Editor: Diệp Hạ
2
Chương 173: Trí giả vô hạn lưu OOC rồi (17)
Mưa rơi tí tách.
Từng hạt gõ lên lá cây, mang theo mùi ẩm ướt đặc trưng của những ngày mưa.
Hai hôm nay trời mưa ngày càng thường xuyên hơn.
Tiểu mỹ nhân Kiều Hoan còn đang nằm trên mặt đất, bị nước mưa xối ướt mới chật vật đứng dậy.
Lúc này cậu không mặc áo, trên người chỉ có mỗi cái quần, vốn định vào nhà, chạm phải đôi mắt đỏ sậm của Hạ Sâm lại run người không dám nhúc nhích nữa.
Người này đúng là cục đá không hiểu phong tình.
Trước giờ Kiều Hoan chưa từng bị sỉ nhục như vậy, nhưng dù giận cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ đành xoay mặt nhìn Trình Mộc Quân: "Tôi đến chỗ cậu ngủ được không?"
Cậu không dám ở một mình.
Hai ngày nay NPC đều rất kỳ lạ, thái độ không tốt lắm, dụ dỗ cũng khó hơn gấp bội, hơn nữa hôm qua Đinh Tuyền chết quá thảm, thảm đến nỗi Kiều Hoan không dám quên.
Trình Mộc Quân vẫn chưa mở miệng đã nghe Hạ Sâm nói: "Hai người các cậu, đổi phòng."
Trình Mộc Quân vô thức nói: "Anh như vậy là vi phạm quy định."
Hạ Sâm đột ngột nhìn qua, động tác rất lớn.
"... Quản lý tiền sảnh đã nói không cho tự tiện đổi phòng ngủ, nếu không phải tự gánh hậu quả."
Hạ Sâm cau mày liếc hắn một cái, sau đó nói: "Hậu quả để tôi chịu."
5
Được rồi.
Cậu mạnh cậu đúng.
1
Quy tắc trong trò chơi sinh tồn cũng chỉ là điều kiện dẫn đến cái chết mà thôi.
Giống như thiết lập bốn căn phòng, ý đồ là muốn người chơi hợp tác, từng người tự tìm manh mối trong phòng mình, rồi cùng trao đổi thảo luận ở nhà ăn, vén bức màn che câu chuyện phía sau, sau đó qua cửa.
Nhưng hiện tại đôi mắt Hạ Sâm không thể nhìn chi tiết đồ vật, trừ Trình Mộc Quân, các tiểu mỹ nhân khác ngoài hức hức hức ra thì không có bất kỳ khả năng trinh thám nào.
Mà vì ngụy trang, Trình Mộc Quân cũng chỉ có thể làm người công cụ thu thập manh mối thôi.
"Muốn đến chỗ tôi tìm manh mối trước không, trên lầu hai phòng của tôi có một gian bị khóa."
Hạ Sâm gật đầu, xoay người chống tay lên hàng rào, trực tiếp nhảy qua.
Kiều Hoan bên kia kinh ngạc hô: "Hai anh trai đợi em với, đừng để em một mình ở đây mà~"
Vài phút sau, căn phòng vốn chỉ có mình Trình Mộc Quân ở lúc này vô cùng náo nhiệt, Kiều Hoan có vẻ là kiểu người sẽ nói cực kỳ nhiều mỗi khi căng thẳng.
Cậu sợ Hạ Sâm, không dám tới gần y, thế nên cứ dính vào Trình Mộc Quân.
Cái quầy ở tầng dưới thực chất là một mật thất loại nhỏ, sau khi giải một loạt câu đố sẽ có thể lấy được chìa khoá của căn phòng thứ ba.
Thế nhưng có Hạ Sâm nhìn, Trình Mộc Quân vì không OOC nên không thể giải đố như bình thường.
Hắn giả vờ không biết gì đứng ở quầy sờ đông sờ tây, trong lòng thì âm thầm phỉ nhổ với hệ thống: "Mệt quá nha, cầu cho tiếp theo đừng có ghép trúng phó bản với Hạ Sâm nữa, cứ thế này kiểu gì tôi cũng mệt thân mệt tâm rồi lão hoá sớm mất."
Hệ thống: "A, đó không phải là do cậu tự tìm sao, tự nhiên tạo cho mình cái thiết lập phức tạp như vậy làm gì."
Trình Mộc Quân: "Còn không phải bởi vì công năng Cố gắng lùi về phía trước cùi bắp đó của cậu à? Thời gian cậu cho tốt thế mà, không thì tôi có thể như vậy sao?"
Hệ thống: "Nhưng, nhưng cho dù có vào sớm hơn thì cậu có thể làm được gì?"
Trình Mộc Quân vừa lục lọi đồ đạc trên quầy vừa nói: "Tôi có nhiều cách, vì yêu sinh hận nên chơi cầm tù, giết đồng đội của Hạ Sâm các thứ... Y ghét cái gì tôi chọc cái đó, kiểu gì cũng có thể làm y động thủ giết người. Bây giờ thứ y để ý chỉ có một Trình Mộc Quân, con đường tôi có thể đi bị thu hẹp rất nhiều..."
"Tôi vẫn cảm thấy thời điểm này rất tốt..."
"Cậu nói gì?"
Hệ thống vội nói sang chuyện khác: "Không có gì không có gì. Mà nếu cậu muốn Hạ Sâm lăn ra ngoài, sao không học hỏi kinh nghiệm của tiểu mỹ nhân này đi? Xem cậu ta chọc giận Hạ Sâm như thế nào?"
"Cũng đúng."
Trình Mộc Quân cảm thấy đề nghị của hệ thống rất có lý, quay đầu thấp giọng hỏi Kiều Hoan: "Hồi nãy cậu làm cái gì đắc tội đại lão à?"
Kiều Hoan dè dặt liếc sang bên kia một cái, thấy Hạ Sâm không có phản ứng gì mới thì thầm: "Không có gì, y kêu tôi tìm đồ, tôi nghĩ đó là một cơ hội..."
Logic của người chơi Hệ Mị Lực đúng là không giống với người thường mà, Trình Mộc Quân kinh ngạc.
Hạ Sâm chỉ kêu Kiều Hoan tìm manh mối, vậy mà Kiều Hoan lại có thể cảm thấy đây là một cơ hội dụ dỗ, sau đó hành động để rồi bị ném ra ngoài cửa.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Hạ Sâm một cái.
Có vẻ hắn biết đại khái Hệ Mị Lực hoạt động như thế nào rồi.
Trình Mộc Quân đảo mắt, đứng dậy đi đến bên cạnh Hạ Sâm, mềm giọng nói: "Anh Hạ ơi, có phải anh đã nhận ra em không giống ngững người khác rồi đúng không, nếu vậy chúng ta..."
Hắn giơ tay muốn đặt lên bả vai Hạ Sâm, nhưng tay còn chưa rơi xuống đã đụng phải một thứ cứng rắn lạnh băng.
Ừm, là vỏ đao.
Hạ Sâm giương mắt nhìn Trình Mộc Quân, nhưng không giận dữ ném người đi, mà chỉ im lặng xoay người bỏ ra ngoài.
Hệ thống ngạc nhiên: "Tiểu Trúc Tử, cậu làm cái gì vậy? Không sợ bị Hạ Sâm xách lưng quần ném ra ngoài hả?"
Trình Mộc Quân nhìn bóng dáng Hạ Sâm, khẽ cười: "Bởi vì trong phó bản này, tôi là đối tượng hợp tác duy nhất của y, đương nhiên y sẽ không làm như vậy. Tôi làm y thấy ghê tởm, cách xử lý tốt nhất y có thể làm cũng chỉ là giữ khoảng cách thôi."
Trước đây, có lẽ Hạ Sâm cảm thấy thứ mình cần chỉ là một đôi mắt, chủ nhân đôi mắt là ai không quan trọng.
Nhưng sau khi trải qua chuyện của Kiều Hoan, Hạ Sâm liền phát hiện đối tượng hợp tác duy nhất chỉ có Trình Mộc Quân.
Nói tới đây, Trình Mộc Quân đã trở lại quầy, hắn mỉm cười nói với Kiều Hoan: "Có thể phiền cậu ngồi lên ghế không? Ở chỗ này tôi không tiện lắm."
Kiều Hoan ngơ ngác gật đầu, sau đó ngoan ngoãn đi đến bên cạnh ngồi xuống. Đặt mông xuống xong, cậu mới nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Cứ cảm thấy sau khi Hạ đại lão ra ngoài, người chơi này hơi là lạ.
Lúc này Hạ Sâm đang đưa lưng quay về phía nhà, nhìn ra bên ngoài. Y nhíu mày, siết chặt thanh đao trong tay, trong lòng càng lúc cảm thấy không thích hợp.
Lúc nãy y đi ra ngoài theo bản năng, bởi vì y không muốn chạm vào người khác, lại không muốn làm quá căng với người chơi duy nhất có thể hợp tác với mình, vậy nên chỉ có thể tránh đi.
Sau khi ra ngoài, bị làn gió mang theo hơi nước thổi vào, trong lòng Hạ Sâm lại xuất hiện cảm giác không thích hợp.
Trong bất tri bất giác, y đã đi theo kịch bản của đối phương, rất quen thuộc. Nó làm y nhớ đến Trình Mộc Quân, khi họ mới trở thành đồng đội.
Hồi đại học, Hạ Sâm vẫn luôn cảm thấy Trình Mộc Quân học giỏi nhưng có chút yếu ớt, còn không thích nói chuyện không yêu giao tiếp. Vì vậy khi tiến vào trò chơi sinh tồn, y luôn để ý che chở đối phương.
Mãi đến sau này y mới phát hiện, trên thực tế, Trình Mộc Quân đang khống chế toàn cục trong thầm lặng.
3
Rốt cuộc đây là ảo giác của y, hay là...
Nhưng dữ liệu sẽ không gạt người, Mắt Sự Thật cũng không.
Lúc này, trong phòng vang lên tiếng nói: "Hạ đại lão, anh mau vào đây xem nè, đây là cái gì vậy?"
Hạ Sâm xoay người đi vào, thấy Trình Mộc Quân chui từ dưới quầy ra, trong tay cầm một cái chìa khóa.
"Cậu tìm thấy ở đâu?"
Trình Mộc Quân đã nghĩ ra kịch bản từ sớm: "Trong khe hở dưới quầy, chui vào là thấy."
Đương nhiên thực tế không hề đơn giản như vậy.
"Đi lên."
Trình Mộc Quân gật đầu, hai người lên tầng.
"A, hai anh trai chờ em với!" Kiều Hoan cũng hô to rồi chạy theo.
Chìa khóa mở căn phòng bị khóa trên tầng hai ra, bên trong là một căn phòng xép.
Gian ngoài là phòng làm việc, bên trong là phòng ngủ, vẫn là kiểu bố trí như khách điếm cổ đại, chỉ là nhìn dấu vết lưu lại bên trong, xem ra có người đã sống ở đây một thời gian dài.
Trên bàn chất đầy sách, còn có một trang giấy chưa viết xong.
Kiều Hoan nhìn vài lần, nói: "Viết cái gì vậy nhỉ? Tại sao căn phòng này lại bình thường như vậy, bình thường đến bất thường?"
Trình Mộc Quân đi qua nhìn quanh một lúc, không lâu sau đã nắm được thông tin mấu chốt.
Tất cả quyển sách đó, bao gồm cả bài văn chưa viết xong đều thuộc về cùng một người.
【Từ Thanh Minh】
Tên này, Trình Mộc Quân không xa lạ.
Trong ảo cảnh ở Đêm động phòng hoa chúc, chồng của cô gái tên là Từ Thanh Minh.
Trình Mộc Quân tùy tiện lật qua lại, còn chưa phát hiện cái gì đã nghe người bên cạnh hỏi:
"Bên trên viết cái gì?"
Giọng nói quá quen thuộc, hơi thở cũng quá quen thuộc, thậm chí hành động tiếp cận của người này cũng không khiến Trình Mộc Quân cảnh giác.
Ngay cả phương thức dò hỏi cũng rất quen thuộc.
Quen thuộc đến nỗi như quay về nhiều năm trước, hai người cùng nhau vượt qua các phó bản.
Trình Mộc Quân há miệng, lời nói vừa đến đầu lưỡi lập tức phản ứng lại, nuốt xuống: "Sao em biết được, chữ này toàn là phồn thể, còn viết rất lộn xộn, em không đọc được."
Hạ Sâm im lặng một chút rồi nói: "Đưa tôi."
Trình Mộc Quân ngoan ngoãn đưa tờ giấy trên tay cho Hạ Sâm, kế tiếp lấy ra một xấp thư trong ngăn kéo, hơn nữa còn có một chiếc khăn tay kẹp trong thư.
Khăn tay bằng lụa, hình thêu phức tạp mà tinh xảo, nhìn là biết của con gái nhà giàu dùng.
Ở cổ đại, tặng khăn tay cho người nam tương đương với sự giao tiếp bí mật, gắn kết một mối quan hệ yêu đương lâu dài.
1
Đây là...
Trình Mộc Quân liên hệ với manh mối tìm thấy trong căn phòng Đêm động phòng hoa chúc, xem ra là một câu chuyện trượng phu phụ lòng.
Nhưng vẫn cần phải xác minh lại.
Tha hương ngộ cố tri.
Không biết ngộ cố tri như thế nào, có lẽ ở trong căn phòng Khi đề tên trên bảng vàng sẽ có đáp án.
"Trong phòng này không còn gì nữa, nếu không qua bên cạnh tiếp tục đi?" Trình Mộc Quân hỏi.
Không ngờ Hạ Sâm lại siết tay, nói: "Quá muộn, nghỉ ngơi trước."
Sau đó, y cũng không có ý định rời đi, trực tiếp ở lại trong phòng Trình Mộc Quân.
Kiều Hoan thấy vậy cũng ăn vạ không chịu đi. Trình Mộc Quân bất đắc dĩ, chỉ có thể giữ hai người lại.
Cũng may phòng Tha hương ngộ cố tri này có 3 phòng, một người một phòng, không ai làm phiền ai.
Trình Mộc Quân và Kiều Hoan chiếm hai căn phòng bình thường, Hạ Sâm thực lực mạnh nhất tất nhiên là ngủ trong căn phòng xép không quá bình thường kia.
Nửa đêm.
Trình Mộc Quân ngồi bật dậy, lòng bàn tay hắn lại nóng lên, biểu thị có NPC vi phạm quy định.
Nhưng cả ngày hôm nay tất cả người chơi đều thành thật ở yên trong phòng, không có ai đi quyến rũ NPC mà?
Là ai vi phạm quy định?
Không thích hợp.
Cả ba người họ đều ở lại căn phòng này là đã kích phát điều kiện tử vong, tại sao NPC quản lý tiền sảnh còn chưa tìm tới cửa? Chẳng lẽ là Kiều Hoan lại đi cửa sau rồi?
Trình Mộc Quân đứng dậy, đang định ra ngoài thì đột ngột ngừng lại.
Là Hạ Sâm.
Hạ Sâm đang thử hắn.
Trong chớp nhoáng, Trình Mộc Quân cẩn thạn suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện.
Người áo đen vi phạm quy định sẽ không biểu hiện trên cán cân. Trình Mộc Quân lấy cớ Hạ Sâm vi phạm quy định cũng chỉ vì muốn dùng dây xích vây khốn đối phương mà thôi.
Vậy cho nên, sự kiện vi phạm quy định bỗng nhiên xuất hiện lúc này chỉ có thể là Hạ Sâm, y mượn thân phận người áo đen đe dọa quản lý tiền sảnh, khiến đối phương không dám tiến vào biệt thự này.
2
Trình Mộc Quân thu lại bàn tay đặt trên tay nắm cửa, đi tới cạnh cửa sổ. Quả nhiên, dưới bóng cây trong sân vườn có một người.
Y mặc áo choàng đen, cả người như hoà vào trong bóng tối.
Nếu như không phải hắn lờ mờ đoán ra rồi cẩn thận đi tìm, tuyệt đối sẽ không phát hiện được trong sân vườn có người.
"..."
Trình Mộc Quân xoay người vào căn phòng xép, sau đó nhảy ra từ cửa sổ ở hướng ngược lại.
Hắn nhẹ nhàng nhảy khỏi lầu hai, lại đi mất một vòng mới đứng bên ngoài sân bườn từ một hướng khác.
"Hạ Sâm."
Hạ Sâm đột ngột xoay lại: "Mộc Quân, sao cậu lại...?"
Trình Mộc Quân giấu biểu cảm sau lớp mặt nạ, vô tội hỏi: "Sao vậy?"
"Không, không có gì."
"Được rồi, bắt đầu làm việc đi. Hôm nay khá nhẹ nhàng, chỉ có một NPC vi phạm quy định."
Trình Mộc Quân đi về phía trước vài bước, lại quay đầu, thấy Hạ Sâm đang ngước mắt nhìn gì đó.
"Cậu đang nhìn gì vậy?"
"Đến đây." Hạ Sâm đáp, bước nhanh đến.
______
Chương 174: Trí giả vô hạn lưu OOC rồi (18)
Vẫn là khu kí túc xá của nhân viên.
Vẫn là quản lý tiền sảnh trên con đường nhỏ ngoài kí túc xá.
Trình Mộc Quân rũ mắt nhìn quản lý tiền sảnh bị trói trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua Hạ Sâm.
"Cậu muốn nói gì với tôi?"
Hạ Sâm hơi sửng sốt: "Cái gì?"
"Người vi phạm quy định là người áo đen."
"..."
Quản lý tiền sảnh đang nằm trên mặt đất tiếp tục giãy giụa, tâm vốn đã như tro tàn khi nghe đến đó lập tức ngẩng đầu: "Đúng đúng đúng! Không sai, tôi vốn dựa theo điều kiện kích phát tử vong định đến phòng người chơi! Nhưng chính vị áo đen này đứng ở sân vườn dùng lưỡi hái đe dọa tôi! Tôi căn bản là không dám động!"
4
Quản lý tiền sảnh này là lão quỷ có kinh nghiệm phong phú đến từ phó bản khác, dù sao trong phó bản này đã có hai quản lý tiền sảnh bị xử tử liên tiếp rồi, các NPC khác đều không muốn là người tiếp theo.
Câu trả lời của Hạ Sâm là hai chữ: "Câm miệng."
Quản lý tiền sảnh an tĩnh lại, không dám nói thêm một chữ. Sát tinh này ngay cả Chủ Thần cũng không quản được, im lặng thì tốt hơn.
2
Mà dường như người áo choàng trắng mới xuất hiện không thích giết chóc lắm, hơn nữa còn có thể cản người áo đen.
Trình Mộc Quân xoay người đi ra chỗ khác, Hạ Sâm cũng đi theo.
"Được rồi, nói đi, cậu muốn làm gì?"
Hạ Sâm chần chờ nói: "Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi phó bản này, đã thu thập được một ít thông tin, nhưng tạm thời không thể phân tích ra liên hệ trong đó."
"..." Trình Mộc Quân thấy hơi cạn lời: "Sau khi tôi... rời khỏi, cậu đã qua cửa như thế nào?"
"Sống đến ngày cuối cùng, cố ý kích phát điều kiện tử vong, Boss sẽ ra để giết người, sau đó giết Boss là được."
4
Đây cũng là một cách qua cửa có thể nhận được số tích phân kếch xù, chỉ là quá nguy hiểm, tỉ lệ tử vong cực cao. Bởi vì đến ngày cuối cùng của phó bản, Boss đã giết gần hết người chơi, thực lực tăng gấp bội.
Nếu là đối kháng chính diện, phỏng chừng chỉ có Hạ Sâm có thể làm được. Bảo sao giá trị vũ lực của y cao đến vậy.
"Cậu nói đi, đã thu thập được thông tin gì rồi."
Thật ra Trình Mộc Quân cũng muốn rời khỏi đây nhanh một chút, một người đóng hai vai thực sự rất mệt.
Hạ Sâm nói tất cả manh mối mình có trong hai ngày này ra, sau đó im lặng.
Trình Mộc Quân ngồi xuống ghế dài bên cạnh, áo choàng buông xuống trên ghế, hoa văn phức tạp loé ánh sáng bạc dưới ánh đèn mờ nhạt, tựa như hoa mộc lan trắng đang nở rộ.
Hạ Sâm không nhúc nhích, đứng trong bóng tối nhìn Trình Mộc Quân.
Y không nhìn thấy dáng người, cũng không nhìn thấy dữ liệu thuộc tính. Mắt Sự Thật đến từ không gian Chủ Thần, mà áo choàng trắng và đen cũng đến từ không gian Chủ Thần.
Tác dụng của áo choàng là che lấp tất cả thông tin, ngay cả Mắt Sự Thật cũng không thể nhìn thấu.
Khi Trình Mộc Quân suy nghĩ sẽ vô thức cong ngón tay khẽ nhịp lên đầu gối.
Sau một lúc lâu, hắn nói: "Bố cục của khách sạn này là thủy sát, nhìn vào mấy căn phòng mở ra, nhất là hồi ức trong phòng Đêm động phòng hoa chúc, về cơ bản có thể kết nối thành một câu chuyện mạch lạc."
Từ khi tìm được áo cưới, nhìn thấy hồi ức của nữ quỷ, Trình Mộc Quân vẫn luôn suy nghĩ mối liên hệ giữa chúng và hai lần kiệu hoa.
Tại sao cô gái đã gả chồng rồi còn bị hiến tế cho Hà Thần, chồng của cô đi đâu?
Thế nhưng chiếc khăn tay được tìm thấy trong Tha hương ngộ cố tri đã lấp đầy chỗ trống đó.
Mặc dù chưa đến Khi đề tên trên bảng vàng và Cửu hạn phùng cam vũ, nhưng tuyến logic của câu chuyện gần như đã rõ ràng.
Thông tin mấu chốt ở chỗ mệnh cách của cô gái cực tốt, và cả thành trấn khô hạn đến nỗi gần như không nhìn thấy một cây xanh nào.
Cô gái bị người nhà bán đi xung hỉ, đây là Đêm động phòng hoa chúc, sức khoẻ của người chồng chuyển biến tốt đẹp, nhưng người chồng ghét bỏ cô gái xấu xí, thế nên chậm chạp không viên phòng, sau đó gã tiếp tục đọc sách rồi vào kinh thành đi thi.
Trong lúc ở kinh thành, người chồng quen được một tiểu thư khuê các, hai người thường xuyên qua lại.
Theo sau đó là Đề tên trên bảng vàng, tiểu thư khuê các hẳn là con gái nhà quan, mà con gái nhà quan thì không có khả năng làm thiếp.
1
Vì thế cô gái ở quê hương hiển nhiên biến thành trở ngại của Từ Thanh Minh. Vì mệnh cách cô tốt, thế nên Từ Thanh Minh và người nhà đã làm gì đó, cuối cùng khiến cô gái trở thành tế phẩm bị hiến tế cho Hà Thần.
Sau khi chìm xuống đáy sông, oán khí của cô gái không thể tiêu tan, trở thành lệ quỷ.
Chắc cũng đã có chuyện gì đó xảy ra với khách sạn này. Những nhân viên bên trong đều bị chết chìm hình như cũng có liên quan đến lệ quỷ quấy phá.
Trình Mộc Quân nói: "Có vẻ mùa mưa mỗi năm là thời gian dễ xảy ra chuyện nhất. Nếu cuộn ngược lại từ tin tức con đường bị gián đoạn, hẳn là sẽ nhìn thấy tin hàng năm khách sạn không nhận khách trong hai tháng này."
Hạ Sâm đi tới: "Ý cậu là, khách sạn chúng ta đang ở thực chất từng bị nước sông bao phủ?"
"Ừm." Trình Mộc Quân gật đầu: "Trên thực tế khách sạn không phải trọng điểm, mấu chốt ở nữ quỷ dưới đáy sông. Trong đoạn hồi ức thứ hai, nữ quỷ dường như không hề biết tại sao mình lại trở thành tế phẩm, nếu muốn hóa giải oán khí, manh mối chắc hẳn ở trong căn phòng Cửu hạn phùng cam vũ kia."
Hạ Sâm gật đầu: "Được, tôi sẽ kêu người đi tìm."
Trình Mộc Quân âm thầm trợn mắt, lòng phỉ nhổ: "Người mệnh khổ lại là tôi chứ đâu, mệt mỏi quá, nhanh nhanh kết thúc phó bản này đi."
Hệ thống: "Haha, hai người có duyên như vậy, nói không chừng sẽ lại gặp nhau ở phó bản tiếp theo đó."
1
"Cậu câm cái miệng quạ đen vào cho tôi."
Trình Mộc Quân lên án hệ thống miệng quạ đen một cách mạnh mẽ, sau đó nói với Hạ Sâm: "Căn phòng Cửu hạn phùng cam vũ có vẻ là nơi kích phát điều kiện tử vong, kết hợp với trời mưa thường xuyên và khúc cua sông, có lẽ sau khi vào phòng tìm được manh mối mấu chốt, toàn bộ khách sạn này sẽ bị bao phủ."
Hạ Sâm gật đầu: "Ừm, chắc là khu kí túc xá nhân viên sẽ có thuyền cứu nạn và thiết bị liên quan."
Làm rõ các manh mối cơ bản xong, logic của toàn bộ phó bản đã được xâu chuỗi, kế tiếp Hạ Sâm chỉ cần dựa theo phân tích của Trình Mộc Quân rồi hành động là được.
Trình Mộc Quân đứng dậy, đang định đi đến quản lý tiền sảnh bị trói ở đằng kia thì lại bị giữ chặt.
Hạ Sâm hơi dùng sức kéo Trình Mộc Quân qua, ôm lấy: "Cậu trở về, thật tốt."
Thời gian cùng sức lực đều rất vừa phải, thật sự như chỉ đang cảm thán khi gặp lại đồng đội cũ. Truyện Dị Năng
Sau khi buông ra, Trình Mộc Quân cũng không nhận ra có gì không ổn.
3
Hắn đi đến trước mặt quản lý tiền sảnh, giơ tay thả lỏng dây xích: "Chưa vi phạm quy định, đi đi."
1
Quản lý tiền sảnh liên tục gật đầu, sau đó hóa thành một làn sương đen biến mất.
Cùng lúc đó, con số trên cán cân của Trình Mộc Quân cũng biến mất.
Thẩm phán xong.
Nhưng tiếp đó, Trình Mộc Quân bình tĩnh xoay người nhìn về phía Hạ Sâm ở đằng sau: "Người áo đen, vi phạm quy định."
Lại giống như lúc trước, Hạ Sâm đứng tại chỗ mặc cho dây xích màu bạc cuốn quanh thân thể mình.
***
Ngày thứ hai, Hạ Sâm không tiếp tục thử nữa, bắt đầu thành thật đi phá giải cốt truyện của phó bản.
Như Trình Mộc Quân đoán, bọn họ tìm thấy thư tín của Từ Thanh Minh và người nhà trong phòng Khi đề tên trên bảng vàng.
Trong thư, gã báo cho người nhà chuyện gã và tiểu thư nhà quan, yêu cầu người nhà mau chóng xử lý thê tử trong nhà, bí mật giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
Gã liên tục nhắc lại, tuyệt đối không thể để bất kỳ tin tức nào lộ ra ngoài, tiểu thư là thiên kim nhà tể tướng, nếu như họ biết chuyện, cả nhà đều không có kết cục tốt.
Phú quý ngập trời che mờ đôi mắt nhà họ Từ, mà trở ngại lớn nhất trên con đường đi đến phú quý chính là thê tử dùng để xung hỉ - Xảo Nương.
Từ Thanh Minh hết bệnh, Xảo Nương lập tức không còn giá trị. Vì muốn làm cô biến mất một cách không dấu vết, người nhà họ Từ nghĩ đến lễ tế Hà Thần.
Đây là cách xử lý sự tồn tại của Xảo Nương một cách gọn gàng nhất.
Tiếp đó giống như cảnh tượng trong đoạn hồi ức thứ hai, Xảo Nương nghe lén biết mình sắp bị hiến tế, muốn chạy lên kinh thành tìm chồng mình, lại bị nhốt lại.
Ý định thắt cổ trước giường của Xảo Nương cũng bị phát hiện, cô bị bị hạ thuốc mê, đưa lên kiệu hoa, hiến tế cho Hà Thần.
Trong căn phòng "Cửu hạn phùng cam vũ", bọn họ tìm thấy đạo cụ mấu chốt, một bức hưu thư và một bức hôn thư.
Hưu thư cho Xảo Nương, hôn thư cho tiểu thư nhà quan.
Cho đến trước lúc chết, Xảo Nương vẫn còn tin rằng Từ Thanh Minh không biết chuyện, nếu cô chạy thoát được, Từ Thanh Minh sẽ bảo vệ cô.
2
Trong phó bản này, Xảo Nương là Boss cuối, cô chỉ cần một chân tướng, biết đầu sỏ gây tội, oán khí của cô mới có thể có thể tiêu tan.
Ngay trong đêm họ lấy được đạo cụ mấu chốt, trời đổ mưa to, nước sông dâng cao.
Trong vòng một giờ ngắn ngủi, khách sạn bị bao phủ, sóng lớn nuốt chửng dãy biệt thự ven sông.
Cũng may trước đó Hạ Sâm đã chuẩn bị thuyền cứu nạn và thiết bị lặn, bọn họ dùng thuyền cứu nạn chạy ra khách sạn, tiến vào dòng sông.
Sau đó, Trình Mộc Quân và Hạ Sâm mặc đồ lặn nhảy vào giữa sông, dựa vào đoạn ký ức trong ảo cảnh tìm thấy thi thể Xảo Nương.
Lúc này, khúc sông đã xuyên qua thời gian trở lại mấy trăm năm trước, thi thể Xảo Nương mặc áo cưới đỏ thẫm, hông buộc một hòn đá, lẳng lặng đứng trong dòng nước.
Gương mặt cô tái xanh, hai mắt nhắm nghiền, nhưng cơ thể vẫn chưa bị trương phình, giống như chỉ đang say ngủ.
Lúc Trình Mộc Quân tới gần, Xảo Nương mở mắt, mái tóc đen như những cây thủy sinh um tùm, ý đồ cuốn lấy Trình Mộc Quân.
Ánh đao xẹt qua, tóc dài bị chặt đứt.
Trình Mộc Quân tới gần, hắn đưa hưu thư và hôn thư đến tay Xảo Nương, mọi chuyện kết thúc.
1
Phó bản thông quan.
***
Trở lại không gian Chủ Thần, Trình Mộc Quân còn chưa kịp nghỉ ngơi, bảng nhiệm vụ đã vang lên.
Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện ở trên cùng có một icon đang sáng lên.
Icon là hình cán cân, giống như đúc hình vẽ trong lòng bàn tay hắn.
Trình Mộc Quân chạm vào, toàn bộ màn hình bảng nhiệm vụ biến thành màu đen.
Sau đó, trên màn hình xuất hiện một hàng chữ màu đỏ.
【Hoan nghênh Thẩm phán số 001 đăng nhập hệ thống.】
Số 001?
Trình Mộc Quân nhìn thấy số thứ tự, trong lòng đại khái đã hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hiển nhiên hắn và Hạ Sâm không đủ để sửa hàng ngàn hàng vạn phó bản. Không gian Chủ Thần dùng phương pháp kết hợp giữa thẩm phán và đao phủ để sửa chữa phó bản, mà bọn họ chính là thí nghiệm đầu tiên.
Hiện tại phát hiện hữu dụng, liền khai phá càng nhiều công năng.
Trình Mộc Quân còn chưa kịp nhìn kỹ giao diện mới này có công năng gì thì đã nhận được một lời mời kết bạn.
Hạ Sâm.
Sau khi chấp nhận, đối phương lập tức ném qua một cái địa chỉ.
Trình Mộc Quân im lặng một lát, đáp: "Sao cậu lại chắc chắn tôi có thể xuất hiện trong không gian Chủ Thần?"
Hạ Sâm: "Tôi đã xem rồi, trong thương thành của người chấp pháp có công năng tương quan, dù là đến thế giới hiện thực ở mấy ngày hay ở không gian Chủ Thần mấy ngày cũng có thể dùng tích phân chấp pháp tương ứng để đổi."
Tích phân chấp pháp? Trình Mộc Quân nhìn kỹ mới thấy có một phần tích phân nhận được biến thành màu đen.
Ở thương thành của người chơi không thể sử dụng tích phân nhận được thông qua nhiệm vụ Thẩm phán. Xem ra là sau khi công năng hoàn thiện, tích phân cũng bị tách rời.
Tích phân có được nhờ nhiệm vụ Thẩm phán chỉ có thể sử dụng trong thương thành của người chấp pháp.
"Được rồi."
Trình Mộc Quân trả lời.
Hắn định sẽ gặp mặt, nhưng trước khi gặp thì phải chuẩn bị một chút mới được.
______
Tác giả đã rèn sức chịu đựng của tôi, trước thấy 1 chương 2k5 chữ đã than trời, giờ chị toàn viết 1 chương 2k7 chữ tôi lại thấy quá ít 😇
14
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...