Sở dĩ Phó Thời Hàn có thể có được sự coi trọng của Hoàng Thượng, cho dù có giúp đỡ Nhị Vương gia bao nhiêu cũng vẫn được Hoàng Thượng yêu thích, điều này từ trước đến giờ không đơn giản chỉ bởi vì tình cảm.
Tình cảm chắc chắn là có, nhưng sự đúng mực của hắn cũng là điều mà người khác khó nắm bắt được.
Mà bây giờ, Phó Thời Hàn nghiêm túc nhìn Hoàng Thượng nói: “Trước giờ ta chưa từng cho rằng bất kỳ chuyện gì đều là trùng hợp.”
Hoàng Thượng gật đầu, Phó Thời Hàn có thể nghĩ đến, tất nhiên ông cũng có thể nghĩ đến, thực ra lúc trước ông cũng đang nghĩ, hai người Thời Hàn và A Cẩn thật sự không biết chuyện này? Bây giờ xem ra, không phải không biết, mà là biết.
Thời Hàn không chỉ biết, còn làm rất nhiều.
Hắn định điều tra hết tất cả.
Biểu cảm của Hoàng Thượng vô cùng dịu dàng: “Con không tra ra được, cũng không phải vấn đề gì.
Suy cho cùng tuổi con vẫn còn trẻ, nền móng còn nông.”
Thời Hàn nhíu mày: “Nhưng chuyện này khiến ta không yên tâm.
Ta định điều tra rõ ràng hết tất cả rồi bẩm báo với ngài, nhưng bây giờ xem ra, chuyện này dường như không đơn giản như vậy.
Hoàng Thượng, ngài cũng nên trù tính một chút, cho dù chuyện này không đến mức dẫn đến tranh chấp trong triều, ta cảm thấy ngài vẫn nên tính toán.”
Hoàng Thượng bật cười, khẽ gật đầu: “Trẫm hiểu sự lo lắng của con.
Nghĩ đến bản thân trẫm có nhiều nhi tử như vậy, lại không có ai săn sóc như con.”
Đứa trẻ Thời Hàn này, bình thường miệng lưỡi vô cùng sắc bén, cho dù lời nói có lạnh lùng đến đâu thì đối với ông lại vô cùng trung thành.
Từ trước đến giờ chưa từng che giấu suy nghĩ của bản thân.
Cho dù là hướng về lão Nhị, cũng không hề giống như người khác khiến người ta đau khổ.
Cho dù nó hướng về ai thì đầu tiên vẫn hiểu rõ ai là quân, đây cũng là nguyên nhân từ trước đến giờ ông luôn tin tưởng Thời Hàn.
Nếu không như thế, sao nó không nói với bất kỳ ai về tình hình bên này của ông, đây là điều rất đáng trân trọng.
“Hoàng Thượng quá khen.
Tuy rằng có rất nhiều chuyện các Vương Gia đều có cách nghĩ riêng, nhưng ở góc độ của vi thần thì tất cả đều có ý tốt đối với Hoàng Thượng.
Chỉ có mấy người bị tiểu nhân bên cạnh đầu độc, hoặc có một vài chuyện khiến cho ngài cảm thấy đau lòng.
Nhưng ngài phải tin chỉ cần liên quan đến sự an toàn của ngài, cho dù là Vương gia nào cũng đều sẽ không mù quáng làm vậy.” Lời của Thời Hàn nói đã chạm vào trái tim của Hoàng Đế, không có ai lại nghĩ con mình xấu cả.
Dù kém cũng là do bị người khác làm liên luỵ.
“Con - đứa trẻ này thật hiểu chuyện.
Bọn nó bằng một nửa như con thì tốt biết mấy.”
Thời Hàn mỉm cười: “Thực ra cũng có thể bọn họ còn làm nhiều hơn so với vi thần.
Chỉ là ngài không biết mà thôi.” Hắn hơi nhếch khoé miệng.
Hoàng Thượng gật đầu: “Con đó, ngoài mặt thì không qua lại với bọn họ, khiến cho bọn nó ở sau lưng đều tính toán với con.
Ngược lại con ở sau lưng toàn nói tốt cho bọn nó, sao bọn nó biết được ai để tri ân.”
Thời Hàn không nói nhiều, chỉ nghiêm chỉnh đứng đúng vị trí, nói nhảm đủ rồi, Hoàng Thượng nói: “Được rồi, con lui xuống đi, chuyện khác, Trẫm sẽ xử lý tốt.”
Phó Thời Hàn gật đầu ra cửa, đợi đến khi đóng cửa lại hắn hơi nhếch khoé miệng, làm gì có chuyện hắn không tra ra được cái gì? Chỉ là có vài chuyện, không nên là người ngoài như hắn điều tra ra thôi.
Nghĩ đến đây, Phó Thời Hàn lại hơi cụp mắt xuống, giống như là trong lúc nhất thời không nói rõ được chuyện rối loạn của Tứ Vương phủ đó.
……
Tứ Vương phủ.
Minh Ngọc đập phá không ngừng, cả phòng đã trở nên hỗn loạn, đám nha hoàn ở cửa làm như không nghe thấy, lúc này cho dù có khuyên cũng không có tác dụng.
Mà mọi người cũng thấy rõ hướng gió, bây giờ Tứ Vương phi đã trở thành trắc phi, Minh Ngọc tiểu thư không còn thân phận Quận chúa, hiện tại lại làm ra nhiều chuyện xấu như vậy, làm sao nàng ta còn có cơ hội đợi thời trở lại đây, tất nhiên là không có ai để ý đến nàng ta.
Ngày trước Minh Ngọc đối xử với hạ nhân vô cùng tệ, lúc này mọi người đều nghe theo lệnh của Vương gia coi kỹ nàng ta, không thật sự để ý nhiều, chỉ phụ trách trông coi.
Tứ Vương Phi thấy Minh Ngọc đập phá như vậy thì ngồi ở bên cạnh lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào.
“Con nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có A Cẩn, chỉ có A Cẩn là người có khả năng hại con nhiều nhất, nhất định là ả ta, nhất định là vậy, con muốn giết ả, con đáng lẽ nên giết ả.
Con…” Minh Ngọc lẩm bẩm như bị bệnh tâm thần.
Dựa vào cái gì mà ả ta có được nam nhân tốt còn bản thân nàng thì lại gặp phải tình huống như vậy, dựa vào cái gì chứ.
“Con gái của ta thật đáng thương.” Tứ Vương phi ôm chặt lấy Minh Ngọc, khóc không ngừng.
“Mẹ! Tỷ tỷ.” Minh Y đẩy cửa đi vào, thấy hai người đang ôm đầu đau khổ khóc, nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống: “Hai người làm gì vậy, mau đứng lên.
Dưới đất lạnh lắm.”
Minh Ngọc tức giận nói: “Lạnh thì có làm sao, có liên quan gì đến ta.
Bây giờ ta đã là kẻ tàn hoa bại liễu, muốn gả cho người khác gần như là không có khả năng, ta còn phải để ý nhiều như vậy làm gì chứ.
Dù ta có chết cũng không có gì đáng tiếc, chỉ là ta nhất định phải điều tra ra, rốt cuộc là người nào làm tất cả chuyện này, tên khốn này thế mà lại dám hại ta như vậy.
Ta biết, ta biết, nhất định là A Cẩn.
Chỉ có ả ta, chỉ có ả ta! Ả ta ghen tị với ta, ả ta hận ta.”
Minh Y ngoài mặt không biểu lộ gì, trong lòng lại cười lạnh, nàng ta dịu dàng nắm lấy tay Minh Ngọc: “Tỷ tỷ đừng nói lời không vui như vậy, tỷ muốn ta và phụ thân đau lòng sao?”
“Cha còn biết quan tâm ta à, nếu quan tâm sao lại nhốt ta ở đây chứ, sao lại như vậy chứ!”
“Tất nhiên là có, chính vì thế nên cha bảo ta đến đây, ông ấy có lấy lời không tiện nói với tỷ.” Minh Y nắm lấy tay Minh Ngọc nói: “Tỷ nghĩ mà xem, cha vốn yêu thương tỷ như vậy, sao có thể không hy vọng tỷ sống tốt.
Chỉ là chuyện bây giờ ầm ĩ lớn như thế, nó cũng giáng một đòn mạnh mẽ đến danh tiếng của tỷ.
Nếu như tỷ còn muốn đi ra ngoài rêu rao gây sự chú ý, sợ là ai ai cũng sẽ xầm xì ở sau lưng tỷ.
Tỷ tỷ, liệu khi ấy tỷ có chịu nổi không? Đến cả nam tử cũng chưa chắc có thể chịu nổi chứ đừng nói một đứa trẻ được nuông chiều như tỷ.
Ý của cha là, khoảng thời gian này tỷ đừng đi ra ngoài.
Mọi người dần dần sẽ quên đi mấy chuyện này, ông ấy đang tìm một nhà tốt cho tỷ.
Tứ Vương phủ của chúng ta, cho dù tỷ không còn là Quận chúa nhưng tỷ cũng là đại tiểu thư con vợ cả, chẳng lẽ đến cả một thanh niên tài hoa anh tuấn cũng không lấy được à?”
Minh Ngọc tức giận: “Ta muốn Phó Thời Hàn.”
Minh Y cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại an ủi: “Phó Thời Hàn? Hắn có gì tốt chứ? Tỷ tỷ đừng trừng muội, tỷ nghĩ mà xem, có khả năng nào là hắn với A Cẩn tính kế tỷ chăng? Mấy cái này cũng chưa biết được.
Nam tử anh tuấn phóng khoáng chưa chắc đã thật sự tốt.
Cũng có thể…trong lòng lại vô cùng ác độc đó! Tỷ cẩn thận nghĩ mà xem, vì sao A Cẩn không rơi vào bẫy, sao Phó Thời Hàn lại xuất hiện lúc đó? Mấy cái này đều khó mà nói được!”
“Con cũng cảm thấy là đám A Cẩn?” Tứ Vương phi hỏi.”
Minh Y gật đầu: “Con nghĩ đi nghĩ lại, đều cảm thấy là nàng ta, nếu như không phải nàng ta thì là người nào đây? Con người nàng ta, nhìn có vẻ ngây thơ vô hại, thực ra không phải như vậy.
Người khác bị nàng ta lừa gạt, không phân biệt thật giả thâm sâu, chúng ta vẫn luôn lĩnh giáo hết tất cả.”
Tứ Vương phi vô cùng tức giận: “Tiểu tiện nhân này, ta phải giết nó, ta nhất định phải giết nó.
Lúc nhỏ sao không bóp chết nó chứ? Đúng là tai họa ngàn năm.
Thẩm Mỹ Phù con tiện nhân già này sinh ra tiện nhân con, bọn nó không có ai tốt cả.
Bất hạnh trong cuộc đời này của ta đều là vì Thẩm Mỹ Phù.
Bây giờ con gái của bà ta lại đến hại con gái ta, ta sẽ không bỏ qua cho bà ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta.” Tứ Vương phi căm hận nói.
Minh Y thấy vậy khuyên: “Mẹ đừng kích động, tỷ tỷ kích động gây ra rất nhiều phiền phức, mọi người cũng thấy rồi đó.
Chúng ta không thể đi sai nữa.
Bây giờ việc đầu tiên chúng ta phải chú tâm là đứa bé trong bụng Hứa U U đó.
Để bà ta sinh đứa trẻ ra, chúng ta còn có ngày tốt lành à? Bây giờ mọi người giằng co với Lục vương phủ, mất nhiều hơn được.
Đứa bé của Hứa U U mới là chuyện quan trọng.
Mẹ, người sao lại quên chuyện này rồi?”
Lúc này Tứ Vương phi mới phản ứng lại, chỉ là… bà tức giận: “Nhưng các con cũng nên biết, Hứa U U đang đề phòng chúng ta như đề phòng giặc, ở trong phủ nhiều năm như vậy cũng không có cách nào làm được gì nàng ta, ta không có cách nào ra tay được.
Ngay cả Mộc Nghiên đó ta đã nhắc nhở trước mặt ả ta bao nhiêu lần rồi, cũng không thấy ả ta ra tay.”
Minh Y cười lạnh: “Mộc Nghiên cũng là kẻ khôn ngoan, tất nhiên là ả ta biết mẹ không đợi được, phần lớn là ả ta đợi mẹ ra tay, ngồi làm ngư ông đắc lợi!”
“Đứa trẻ này, nàng ta đừng nghĩ đến chuyện sinh ra, cho dù ta liều cái mạng này, nàng ta cũng đừng nghĩ đến chuyện sinh ra.
Không ai, không ai khác được sinh con cho ông ta.
Ta muốn trở thành người đặc biệt duy nhất của ông ta.” Tứ Vương Phi lạnh lùng nói.
Minh Y nhíu mày dặn dò: “Mẹ, người đừng liều mạng, người liều mạng rồi con với tỷ tỷ phải làm sao? Con còn dễ nói, còn có phong hàm Quận chúa, tỷ tỷ không có cái gì, bây giờ lại gặp tình cảnh như vậy.
Mẹ nhất định phải cực kỳ cẩn thận.” Nắm lấy tay của Tứ Vương phi, Minh Y nói: “Chỉ cần mẹ còn sống, chúng con mới có hy vọng.
Cho dù có con vợ lẽ cũng có thể ôm đến làm con của mẹ.
Không có mẹ thì không còn gì nữa, mẹ là chỗ dựa vững chắc của bọn con.”
Tứ Vương phi nhìn nàng ta gật đầu.
Minh Y mỉm cười: “Mẹ hiểu là được rồi.
Tỷ tỷ, tỷ phải phấn chấn lên, quân tử báo thù ba năm chưa muộn, chúng ta vẫn có thời gian!”
Minh Ngọc do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
An ủi hai người này xong, Minh Y ngoan ngoãn đi ra ngoài, đợi đến khi quay về phòng đóng cửa lại, đã bị một người ôm lấy.
Minh Y mỉm cười rụt rè ngước đầu lên nhìn người đó: “Sao huynh lại đến đây? Không sợ người khác nhìn thấy à?”
Người đến chính là trợ thủ giỏi nhất của Tứ Vương gia, Vạn Tam.
Vạn Tam hôn lên tai của Minh Y nói: “Ta nhớ muội.”
Minh Y ôm lấy cổ hắn ta: “Ta cũng vậy.
Vừa rồi ta mới an ủi mẹ với tỷ tỷ của ta xong, mệt quá.
Thật sự không hiểu nổi, cuộc đời của ta nợ họ cái gì, đời này bị bọn họ bắt chẹt như vậy.”
Vạn Tam không ngừng dao động tay lên xuống, vừa dao động vừa nói: “Muội yên tâm, Minh Ngọc bình thường luôn đối chọi với muội, chúng ta chắc chắn sẽ không để nàng ta sống tốt, muội nhìn đi, bây giờ nàng ta chẳng phải là nữ tử bị cả kinh thành phỉ nhổ à?”
Minh Y cười: “Đúng vậy, không biết vì sao, sự tức giận của muội trong nháy mắt đã hoàn toàn mất hết, cảm giác thoải mái sảng khoái.”
Không bao lâu, trong phòng vang lên âm thanh trầm thấp…
Đợi đến khi hai người kết thúc, Minh Y rúc trong lòng Vạn Tam hỏi: “Việc huynh làm thật sự không có sơ hở?”
Vạn Tam cười nói: “Bọn họ có thể đoán ra bất kỳ ai, nhưng nhất định sẽ không đoán ra được muội.”
Ngón tay của Minh Y vẽ vòng trong ngực của Vạn Tam, trong lòng âm thầm suy đoán, ngày đó ở Thanh Ẩn Tự, Minh Ngọc đi nhà vệ sinh mãi lâu không quay lại, đợi đến khi quay về, sự vui vẻ trên mặt không thể nào che giấu được, lúc đó nàng cũng âm thầm chú ý, nghĩ muốn xem rốt cuộc Minh Ngọc xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, ông trời không phụ người có lòng, qua mấy ngày, nàng thấy Minh Ngọc với Tô Nhu tiếp xúc với nhau, hai người hợp tác với Triệu Điệp của Lục Vương phủ cùng nhau hại A Cẩn.
Minh Y không hề thích A Cẩn, không có ai lại thích người tốt hơn mình.
Đều là con gái của Vương gia, dựa vào cái gì ả ta có được tất cả, mà nàng thì không có cái gì.
Khoảnh khắc đó, nàng thích thú, nhưng sự thích thú này cũng nhanh chóng qua đi, nếu như để Minh Y lựa chọn, nàng càng hy vọng người xui xẻo là người khác.
Không sai, người này chính là tỷ tỷ Minh Ngọc của nàng, từ nhỏ Minh Ngọc luôn luôn cướp đi ánh hào quang của nàng, nàng gần như luôn luôn đứng ở trong góc tối của gia đình, im lặng nhìn Minh Ngọc diễu võ dương oai, mà sự diễu võ dương oai của Minh Ngọc thậm chí còn nhiều lần hại nàng, loại tức giận bất công này…Minh Y biết, nó bắt đầu từ lúc ở trong cung, nàng bị nhốt ở Tàng Thư Các.
Bị nhốt ở Tàng Thư Các, loại người nào mới bị nhốt ở Tàng Thư Các? Từ trước đến giờ bọn họ chưa từng vì nàng mà suy nghĩ, tự ý quyết định để nàng thay Minh Ngọc chịu phạt.
Còn Hoàng Đế gia gia, Minh Y cười lạnh, Hoàng Đế gia gia biết rõ nàng vô tội nhưng vẫn chấp thuận việc thay thế này.
Nếu như là A Cẩn bị oan, ông ấy có như vậy không? Minh Y biết, sẽ không! Cho dù có người tố cáo ả ta, nàng cũng biết, đó là điều không có khả năng.
Kể từ lúc đó, nàng đã đau khổ, cho dù Tứ Vương phủ hay là hoàng cung, không có ai yêu thương nàng cả, thế thì nàng cũng chẳng khách sáo với bọn họ nữa.
Người khác có thể hại nàng, nàng cũng có thể hại người khác như vậy.
Ai ai cũng biết nàng là nữ tử vừa dịu dàng vừa nhát gan, không hiểu mấy chuyện phức tạp đó, nhưng bọn họ lại không ngờ đến, có thể trưởng thành ở Vương phủ, đã thấy rất nhiều thị phi ở hậu trạch, lừa dối lẫn nhau, sao nàng có thể là một cô gái nhỏ dịu dàng được đây.
Tính toán người khác, nàng cũng biết! Mà bây giờ, tuy rằng nàng đã phải hy sinh thân thể của mình, nhưng đổi lại nàng có được một trợ thủ cực kỳ đắc lực - Vạn Tam.
Hắn là một con chó của Tứ Vương phủ, nhưng lại là một con chó rất có ích.
Nàng càng hy vọng, người gặp phải bi kịch là Triệu Minh Ngọc.
Cũng chính vì như thế, nàng quyết tâm dùng Minh Ngọc thay cho A Cẩn.
So với Triệu Cẩn, nàng càng hận Triệu Minh Ngọc hơn, hận không có gì để nói.
Mà tất cả điều này đều có Vạn Tam giúp đỡ nàng rất tốt.
Vốn bọn họ chỉ định đổi người, hoặc là hai nữ tử cùng chung một chồng.
Nhưng ai có thể ngờ đến, Triệu Cẩn quả nhiên không trúng kế, Phó Thời Hàn dẫn ả ta đi, tuy rằng Phó Thời Hàn dẫn ả ta đi, thế thì nàng chỉ cần tính toán một mình Triệu Minh Ngọc là được.
Mà con dao dưới đất này là một “món quà” khác nàng chuẩn bị cho Triệu Minh Ngọc, nàng vốn cho rằng Triệu Minh Ngọc sẽ dùng con dao đó giết người sau đó tự sát, nhưng ai có thể ngờ đến, nàng ta lại sợ chết.
Nghĩ đến đây, Minh Ngọc ôm lấy eo Vạn Tam nói: “Huynh cảm thấy, lần này Tô gia có ảnh hưởng gì đến phụ vương và Ngũ hoàng thúc không?”
Vạn Tam cúi đầu nhìn Minh Y, Minh Y cười nói: “Tất nhiên là ta hy vọng phụ vương có thể lên ngôi Hoàng Đế, nếu như ông ấy lên ngôi Hoàng Đế, huynh sẽ là đại công thần đầu tiên, lúc đó thăng quan tiến chức không thành vấn đề.
Đến lúc đó ta lợi dụng Minh Ngọc và mẹ để nói chuyện với bên phía cha, nhất định có thể thuận lợi gả cho huynh.”
Vạn Tam cảm động: “Trước giờ ta chưa từng nghĩ đến, muội sẽ yêu ta như vậy.”
Minh Y tỏ ra hơi đáng thương: “Tất nhiên là ta yêu huynh rồi, có thể huynh đã quên mất.
Nhưng ta lại biết, bao nhiêu lần huynh giúp đỡ ta, nếu như không có huynh, e là ta bị mẹ và tỷ tỷ hại chết rồi.
Ta vốn cho rằng, bản thân chỉ có thể lặng lẽ che giấu sự yêu thích này ở tận đáy lòng, nhưng trời thương hại, lại cho ta cơ hội để ta được đối diện với tình cảm của mình.
Vạn Tam ca, ta yêu huynh từ lâu rồi.”
Hành động như vậy của Minh Y, quả thật khiến cho Vạn Tam hận không thể móc tim móc phổi ra cho Minh Y, hắn ta ôm chặt Minh Y nói: “Muội yên tâm, tất cả đều có ta.
Ta sẽ bảo vệ muội cả đời.
Ta sẽ giúp Vương gia bày mưu tính kế.
Hơn nữa… cho dù Vương gia không lên ngôi Hoàng Đế, trong lòng ta muội luôn là một nàng công chúa không ai có thể sánh bằng.”
Minh Y cười híp mắt: “Ta biết, Vạn Tam ca đối xử với ta tốt nhất.
Ta chỉ sợ, chỉ sợ sẽ không thể gả cho huynh.
Danh chính ngôn thuận gả cho huynh.
Huynh cũng biết con người của cha ta, vô cùng để ý thân phận và địa vị.
Nếu như không bán được ta với mức giá tốt, sao ông ấy có thể cam tâm?”
Câu nói sau cùng vô cùng đau buồn.
Tất nhiên Vạn Tam biết tất cả những điều này, hắn lặng lẽ xoa đầu Minh Y nói: “Muội yên tâm, nếu như đến lúc đó, ta tất nhiên sẽ có biện pháp tốt.
Còn bây giờ, ta lại cảm thấy Tô gia cũng là một chuyện tốt.”
Minh Y ngẩng đầu: “Hả?” Không hiểu.
“Lúc trước bởi vì rất nhiều chuyện nên Vương gia đã khiến cho Hoàng Thượng không muốn gặp.
Muội không phát hiện ra sao? Ngũ Vương gia cũng ít đến hơn rồi, mấy ngày nay, quyền thế của ông ta càng lúc càng lớn mạnh.
Ta nghĩ, con người ai cũng có dã tâm, chưa chắc Ngũ Vương gia không có dã tâm.
Nhưng bây giờ xảy ra chuyện của Tô gia cũng coi như là một chuyện tốt, khiến cho Ngũ Vương gia lập tức mất đi một trợ thủ.
Đương nhiên, trợ thủ này không phải là quan trọng nhất.
Nhưng ông ta lại có rất nhiều phản ứng dây chuyền.
Có người sẽ nghĩ, lúc đó Tô gia như thế, Ngũ Vương gia lại không hề giúp đỡ, đi theo chủ tử như vậy có tương lai à?” Vạn Tam không hổ là phụ tá, suy nghĩ vô cùng rõ ràng.
Hai mắt Minh Y sáng lên, cười nói: “Nói như vậy, chúng ta cũng coi như là giúp đỡ phụ vương?”
Vạn Tam gật đầu “Thế nên cho dù có một ngày chuyện này lộ ra ngoài, ta cũng có thể giải quyết được chỗ bên đó của Vương gia, nhưng muội phải nhớ, chuyện này, muội không hề hay biết, muội là muội muội tốt đau lòng tỷ tỷ.”
Minh Y gật đầu: “Muội biết rồi.
Nhưng muội cứ cho rằng ít nhiều gì Ngũ thúc có thể giúp đỡ được một chút.
Lại không ngờ rằng, ông ta chẳng hề giúp chút nào, nghĩ đến mà buồn cười.
Cha thì bạc tình, mà Ngũ thúc thì cũng không kém cạnh.
Biểu hiện tình cảm sâu như biển lúc trước, thật sự khiến người ta cười chết.”
Vạn Tam cũng cười theo: “Nam tử hoàng gia, được mấy người có tình cảm thật sự? Muội còn thật sự cho rằng đều giống như trong hát kịch à, cái đó căn bản là không có khả năng.
Thực ra ta lại cảm thấy, vô liêm sỉ như Lục Vương gia đó lại tốt hơn kẻ giả vờ quân tử.”
Minh Y “Ừm” một tiếng, dựa vào ngực Vạn Tam: “Tất cả ta đều nghe huynh.”
Minh Y nắm chắc Vạn Tam, trong lòng vô cùng đắc chí.
Nếu như biết Vạn Tam có ích như vậy, nàng ta đã dụ dỗ hắn từ sớm rồi.
Nhìn thông minh, nhưng chẳng phải vẫn là một nam nhân ngu ngốc à.
Thích à, hắn nghĩ hay lắm, mình là một thiếu nữ, sao có thể thích một nam tử trung niên như thế.
“Huynh về đi, không cho phép huynh cùng… phòng với phu nhân của huynh!” Minh Y đáng thương, nghiêm túc nói.
Ánh mắt cầu xin đó khiến Vạn Tam đau lòng không thôi, hắn ừm một tiếng: “Đợi đến khi có thể lấy muội, ta sẽ bỏ nàng ta!”
…
“Hắt xì, hắt xì!” A Cẩn hắt xì liên tiếp hai cái, nói: “Chắc ai đó lén mắng con.”
Lục Vương phi cười nói: “Con cũng biết à?”
A Cẩn nghiêm túc nói: “Vốn là như vậy mà, người xưa có câu, hắt xì một cái là có người nhớ mình, hắt xì hai cái là có người mắng mình…”
“Thế ba cái thì sao?” Oánh Nguyệt không hiểu hỏi, nàng rất nghiêm túc.
A Cẩn cười híp mắt: “Ba cái à? Ba cái là nói tỷ bị thương hàn rồi!”
“Phụt!” Lý Tố Vấn ở bên cạnh trực tiếp phun ra, nàng không nhịn được nói: “Hắt xì với thương hàn thực ra không liên quan gì đến nhau.
Có lúc hắt hơi nhiều vào mùa đông và mùa hè có khả năng là do dị ứng phấn hoa.”
A Cẩn: “...Tẩu tử, tẩu đừng nghiêm túc như vậy được không!!”
Lý Tố Vấn hơi đỏ mặt, nàng giận dỗi nói: “Bọn ta còn chưa thành thân, muội nói linh tinh cái gì đó!” Nàng siết chặt khăn tay, dường như rất căng thẳng.
Oánh Nguyệt nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Lý Tố Vấn, ngẩng mặt hét vào A cẩn: “Muội xem đi, ta có nhân chứng, cao thủ thần y bên này của ta đã nói, lời của muội là vô căn cứ.”
A Cẩn chống eo: “Muội nói là lời của người xưa, làm gì có chuyện người xưa không có tý căn cứ nào.
Tuy rằng y thuật của Tố Vấn tỷ tỷ rất cao, nhưng kinh nghiệm của tỷ ấy còn ít.
Lời người xưa nói chắc chắn đúng.”
“Đúng cái gì mà đúng, rõ ràng là muội không có căn cứ…” Hai người tỷ một câu, muội một câu, lại hoá giải được sự ngại ngùng của Tố Vấn.
Mấy người đang nói chuyện, Lục Vương phi liên tiếp hắt hơi hai lần, bà xoè tay: “Con nhìn xem, con lây cho ta rồi.”
A Cẩn lắc đầu, rất nghiêm túc: “Con thấy, không phải con lây cho mẹ, mà là có người đang mắng nhà chúng ta!” Dừng lại một chút, A Cẩn rung đùi đắc chí: “Con biết rồi, nhất định là đám người Tứ Vương phủ đó.
Đoán chừng bọn họ cho rằng là chúng ta hại bọn họ, nhưng cũng chẳng sao, con đã quen bị hiểu nhầm rồi.”
Oánh Nguyệt cười đấm nàng một cái: “Muội đó, đừng dùng dáng vẻ tự phụ đó, ngoan ngoãn cho ta.”
A Cẩn: “Ngoan ngoãn? Ngoan ngoãn là cái rắm, bọn họ dám ở sau lưng mắng mẹ con chúng ta, con sẽ sai Thời Hàn ca ca đi cắn họ.”
Mọi người: “...” Như vậy được à?
Lục Vương phi nuốt nước bọt, tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà chỉ con gái: “Con nhóc nhà con, sao lại thành như vậy hả? Chẳng phải ta dạy dỗ con thành một tiểu thục nữ dịu dàng à?”
A Cẩn: “Con là vậy mà!”
Lục Vương phi: “Là cái gì, con chính là con nhóc hoang dã, quen phát điên rồi, ta thấy, ta cũng không quản được con nữa.”
A Cẩn: “Ai nói, con mới là người vô tội, đều tại Thời Hàn ca ca dạy hư con.”
Oánh Nguyệt nhìn trời: “Thực ra, không biết vì sao, ta đột nhiên lại đồng cảm với Phó Thời Hàn.
Khụ… A Cẩn nhà chúng ta thực sự là một đứa vô ơn.
Khổ thân hắn cả ngày A Cẩn này A Cẩn nọ, giống như A Cẩn là đầu quả tim của hắn vậy, cái này rõ ràng là bị đâm một đao mà!”
A Cẩn: “Muội không có! Mọi người đổ oan cho muội, mọi người đều là người xấu, huhu!”
“Ai dám bắt nạt A Cẩn, cha giúp con báo thù!” Một giọng nam tử kích động vang lên, A Cẩn nhìn ra cửa, chính là cha già nhà nàng, cha già bây giờ gần như rất nhiệt tình ra ngoài gây phiền phức, giống như là tìm thấy giá trị của cuộc đời vậy.
A Cẩn vội vàng nói: “Con với tỷ tỷ trêu đùa thôi!”
Lục Vương gia đột nhiên cúi đầu: “Ta còn cho rằng có người bắt nạt con cơ! Haizz, không đúng, lúc trước chẳng phải Minh Ngọc của Tứ Vương phủ muốn tính kế con à? Có muốn cha đi báo thù cho con không?”
A Cẩn: “Cha à, đó là cháu gái của cha đó, bây giờ nàng ta rất thảm, chúng ta…chúng ta bỏ qua đi được không?” Lục Vương gia và Ngọc Chân di nương quả là cặp đôi hắc bạch song sát.
Làm mấy việc ném phân với máu chó như vậy quả thực vô cùng thông thạo, cũng không biết học của ai, thật sự vô cùng kỳ lạ.
Còn có, Ngọc Chân di nương vốn đã xấu lại còn ưa xanh đỏ lòe loẹt, lần trước cũng là đỏ hồng… Ôi cha mẹ ơi, quả thật là… Thôi bỏ đi, vẫn không nên nói từ ô uế thì hơn! A Cẩn oán thầm trong lòng, Ngọc Chân di nương tuy rằng có gu như thế, nhưng con người rất đơn giản và rất tốt.
“Nhắc đến Minh Ngọc, ta lại nghĩ đến con nhóc chết tiệt A Điệp, cần cha đi mắng nó không?” Lục Vương Gia chống hông.
Ông không thể nào ngờ đến, trong số người tính toán A Cẩn, thế mà lại có A Điệp, tuy rằng A Điệp kiên quyết không thừa nhận, nhưng Lục Vương gia vẫn nhất quyết tin tưởng A Cẩn và Phó Thời Hàn.
A Cẩn không đáng tin, nhưng Phó Thời Hàn thì không thể không tin.
Đây là người trợ giúp ông rất lớn đó!
A Cẩn dịu dàng cười: “Không cần đâu!”
Hahaha! Mắng nàng ta à? Đâu có đơn giản như vậy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...