Suốt ba phút liền trong đầu Trình Mộc Quân chỉ quanh quẩn mỗi câu nói của Tần Lý, mãi luôn bên nhau, mãi luôn bên nhau.
Những lời này với Trình Mộc Quân mà nói có thể dịch thành “cốt truyện sụp đổ rồi, cốt truyện sụp đổ rồi”, thậm chí có thể dịch sâu xa hơn nữa là “làm chó liếm trong thế giới trừng phạt, ba năm rồi lại ba năm.”
Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn ngón tay run nhè nhẹ của mình, ánh mắt đăm đăm.
Y đột nhiên hỏi một câu: “Hệ thống, giờ tôi dùng đèn bàn đập Tần Lý bất tỉnh thì tỷ lệ hắn mất trí nhớ là bao nhiêu?”
Hệ thống: “Cậu bình tĩnh chút đi, sao có thể chính xác mất trí nhớ được, cậu tưởng đây là phim truyền hình máu chó à!”
Trình Mộc Quân: “Nhưng đây là tiểu thuyết máu chó mà? Dựa theo định luật máu chó thì khi đầu bị thương chắc chắn sẽ mất trí nhớ mà không để lại di chứng.”
Hệ thống không nhịn được nữa, nó sợ Trình Mộc Quân thật sự sẽ đập bể đầu Tần Lý nên nhanh chóng xoa dịu: “Cậu bình tĩnh đi, bình tĩnh một chút, thanh tiến trình vẫn ổn!”
Một câu đánh thức Trình Mộc Quân đang phát bệnh.
Y nâng mắt nhìn Tần Lý, nhẹ nhàng rút tay ra sau đó chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Tần Lý, từ xương mày sắc bén đến sống mũi cao thẳng, sau đó là bờ môi mềm mỏng.
“Hệ thống, vậy tại sao vừa rồi cậu không nhắc nhở tôi?”
Trình Mộc Quân nhìn như đang trình diễn tiết mục ấm áp nhưng thật ra đang đối thoại với hệ thống.
Hệ thống nghe giọng y sợ tới mức run bần bật: “Tôi, thì là, thật ra, tôi chỉ muốn cậu cẩn trọng hơn trong hành động sau này một chút thôi, đừng làm những chuyện như ngủ với Tần Lý này nọ…”
“Ha.” Trình Mộc Quân cười lạnh một tiếng, sau đó lại lại hoàn toàn không thèm để ý: “Ngủ thì ngủ thôi, không quan trọng.”
Tần Lý thấy Trình Mộc Quân im lặng thật lâu, giơ tay nắm lấy tay y: “Dọn về đây sống được không?”
Trình Mộc Quân lại nhìn chằm chằm hắn một lát, cúi đầu đặt lên môi Tần Lý một nụ hôn: “Được.”
Bả vai luôn căng cứng của Tần Lý lúc này mới thả lỏng một chút, ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm, tay phải men theo vòng eo của Trình Mộc Quân vuốt ve.
Đây là một loại ám chỉ.
Trước giờ Trình Mộc Quân vẫn luôn vui vẻ đón nhận, sắc đẹp ở trước mặt, hưởng thụ cũng chẳng thiệt gì.
Tay Tần Lý dừng lại trên cổ áo Trình Mộc Quân, bắt đầu cởi từng chiếc cúc một.
Trình Mộc Quân nhìn xuôi theo khuôn mặt hắn xuống đường cong quai hàm sắc bén, đến hầu kết, cuối cùng dừng lại ở cổ tay.
Y chăm chú nhìn cổ tay áo Tần Lý, chân mày cau lại, sau đó xô đối phương ra: “Cái khuy măng sét này của anh phối màu không hợp chút nào, xung đột với màu sắc của quần áo.”
“……” Tần Lý bất đắc dĩ thở dài: “Em bỏ nhà đi vài ngày rồi, tôi không hiểu phương diện này lắm.”
Bấy giờ Trình Mộc Quân mới lùi ra sau một bước, đánh giá Tần Lý một lát sau đó nhăn nhó: “Đi tắm, thay bộ quần áo này ra đi.”
Nói xong chẳng đợi Tần Lý đáp lại đã xoay người đi vào phòng để quần áo.
Tần Lý bất đắc dĩ nhưng cũng đã quen với một Trình Mộc Quân như thế, hắn chỉ biết cười cười rồi quay người vào phòng tắm.
Trong phòng để quần áo, Trình Mộc Quân đang thong thả chọn đồ, sau khi giải quyết vấn đề cốt truyện lực chú ý của y lại dời lên phương diện ăn mặc của Tần Lý.
Hệ thống rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: “Cậu điên rồi sao? Khó khăn lắm mới dọn ra ngoài, cũng sắp đến lúc chia tay rồi mà cậu lại dọn về dễ dàng vậy à?”
Trình Mộc Quân cầm lấy một chiếc áo sơ mi, lui về phía sau hai bước, híp mắt nhìn kỹ, thản nhiên nói: “Thiết lập nhân vật.”
Hệ thống khó hiểu: “Thiết lập nhân vật gì?”
Trình Mộc Quân lại không nói thẳng: “Từ kết quả trong khoảng thời gian này có thế thấy thiết lập nhân vật còn quan trọng hơn cả cốt truyện. Đã mấy lần cốt truyện mấu chốt lệch lạc nhưng thanh tiến độ vẫn không bị trừ, thậm chí còn tăng lên nhiều. Tôi phân tích thấy hẳn là do tuyến thế giới sụp đổ dẫn tới nó tự thân không còn khả năng dựa theo kịch bản một cách trọn vẹn.”
Hệ thống ngơ ngác mờ mịt, cảm thấy Trình Mộc Quân nói cũng có đạo lý, dù sao vừa nãy thanh tiến trình thật sự không tụt: “Vậy nên cậu không tính chia tay sao?”
Trình Mộc Quân: “Chia tay thì vẫn phải chia, kết cục kịch bản gốc vẫn là Tần Lý và Tống Cảnh Thần thành đôi, ‘Trình Mộc Quân’ cầu mà không được, tiêu chuẩn cơ bản để phán định sửa chữa thế giới sẽ không thay đổi, chỉ có thể biến động lên xuống cho phù hợp với thiết lập nhân vật và cốt truyện cơ bản.”
Chỉ số thông minh của hệ thống vốn đã không cao, nghe thấy thế cũng chỉ biết ngu ngu ngơ ngơ: “Biến động lên xuống là cái gì?”
“Đơn giản là không OOC nhưng cốt truyện có thể có thay đổi.” Trình Mộc Quân bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Thiết lập của ‘Trình Mộc Quân’ trong kịch bản chẳng phải là chó liếm và hạ tiện à? Cậu nghĩ người như vậy sẽ từ chối Tần Lý chủ động tới cửa cầu hòa hay sao?”
Hệ thống: “Cậu liếm hồi nào…”
“Liếm không rõ ràng mà thôi, tôi có thể nắm chắc được.”
Bộ não lập trình của hệ thống bỗng nhiên sinh ra một chút sầu lo, cứ mãi cảm thấy có lẽ sẽ xuất hiện bất ngờ gì đó, nhưng về mặt logic thì Trình Mộc Quân nói không chê vào đâu được.
Nó chỉ có thể lựa chọn im lặng, tập trung chú ý nhiều hơn vào thanh tiến trình.
***
Vừa khéo hôm sau là cuối tuần, Tần Lý ngủ một giấc thật sự rất sâu, lúc thức dậy mặt trời đã lên cao.
Hắn mở to mắt, theo bản năng vươn tay sờ qua bên cạnh, một mảnh lạnh lẽo.
Trình Mộc Quân đã dậy rồi.
Tần Lý ngồi dậy nhéo nhéo giữa hai mày, tấm chăn rớt xuống lộ ra vết cào trên vai. Hắn hoàn toàn không thèm để ý, tóm lấy chiếc quần bên cạnh mặc vào, lúc này mới bước đến cửa sổ kéo tấm rèm ra.
Ánh nắng ngoài cửa sổ có hơi chói mắt, Tần Lý nheo mắt, tầm nhìn còn chưa rõ ràng đã nghe được âm thanh ồn ào từ trong hoa viên truyền đến
Trong hoa viên, có người đang… dọn nhà?
Trình Mộc Quân đứng ở hoa viên chỉ huy công nhân dọn nhà, kiểm kê số lượng và đóng gói từng món gia dụng ngoài vườn.
Đúng lúc này y thấy cửa sổ sát đất ở phòng lầu ba mở ra, Tần Lý từ bên trong bước ra ngoài.
Trình Mộc Quân híp mắt thưởng thức bức tranh mỹ nam dậy sớm: “Xem ra loại kính cách âm tôi chọn quả thật rất tốt, bên này bận rộn suốt một buổi sáng cũng không đánh thức người ta.”
Hệ thống lúc này âm thầm phỉ nhổ: “Tôi cảm thấy tại cậu ép khô hắn.”
Trình Mộc Quân: “…Cậu đang khinh thường năng lực sao của công trong tiểu thuyết máu chó sao?”
Hệ thống vốn định báo thù chuyện tối hôm qua bị bắt nhìn mosaic suốt đêm nên mới châm chọc y. Không ngờ Trình Mộc Quân lại chẳng thèm để ý, thậm chí còn khịa ngược lại.
Trình Mộc Quân chỉ đang nói sự thật, mấy ngày nay y xin nghỉ nên công việc của Tần Lý tăng thêm gấp bội. Dưới cường độ làm việc cao này mà tối hôm qua còn làm đến ba lần đã là thể lực phi thường.
Y gật đầu với Tần Lý, bình tĩnh tiếp tục phân phó công nhân đóng gói gia dụng. Mặc dù là đồ của “tình địch” nhưng y vẫn rất có phong độ chú ý không để xảy ra hư hao.
Vài phút sau Trình Mộc Quân như nguyện nghe được âm thanh vang lên đằng sau.
“Mộc Quân, em đang làm gì?”
Y xoay người ôn hòa giải thích: “Không phải ngài Tống nói không quen dùng đồ vật bên ngoài sao? Nếu đã dọn qua nhà giám đốc Du thì đương nhiên cũng phải đưa đồ đạc qua.”
Có căn có cứ, âm dương quái khí, ỷ chiều mà hư.
Đây là phương châm 12 chữ Trình Mộc Quân tự đặt ra cho mình, có thể khiến nhân vật thay đổi hợp lý và khiến Tần Lý nhận ra tình yêu đích thực của mình.
Mấy đồ đạc này có ý nghĩa không hề đơn giản với Tần Lý. Hắn là người hoài cổ, cha mẹ lại mất sớm nên đương nhiên càng thêm để ý những món đồ chất chứa hồi ức này.
Đơn giản mà nói, Trình Mộc Quân đang nhảy qua nhảy lại trên giới hạn của hắn.
Quả nhiên Tần Lý nhìn y một lát, không nói gì mà tiến lên phía trước nhìn các công nhân đang đóng gói gia dụng, ánh mắt có chút nhớ nhung hoài niệm.
Trình Mộc Quân chờ hắn gây rối vặn hỏi y, chờ bị đuổi đi, chờ bị chia tay.
Nhưng chờ mãi chỉ chờ được một câu.
“Xin cẩn thận một chút, cảm ơn.”
“???”
Dấu chấm hỏi bay đầy đầu Trình Mộc Quân, thậm chí y còn hoài nghi Tần Lý bị xuyên, đây hoàn toàn không hề phù hợp với thiết lập của hắn. Y thật sự đau đầu vô cùng, bỗng nhiên cảm thấy cốt truyện bị chia tay tựa hồ có hơi vô vọng.
Nhưng đúng lúc này hai đồng đội tổ đội tới rồi.
Chiếc xe của Du Thiếu Ninh ngừng lại bên ngoài hoa viên.
Tống Cảnh Thần từ ghế phụ bước xuống, nhìn thấy trong hoa viên đang bận rộn bèn nôn nóng đi tới.
Trình Mộc Quân mừng thầm trong lòng, nghĩ thầm hai vị trợ công tới rất đúng lúc.
Người đến đây đương nhiên không phải vô duyên vô cớ mà đến.
Mới sáng ngày Trình Mộc Quân đã bắt tay vào vận chuyển đồ đạc dọn ra ngoài, nhóm gia dụng thể tích tương đối nhỏ đầu tiên đã được gửi qua.
Du Thiếu Ninh còn nhắn WeChat hỏi Trình Mộc Quân chuyện này là sao. Y trực tiếp nói thẳng là vì kích thích Tần Lý.
Nhưng Trình Mộc Quân lại không ngờ tới một câu nhằm trấn an để đối phương không tung ảnh chụp ra ngoài lại bị Du Thiếu Ninh ảo tưởng ra nguyên một màn kịch ngược tâm dâng hiến vì yêu.
Tống Cảnh Thần xuống xe đi thẳng đến chỗ Tần Lý. Du Thiếu Ninh lại đến bên cạnh Trình Mộc Quân.
Hắn thấp giọng hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ.”
Trình Mộc Quân cũng hiểu kha khá mạch não của đối phương, thì thầm trả lời: “Không sao.”
Tần Lý lại xoay người cau có nhìn Du Thiếu Ninh: “Cậu tới làm gì?”
Du Thiếu Ninh bị chất vấn không hiểu sao lại chột dạ: “Cậu, cậu đột nhiên chuyển đồ đến nhà tớ, nhà tớ làm gì có chỗ mà đặt nữa? Cho dù cậu giận dỗi với Cảnh Thần cũng không thể xem nhà tớ như cái kho hàng chứ!”
“……” Lời còn chưa nói ra của Tống Cảnh Thần bị nhét ngược vào cổ họng, sắc mặt có hơi xấu hổ.
Trình Mộc Quân: “Hệ thống, coi đứa nhỏ ngốc Du Thiếu Ninh này, bảo sao trong kịch bản chỉ có thể làm chiếc công si tình, à không, phải là chiếc công lót đường ngu ngốc.”
Hệ thống: “Tôi cảm thấy hắn ta ngu như vậy cũng là tại cậu làm hại.”
Trình Mộc Quân không hề hổ thẹn: “Hắn lấy ảnh chụp uy hiếp tôi, tôi lừa gạt hắn, có qua có lại mới toại lòng nhau, công bằng thôi.”
Tần Lý dường như cũng bị Du Thiếu Ninh chọc giận, hắn tiến lên một bước kéo Trình Mộc Quân về bên người mình, còn thuận thế ôm lấy eo y.
“Tớ và Mộc Quân chuẩn bị bắt đầu bên nhau, Cảnh Thần ở lại đây cũng không tiện nên mới để cậu ấy dọn qua nhà cậu. Tớ nhớ hồi trước Cảnh Thần về nước cậu cũng mời cậu ấy đến nhà mình đúng không? Hiện giờ không phải đúng ý cậu rồi sao?”
Trình Mộc Quân bị kéo qua y còn chưa kịp phản ứng, lúc này mấy lời Tần Lý nói khiến y phải kinh ngạc nhìn sang.
Đây vẫn là Tần Lý EQ thấp IQ cao không biết nói lời âu yếm đó sao? Nhìn bản lĩnh nói năng châm chọc này đi. Không đúng, hình như trong màn chiến trường tu la trước mắt này vai chính có gì đó không đúng thì phải.
Cổ Trình Mộc Quân cứng đờ, y nhìn Tống Cảnh Thần xấu hổ bị ghẻ lạnh một bên, lại nhìn về phía Du Thiếu Ninh như con gà chọi bị khơi mào hiếu chiến.
Du Thiếu Ninh: “Tần Lý, cậu đừng có quá đáng! Lúc trước Cảnh Thần ở nhà cậu cậu cũng không phản đối, hiện giờ lại đổi ý gửi đồ đạc sang đây là có ý gì.”
Tần Lý không giải thích đồ đạc là do Trình Mộc Quân gửi mà dùng sức giữ Trình Mộc Quân đang định chuồn khỏi chiến trường kẹp về bên cạnh mình.
“Mấy món đồ đó vốn dĩ là của Cảnh Thần, nếu cậu ấy ở nhà cậu đương nhiên phải trả vật về cho chủ.”
Có qua có lại như hai học sinh tiểu học đang cãi nhau, hoa viên sáng sớm trở nên sôi động hẳn lên.
Tống Cảnh Thần đứng bên cạnh hoàn toàn bị gạt ra ngoài lề, anh đứng ở lối vào không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể chạy qua bên kia trông coi công nhân dọn nhà, tránh cho họ làm hư cây đàn dương cầm yêu dấu của anh.
Trình Mộc Quân từ bỏ phản kháng, hai mắt tối sầm lại, y yếu ớt thều thào hỏi một câu.
“Hệ thống, thanh tiến trình…”
Sau khi gửi đồ của Tống Cảnh Thần đi không chỉ không kích thích được Tần Lý mà thanh tiến trình còn bị trừ 1%.
Tuy tiến độ bị trừ rất nhỏ nhưng Trình Mộc Quân vẫn phải thận trọng, tạm thời không dám thêm diễn lung tung nữa mà lẳng lặng chờ đợi cốt truyện tiếp theo tiến đến.
Mặc dù cốt truyện bị chia tay này đã bị bay xa lắc xa lơ nhưng y cũng sắp nghênh đón bước ngoặt quan trọng tiến đến.
Đoạn cốt truyện trọng đại đó chính là tai nạn xe hai chọn một có tần suất xuất hiện cực cao trong rất nhiều tiểu thuyết máu chó. Trình Mộc Quân tin chắc, giữa lằn ranh sinh tử Tần Lý chắc chắn sẽ nhận ra tình cảm thật sự của mình.
Mê muội thế thân chỉ là tạm thời, bạch nguyệt quang mới là đường về của hắn.
———————-
Happy new year 新南快乐,万事如意 Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé ヽ(>∀<☆)ノ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...