý nghiêm trọng hơn y, trên cánh tay trầy da một mảng lớn, hắn vừa mới đi băng bó trở về, cũng không biết mua quần áo từ đâu.

Sau khi cúp điện thoại Trình Mộc Quân mở ngăn kéo, ngắm nghía mấy cái chìa khóa xe bên trong rồi chọn ra một chiếc không thường xuyên sử dụng.

Mười phút sau chiếc màu đen lao vào màn mưa vô tận. Một công đôi việc, Trình Mộc Quân còn thuận tiện cẩn thận xem lại tình tiết trong kịch bản gốc. Mây đen ngoài cửa sổ đã nặng nề phát sợ, ánh sáng vô cùng kém, màn mưa liên miên nối thành một tấm rèm lụa màu tro xám. Cửa sổ xe bị mưa táp ồn ào vang vọng, nhưng bên trong xe lại không có bất kỳ âm thanh nào khác.

[Tần Lý đi tảo mộ cùng Tống Cảnh Thần, trên đường gặp một tai nạn ô tô nhỏ, hắn định gọi điện thoại cho tài xế nhưng lại gọi nhầm cho tình nhân cũ “Trình Mộc Quân”. “Trình Mộc Quân” gấp gáp lái xe tới đón người, trên đường về bọn họ lại xảy ra tai nạn xe, tai nạn lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc Tần Lý nhào về phía Tống Cảnh Thần dùng thân thể bảo vệ đối phương, “Trình Mộc Quân” hoàn toàn bị phớt lờ gãy mất một chân…]

Trình Mộc Quân đọc kỹ xong xuôi, xác nhận ngoài tình tiết “đã chia tay” có chút khác biệt nho nhỏ thì các phương diện còn lại hầu như không có vấn đề gì. Quả nhiên, sau khi Tần Lý và những người khác đến thăm bệnh cốt truyện thiết yếu của tiểu thuyết máu chó đã xảy ra.

Y thở dài một hơi: “Hệ thống, cậu nói xem, loại kịch bản cẩu huyết tai nạn xe này đều là bán sỉ sao? Gặp chuyện gì khó có tai nạn xe, hơn nữa cách tốt nhất để phòng ngừa bị thương khi gặp tai nạn không phải là thắt chặt dây an toàn sao, bổ nhào vào người khác là cái thao tác gì…”

Hệ thống: “… Tiểu thuyết thôi mà, đừng nghiêm túc quá. Khoan đã, xe của cậu không đúng!” Kỳ thật cũng không trách Trình Mộc Quân, trong trí nhớ của y, bạn trai cũ không tồn tại của y đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi vì anh ta không thắt dây an toàn.

Trình Mộc Quân: “Hửm? Sao lại không đúng.”

Hệ thống: “Đằng sau xe cậu chỉ có hai chỗ ngồi, lát nữa làm sao triển khai cốt truyện gặp tai nạn hai chọn một chứ. Có phải cậu sơ ý lái nhầm xe không?” Nguyên đoạn cốt truyện đã banh chành tới mức bà ngoại cũng nhận không ra, thanh tiến trình đương nhiên đã bị trừ mất 10%. Y trầm tĩnh nói ra một câu: “Hệ thống, hết thảy nên kết thúc rồi.”

Trình Mộc Quân cong khóe môi cười: “Tôi cố ý.”

Đúng vậy, y cố tình chọn một chiếc ít khi sử dụng, siêu xe sang trọng đằng sau chỉ có hai chỗ ngồi.

Trình Mộc Quân thấy hệ thống hình như sắp bị y ép cho phát điên bèn vỗ về nó: “Tôi làm vậy là để đảm bảo cốt truyện có thể diễn ra chính xác, cậu xem, mặt sau chỉ có Tần Lý và Tống Cảnh Thần, tôi phụ trách lái xe, Tần Lý kiểu gì cũng chỉ có thể cứu một người đúng không?”

Hệ thống: “……” Xem ra cũng hơi có lý.

Cho nên trợ lý Trình cố chấp thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm vào dây an toàn của Tần Lý, cho dù là ngồi ở hàng phía sau cũng phải thắt dây an toàn. Trình Mộc Quân và Du Thiếu Ninh song song ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, sắc mặt cả hai đều rất nghiêm trọng.

“Không đúng, cậu chỉ là không muốn gãy chân thôi!”

Trình Mộc Quân: “Ây dô, bị phát hiện rồi, nhưng mà chẳng sao cả, nhân vật không OOC là được, chi tiết gì đó không quan trọng đâu.”


Hệ thống nói không lại y, lựa chọn bật chế độ “bế quan tỏa cảng”. Chớp mắt một cái đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua.

Trình Mộc Quân cảm thấy cách làm của mình chẳng có vấn đề gì, tổng kết lại suất diễn của y chính là nhìn Tần Lý quyết đoán lựa chọn bảo vệ Tống Cảnh Thần, sau đó đau lòng muốn chết là được.

Còn việc gãy chân hay không gãy chân không phải là yếu tố then chốt. Bất chấp cơn mưa ngày càng dữ dội, bọn họ đi đến ven đường. Du Thiếu Ninh rất phối hợp ngồi xuống ghế phụ, ghế trống đằng sau đương nhiên được dành cho Tần Lý và Tống Cảnh Thần.

Đối mặt với khoảnh khắc sinh tử Tần Lý có lẽ sẽ nhận ra ai là người quan trọng hơn cả, mọi chuyện sẽ trở lại quỹ đạo ban đầu. Thời tiết bên ngoài vốn đang quang đãng lại bỗng nhiên giăng đầy mây đen chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi. Mưa to tầm tã trút nước không nể nang, trong nháy mắt giữa trời đất chỉ còn lại một màu xám xịt ảm đạm.

Rất nhanh Trình Mộc Quân đã nhìn thấy xe Tần Lý ở ven đường mương. Có vẻ như bị trượt lốp xe xuống mương nước, lúc này mưa to quá nên chỉ có thể chờ thời tiết tốt lên rồi gọi xe cần cẩu tới xử lý.

Trình Mộc Quân bật dù đen bước xuống xe, đi theo định vị Tần Lý gửi, chẳng mấy chốc đã tìm thấy ba người đang trú mưa trong một căn nhà bỏ hoang cách đó không xa. Trình Mộc Quân đọc kỹ xong xuôi, xác nhận ngoài tình tiết “đã chia tay” có chút khác biệt nho nhỏ thì các phương diện còn lại hầu như không có vấn đề gì.

Tần Lý, Du Thiếu Ninh và Tống Cảnh Thần.

Y dừng lại, hơi khó hiểu nhìn Tần Lý.

Tần Lý thấy tầm mắt Trình Mộc Quân dừng ở một bên bèn căng thẳng, hắn đi tới thấp giọng giải thích: “Thiếu Ninh hẹn đi cùng tôi, tôi không ngờ…”

Trình Mộc Quân liếc hắn một cái: “Lên xe về trước đã.”

Không có gì để giải thích, Trình Mộc Quân cũng không thèm để ý, dù sao thì lát nữa cốt truyện chạy xong thì mọi vấn đề sẽ không còn nữa. Du Thiếu Ninh cúi đầu nhìn hai bàn tay run rẩy của mình, hắn còn chưa phục hồi tinh thần từ khoảnh khắc kinh hoàng vừa nãy. Thậm chí hắn lại bắt đầu trách tội chính mình, làm quái gì mà hắn lại lái xe xuống mương, nếu hắn cẩn thận một chút thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra.

Bất chấp cơn mưa ngày càng dữ dội, bọn họ đi đến ven đường. Du Thiếu Ninh rất phối hợp ngồi xuống ghế phụ, ghế trống đằng sau đương nhiên được dành cho Tần Lý và Tống Cảnh Thần.

Trình Mộc Quân mở cửa xe, lúc thu dù lại vô tình hất mắt kính rơi xuống trên mặt đất.

Y nhặt kính lên, nhìn mảnh kính vỡ vụn dưới đất đá lên tiếng: “Giám đốc Du, phiền anh lái xe, kính của tôi bị vỡ rồi.” Đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, thấy bác sĩ đi ra bọn họ bèn tiến lên đón. Vai chính thụ Tống Cảnh Thần đương nhiên không gặp nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ nói trong não của anh có một cục máu bầm, yêu cầu phải nằm viện quan sát thêm.

Du Thiếu Ninh không nghi ngờ gì y, hắn trực tiếp xuống xe đổi vị trí với Trình Mộc Quân.

Sau khi hắn ngồi lên ghế phó lái ô tô khởi động, Trình Mộc Quân thắt chặt dây an toàn, y tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hệ thống: “Vừa nãy cậu cố ý làm rớt kính đúng không, tôi nhìn thấy động tác của cậu.”

Trình Mộc Quân: “Ừ, không làm rớt thì lấy lý do gì bảo Du Thiếu Ninh lái xe. Tuy rằng tôi không muốn gãy chân nhưng chi tiết không thể biến động quá nhiều, trong kịch bản Du Thiếu Ninh là người lái xe thì để Du Thiếu Ninh lái vẫn tốt hơn.”

Trình Mộc Quân nhận túi, cúi đầu phát hiện là loại vải cotton T bình thường hay bán trong siêu thị, không có phong cách gì, y không khỏi có chút ghét bỏ.

Hệ thống khó hiểu: “Vậy cậu nói thẳng là được rồi mà? Du Thiếu Ninh hẳn sẽ không từ chối.”

Trình Mộc Quân mở cửa xe, lúc thu dù lại vô tình hất mắt kính rơi xuống trên mặt đất.

Trình Mộc Quân cười cười: “Cậu không hiểu rồi, nếu tôi trực tiếp để Du Thiếu Ninh lái xe Tần Lý bảo tôi ngồi ở đằng sau thì sao? Thiết lập hình tượng chó liếm như tôi thì không có lý do gì để từ chối hắn. Chỉ có chờ bọn họ đã ngồi vào ghế rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới khiến Tần Lý không có cơ hội mở miệng.”

Hệ thống:… Cậu đúng là quá mưu mô. Còn việc gãy chân hay không gãy chân không phải là yếu tố then chốt.

Mây đen ngoài cửa sổ đã nặng nề phát sợ, ánh sáng vô cùng kém, màn mưa liên miên nối thành một tấm rèm lụa màu tro xám. Cửa sổ xe bị mưa táp ồn ào vang vọng, nhưng bên trong xe lại không có bất kỳ âm thanh nào khác. Tua lại thời gian vài giờ trước.

Bầu không khí có chút xấu hổ.

Tống Cảnh Thần mở miệng nói: “Trợ lý Trình, thật là phiền cậu quá.”

Trình Mộc Quân không nể nang anh, lạnh nhạt trả lời: “Đón chủ tịch Tần là công việc của tôi.”

Nghe vào rất quái đản, cho dù là EQ thấp như Tần Lý cũng phát hiện ra: “Mộc Quân, cho em, lau nước trên mặt đi.”

Trình Mộc Quân bật dù đen bước xuống xe, đi theo định vị Tần Lý gửi, chẳng mấy chốc đã tìm thấy ba người đang trú mưa trong một căn nhà bỏ hoang cách đó không xa.

Thứ Tần Lý đưa chính là chiếc khăn vuông trong túi áo tây trang, tựa như hắn đang dùng cách này để thể hiện thiện chí. Trình Mộc Quân cũng không làm mất mặt hắn, y xoay người nhận.

Mới xoay người nhìn rõ tình huống phía sau Trình Mộc Quân liền sửng sốt. Không phải chứ, Tần Lý anh sao lại thắt dây an toàn? Anh thắt dây an toàn thì lát nữa lúc nghìn cân treo sợi tóc anh nhào đến bảo vệ Tống Cảnh Thần kiểu gì?

Nhưng đúng lúc này Trình Mộc Quân còn chưa kịp làm gì thì trong làn mưa mênh mang xám ngoét, một chiếc xe tải lớn không biết từ đâu ra mất kiểm soát lao thẳng vào xe của bọn họ.

Vào lúc nguy hiểm vô ngần Trình Mộc Quân nhìn thấy Tống Cảnh Thần đột nhiên nhào vào người Tần Lý.


Trình Mộc Quân: “???”

Hệ thống nói không lại y, lựa chọn bật chế độ “bế quan tỏa cảng”. Trình Mộc Quân thấy hệ thống hình như sắp bị y ép cho phát điên bèn vỗ về nó: “Tôi làm vậy là để đảm bảo cốt truyện có thể diễn ra chính xác, cậu xem, mặt sau chỉ có Tần Lý và Tống Cảnh Thần, tôi phụ trách lái xe, Tần Lý kiểu gì cũng chỉ có thể cứu một người đúng không?”

Chuyện gì vậy người anh em? Hai người có phải cầm nhầm kịch bản rồi không? Tần Lý thấy thế bèn xoa xoa tóc của y, nhẹ giọng nói: “Ngoan một chút, thay đồ đi, đừng để bị cảm.” Nhưng đúng lúc này Trình Mộc Quân còn chưa kịp làm gì thì trong làn mưa mênh mang xám ngoét, một chiếc xe tải lớn không biết từ đâu ra mất kiểm soát lao thẳng vào xe của bọn họ.

**

Mới xoay người nhìn rõ tình huống phía sau Trình Mộc Quân liền sửng sốt. Không phải chứ, Tần Lý anh sao lại thắt dây an toàn??

Bệnh viện trung tâm thành phố.

Trình Mộc Quân và Du Thiếu Ninh song song ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, sắc mặt cả hai đều rất nghiêm trọng.

Du Thiếu Ninh cúi đầu nhìn hai bàn tay run rẩy của mình, hắn còn chưa phục hồi tinh thần từ khoảnh khắc kinh hoàng vừa nãy. Thậm chí hắn lại bắt đầu trách tội chính mình, làm quái gì mà hắn lại lái xe xuống mương, nếu hắn cẩn thận một chút thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra.

Trình Mộc Quân vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, quần áo trên người y rất nhếch nhác, trên mặt y có một vết cắt rất nông. Y ngửa đầu, nhắm mắt lâm vào hỗn loạn.

Đúng lúc này có người ngồi xuống bên cạnh y: “Mộc Quân, thay quần áo đi.”

Trình Mộc Quân quay đầu, thấy Tần Lý đưa qua một cái túi. Không có gì để giải thích, Trình Mộc Quân cũng không thèm để ý, dù sao thì lát nữa cốt truyện chạy xong thì mọi vấn đề sẽ không còn nữa.

Vết thương của Tần Lý nghiêm trọng hơn y, trên cánh tay trầy da một mảng lớn, hắn vừa mới đi băng bó trở về, cũng không biết mua quần áo từ đâu. Y nhặt kính lên, nhìn mảnh kính vỡ vụn dưới đất đá lên tiếng: “Giám đốc Du, phiền anh lái xe, kính của tôi bị vỡ rồi.”

Trình Mộc Quân nhận túi, cúi đầu phát hiện là loại cotton T bình thường hay bán trong siêu thị, không có phong cách gì, y không khỏi có chút ghét bỏ.

Tần Lý thấy thế bèn xoa xoa tóc của y, nhẹ giọng nói: “Ngoan một chút, thay đồ đi, đừng để bị cảm.”

Trình Mộc Quân quay lại nhìn Du Thiếu Ninh, đối phương vẫn còn đi vào cõi thần tiên, tựa hồ không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Trình Mộc Quân: “Ừ, không làm rớt thì lấy lý do gì bảo Du Thiếu Ninh lái xe. Tuy rằng tôi không muốn gãy chân nhưng chi tiết không thể biến động quá nhiều, trong kịch bản Du Thiếu Ninh là người lái xe thì để Du Thiếu Ninh lái vẫn tốt hơn.”

Đúng vậy, trong vụ tai nạn xe hơi này, người bị thương nặng nhất là người vốn không nên bị thương – Tống Cảnh Thần.

Tua lại thời gian vài giờ trước.

Khi chiếc xe tải lớn lao tới, Tần Lý không hề nhúc nhích vì đã thắt dây an toàn, mà Tống Cảnh Thần lại trong lúc chỉ mành treo chuông này lao vào người Tần Lý.

Du Thiếu Ninh ngồi trên ghế lái, vào thời điểm tràn ngập nguy cơ này hắn lại bùng nổ thực lực như một tay đua.

Vừa đạp ga vừa đánh tay lái, chiếc xe gầm rú lao đầu xuống mương nước bên cạnh.

Hệ thống: “Đằng sau xe cậu chỉ có hai chỗ ngồi, lát nữa làm sao triển khai cốt truyện gặp tai nạn hai chọn một chứ. Có phải cậu sơ ý lái nhầm xe không?”

Ô tô bị lật.

Trình Mộc Quân, Tần Lý, Du Thiếu Ninh đã thắt đai an toàn nên vẫn ổn, chỉ có Tống Cảnh Thần người chơi hệ không đai, lúc long trời lở đất anh bị văng ra khỏi xe va vào gốc cây đại thụ bên cạnh, hiện vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Trình Mộc Quân thở dài: “Hệ thống, tôi bắt đầu hối hận…”

Hệ thống: “Cậu, cậu sao vậy?” Thế mà nó lại nghe được hai chữ hối hận từ chính miệng cây trúc thích bung lụa này sao? Không có gì, vấn đề nhỏ thôi, hiện giờ xe không thể di chuyển được.

Trình Mộc Quân: “Sao tôi lại truyền cho Tần Lý quan niệm cho dù ngồi đâu cũng phải thắt dây an toàn chứ… Hoàn toàn không ngờ tới tôi lại bị chi tiết này hại thê thảm!”

Kỳ thật cũng không trách Trình Mộc Quân, trong trí nhớ của y, bạn trai cũ không tồn tại của y đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi vì anh ta không thắt dây an toàn. Sau khi cúp điện thoại Trình Mộc Quân mở ngăn kéo, ngắm nghía mấy cái chìa khóa xe bên trong rồi chọn ra một chiếc không thường xuyên sử dụng.

Cho nên trợ lý Trình cố chấp thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm vào dây an toàn của Tần Lý, cho dù là ngồi ở hàng phía sau cũng phải thắt dây an toàn.

Nguyên đoạn cốt truyện đã banh chành tới mức bà ngoại cũng nhận không ra, thanh tiến trình đương nhiên đã bị trừ mất 10%.

Đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, thấy bác sĩ đi ra bọn họ bèn tiến lên đón. Vai chính thụ Tống Cảnh Thần đương nhiên không gặp nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ nói trong não của anh có một cục máu bầm, yêu cầu phải nằm viện quan sát thêm.

Lúc nghe được hai chữ “máu bầm” Trình Mộc Quân liền có linh cảm.

Quả nhiên, sau khi Tần Lý và những người khác đến thăm bệnh cốt truyện thiết yếu của tiểu thuyết máu chó đã xảy ra.

Tống Cảnh Thần bị mất trí nhớ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui