Nói đến đây, xưng hô của Nhị Vương phủ quả thật hỗn loạn.
Thời Hàn là cháu trai của Nhị Vương phi, lại là con nuôi của bà.
Thế nên ở bên ngoài, Phó Thời Hàn luôn gọi Nhị Vương phi là mẫu thân, Nhị Vương gia là phụ thân, với thiên gia thì gọi là Hoàng gia gia.
Thế nhưng mấy đứa nhỏ lại dựa theo xưng hô lúc đầu, gọi hắn là biểu ca.
Người bình thường không biết nghe sẽ chỉ cảm thấy loạn vô cùng.
Nhưng thật ra, Phó Thời Hàn vẫn là người nhà họ Phó, nằm ở vị trí cháu đích tôn trong tộc phổ Phó gia.
Tuy tuổi tác không lớn, nhưng quả nhiên Phó Thời Hàn gánh nổi danh xưng công tử như ngọc.
Động tác của hắn vẫn không dừng lại, tiếp tục thả trà, nói: "Hai người là tiểu công tử Nhị Vương phủ, sao lại đi lội vũng nước đục kia.
Một khi lục thúc không nhắm chuẩn, hắt lên người các đệ thì không tốt lắm đâu?"
Cẩn Thư đắc ý: "Chúng ta là heo chắc? Đương nhiên sẽ không.
Hơn nữa, ta vẫn rất muốn gặp vị đường muội Gia Hòa này một lần, nếu như không có con bé, chuyện thú vị như thế làm sao xảy ra.
Há há há! Lục thúc thật là một kỳ tài!"
Động tác của Thời Hàn hơi dừng lại, nhìn hắn: "Vậy đệ có biết A Cẩn suýt chút nữa bị người ta hại chết không?" Giọng Thời Hàn dịu dàng, nhưng Cẩn Thư lại hiểu ngay, hắn nhìn Thời Hàn, cười lấy lòng: "Dám bắt nạt đường muội của ta thì chính là xem thường ta, ta nhất định sẽ không nương tay.
Biểu ca, vừa nãy là đệ nói sai, nói sai… Tuy có chuyện còn thú vị hơn xảy ra thì cũng không thể để cho tiểu đường muội của ta gặp nguy hiểm."
"Trở về chép sách." Bốn chữ hời hợt lại khiến chó con Cẩn Thư cúi đầu.
Mẫu thân nói rất đúng, quả nhiên biểu ca rất thích tiểu đường muội!
…
Cuộc quậy phá của Lục Vương gia kéo dài trọn vẹn ba ngày.
Chạng vạng tối ngày thứ ba, Hoàng Thượng sai người gọi ông ta vào cung, nhưng chỉ răn dạy vài câu rồi thả người về.
Thế nên có thể thấy, Hoàng Thượng vẫn dung túng cho lần quậy phá này của ông ta.
Còn Tứ Vương phủ, Hoàng đế không nói gì khác, chỉ tước chức mấy thần tử mà Thẩm Nghị công kích tương đối nhiều.
Người sáng suốt nhìn đều biết, Thẩm Nghị thế này là đối đầu với Tứ Vương phủ, mà rất hiển nhiên, lần này thiên gia có ý kiến với Tứ Vương phủ.
Nếu không thì cũng không dung túng cho Lục Vương gia, càng sẽ không thuận thế tước chức quan của mấy người.
Tuy Lục Vương gia mắng khó nghe, nhưng nếu như Tứ Vương gia thật sự hại cháu gái của mình, mọi người lại cảm thấy hơi khó tin.
Không có tính toán thì tại sao lại muốn làm.
Thế thì lại không hợp với lẽ thường, nếu nói là Tứ Vương phi ghen ghét thì còn hợp lý hơn.
Thiên gia không nói nhiều là không muốn tra rõ, đã vậy thì mọi người cũng không dây dưa chuyện quá khứ nữa.
Chuyện này kết thúc bằng một cách rất kỳ quái.
Lục Vương gia đắc thắng hồi phủ như tướng quân, gặp Lâm ma ma vốn chưa từng mang gương mặt cười thế mà lại tươi cười tiếp đón lại càng cảm thấy mình giành được vinh quang, vội vàng tìm Lục Vương phi: "Mỹ Phù có ở đó không?".
Harry Potter fanfic
Lục Vương phi đang dỗ A Cẩn ngủ, A Cẩn nghe Lục Vương gia trở về thì lục tục bò dậy.
Cuối cùng Lục Vương phi cũng bỏ cuộc, bà gõ nhẹ ngón trỏ vào trán A Cẩn: "Con nhóc con, tinh thần đâu ra mà nhiều thế."
A Cẩn cười hì hì, chưa kịp có phản ứng khác thì Lục Vương gia đã vào cửa.
Ông ta mừng khấp khởi vọt tới bên cạnh Lục Vương phi, hỏi: "Mỹ Phù, nàng nghe nói rồi chứ? Tuy không thể tới cửa đánh người thật, nhưng ta cũng không nương tay đâu."
Lục Vương phi mỉm cười nói: "Vương gia làm như vậy quả thật rất hả giận."
"Ngày đầu tiên, ta hắt một đống đồ ô uế lên người tứ ca.
Ngày thứ hai, ta hắt một chậu máu chó lên cổng chính nhà họ.
Nếu không phải huynh ấy không chịu đi ra ngoài thì ta đã hắt lên người huynh ấy rồi.
Ngày thứ ba, ta đi tìm..." Lục Vương gia đắc ý dạt dào nói, giống như mình là một đại anh hùng.
Lục Vương phi vẫn giữ nụ cười nghe ông ta nói, đợi ông ta nói xong thì lo lắng: "Phụ hoàng có trách tội ngài không?"
Lục Vương gia ưỡn ngực: "Chưa từng! Nhưng ta cũng đã nói với phụ hoàng, đại cữu ca là một người tốt, huynh ấy không phải người vì một chút chuyện nhỏ mà vô duyên vô cớ oan uổng người khác.
Nếu như người kia không có vấn đề, sao huynh ấy lại đuổi theo không bỏ như thế.
Tuy huynh ấy không giống một nam nhân, nhưng làm quan thì vẫn rất biết suy nghĩ cho đất nước."
Khóe miệng Lục Vương phi run rẩy: "Không giống nam nhân?"
Lục Vương gia gật đầu, vẻ mặt thành thật: "Còn không phải sao.
Nếu như huynh ấy không có vấn đề, sao đến bây giờ vẫn chưa cưới? Cũng trưởng thành rồi.
Làm lãng phí thời gian thế này chẳng tốt chút nào.
Sầu, thật sự khiến người ta phát sầu."
Khóe miệng Lục Vương phi run hơn: "Ngài cứ nói với phụ hoàng như thế?"
Lục Vương gia vẫn tiếp tục gật đầu: "Đúng thế, cho dù không chào đón ta, nhưng đó cũng là phụ thân ta, đương nhiên ta phải nói thật.
Phụ hoàng bảo ta nói rất đúng.
Nàng yên tâm đi, đến lúc đó nếu chuyện khởi phục của đại cữu ca gặp vấn đề, ta sẽ đi tìm phụ hoàng nói tốt cho huynh ấy.
Dù sao cũng là phụ thân ruột, sẽ chịu nghe ta nói vài câu."
Lục Vương phi: "Ha ha!"
Thật ra Lục Vương phi vẫn luôn không thể hiểu nổi con người Lục Vương gia, rốt cuộc đầu óc ông cấu tạo từ cái gì, sao mỗi lần đều có thể dát vàng lên người mình.
Mà A Cẩn ở bên cạnh nhìn thì càng ngây dại, phụ thân cặn bã của nàng rất có tự tin nha!
Thừa dịp Lục Vương gia ở nhà hiếm có, Lục Vương phi tiếp tục nói: "Vương gia, huynh trưởng ta chuẩn bị có đại tang, ta có chuyện muốn thương lượng với ngài."
Lục Vương gia vội vàng từ chối: "Tuyệt đối không thể đến đây ở, tinh thần của huynh ấy với ta khắc nhau."
Lục Vương phi siết tay, rất muốn đánh người, đồ ngu ngốc này! Bà cố giữ gương mặt tươi cười: "Đương nhiên ca ca sẽ không đến đây ở.
Ta nghĩ, có thể để cho ba huynh muội Cẩn Ngôn đến ở lại giúp ca ca một thời gian được không? Ngài cũng biết, đến giờ ca ca vẫn chưa lập gia đình, có lẽ sau khi ở chung với mấy đứa nhỏ sẽ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, từ đó sớm ngày lập gia đình không?"
Lục Vương gia "à" một tiếng, phất tay: "Đương nhiên là được, tùy tiện tùy tiện đi! Nàng sợ phụ hoàng không đồng ý sao? Không sao, chuyện này cứ giao cho ta.
Ai cũng nói Lưỡng Quảng là địa phương giàu có, đại cữu ca làm Tổng Đốc Lưỡng Quảng nhiều năm như vậy, chắc là cũng cực kì giàu.
Để ba đứa nhỏ đến nhà huynh ấy ăn uống cũng không tồi.
Tóm lại cứ chiếm lợi nhiều chút mới là điều đúng đắn."
A Cẩn: Ha hả! Nàng thật sự rất muốn ha ha ha vào mặt phụ thân nàng, ngoại trừ sự tự tin, ông ta còn khiến cho người ta khó chịu!
Nhưng mà, phụ thân nàng là người thuộc phái hành động.
Bên này mẫu thân nàng vừa dặn dò xong, bên kia phụ thân nàng đã tiến cung xin ý kiến của Hoàng Thượng.
Đợi đến khi Thẩm Nghị vì đại tang mà đến biệt viện thì đã có ba cái đuôi nhỏ đi theo.
A Cẩn rưng rưng nước mắt, nàng sắp bị mẫu thân đưa đến nhà cữu cữu rồi sao? Loại tiết tấu này nàng không thương nổi nha.
Lục Vương phi căn dặn Cẩn Ngôn: "Đến biệt viện nhớ chăm sóc hai muội muội cho tốt.
Đợi đến khi các con hồi phủ, đương nhiên mẫu thân sẽ sai người quét dọn trong phủ sạch sẽ hơn, để các con được thoải mái khắp người."
Cẩn Ngôn gật đầu: "Nếu như mẫu thân nhớ chúng còn thì phải thường xuyên đến đấy."
Lục Vương phi nói nhanh: "Đương nhiên, các con đều là cục cưng của mẫu thân.
Sao mẫu thân có thể bỏ không nhìn thấy các con được.
Con cũng thế, cảnh sắc bên đó tốt hơn, cũng thích hợp dưỡng bệnh, con phải sống tốt, tĩnh dưỡng.
Đợi đến khi về không được yếu như thế nữa.
Biết chưa?"
A Cẩn thấy mình chảy nước mắt một lúc lâu mà không ai phản ứng, trong chớp mắt đã nuốt ngược về.
Nàng ê a vẫy tay muốn tiến đến bên cạnh Lục Vương phi chào tạm biệt, nhưng lại bị A Bích ôm thật chặt.
A Cẩn vùng vẫy đến đổ mồ hôi đầy đầu vẫn không làm được, nàng cảm thấy cõi lòng mình đã tan nát.
Thẩm Nghị hiểu lý do muội muội để ba đứa nhỏ đi theo ông, nhưng lại cảm thấy tiểu A Cẩn cũng đi theo thì không ổn.
Dù sao cũng chỉ là một đứa nhóc, nhưng thấy sau lúc lâu nàng vẫn tràn đầy tinh thần, Thẩm Nghị lại cảm thấy là do ông quan tâm quá nhiều.
"Cộc cộc cộc", khi mọi người đang tạm biệt nhau thì nghe tiếng vó ngựa từ xa đến.
Thiếu niên áo trắng chậm rãi đi đến, gió mát thổi sợi tóc tung bay, thật khiến người ta hoa mắt.
Phó Thời Hàn tung người xuống ngựa, khẽ ôm quyền: "Thẩm thúc thúc."
Thẩm Nghị chẳng hề ngạc nhiên khi thấy Phó Thời Hàn đến, ông khẽ cúi đầu, khóe môi cong lên: "Ngài đến chậm."
Cái gì! Đến chậm! Thế này là muốn quậy sao nữa!
Hắn đến đưa tiễn sao?
A Cẩn nghển cổ nhìn về bên này, Thời Hàn chọt chọt gương mặt nàng, nói: "Con rùa đen nhỏ!" Dáng vẻ ra sức nghển cổ kia không giống con rùa đen nhỏ à?
A Cẩn chán nản, cắn thẳng lên ngón tay hắn, cắn chặt không chịu nhả ra.
Cho ngươi kêu ta rùa đen, có con rùa đen nào ngây thơ đáng yêu còn biết bán manh như ta không? Hừ, ta còn đọc sách rồi đấy!
Thời Hàn nhìn đôi mắt to tròn đang chăm chú nhìn mình của nàng, cười: "Không đau chút nào, A Cẩn còn chưa mọc răng nữa!"
Ngươi nhìn đi, hắn nói chuyện khiến người ta giận vậy đấy, hắn luôn có thể một giây đưa người ta lên thiên đường, khiến người ta cảm thấy hắn là một thiếu niên ba tốt dịu dàng; giây tiếp theo đã rớt xuống địa ngục, cảm thấy thằng nhãi này nên bị đánh chết, đánh chết!
Lục Vương phi thật sự không thể nhìn nữ nhi của mình bắt nạt người ta, tuy A Cẩn cũng là một bé ngoan, nhưng Thời Hàn chính là con rể tốt mà bà nhìn trúng.
Hơn nữa, hắn còn cứu mạng nữ nhi của bà, làm sao cũng không thể để cho A Cẩn bắt nạt như vậy.
"A Cẩn ngoan, không được bắt nạt Thời Hàn ca ca của con như thế."
Thời Hàn - thiếu niên cực kì tốt: "A Cẩn đang chơi đùa với con mà, muội ấy không có ác ý đâu!"
Lục Vương phi lại càng cảm thấy Thời Hàn không tệ, ngươi xem, bị A Cẩn dùng hết sức cắn chặt như vậy vẫn bảo vệ cho con bé.
Ai dám nói hắn không tốt thì người đó chính là kẻ địch của bà.
"Tuy con nhóc này còn nhỏ, thế nhưng lại là một đứa lấn thiện sợ ác.
Con càng nuông chiều con bé, con bé lại càng hăng hái.
Đến biệt viện, con cũng đừng nương tay với con bé.
Giúp ta trông coi con bé cho tốt, đừng để nó gặp rắc rối."
Phó Thời Hàn cười xấu hổ: "A Cẩn muội muội đáng yêu như vậy, sao con có thể bắt nạt muội ấy được."
A Cẩn giật mình, miệng nới lỏng, nàng xoa xoa cánh tay nhỏ của mình, cảm thấy mình bị làm cho nổi da gà rồi.
Phó Thời Hàn thế này khiến người ta không quen đâu nha! Nhưng mà, vì sao thằng nhóc này lại đi theo bọn họ, chuyện này không hợp lí đâu? Đã nói người một nhà mà? Đã nói đi với cữu cữu mà?
Thấy A Cẩn dường như bị khiếp sợ, thiếu niên ba tốt tiếp tục chững chạc đàng hoàng: "Có phải A Cẩn vui đến ngốc rồi không? Thời Hàn ca ca biết muội không thể rời khỏi ta, thế nên đã xin Hoàng gia gia và phụ thân cho phép ta ra ngoài ở với muội đó!"
A Cẩn: Ha ha, mi mới vui đến ngốc, cả nhà mi đều ngốc! Hơn nữa, mi mới là con ruột của Lục Vương gia hả? Đúng là cha nào con nấy, cha truyền con nối cái da mặt dày, nước đổ đầu vịt.
A Cẩn tưởng tượng một lúc, thật sự rất lười cãi nhau với hắn, dứt khoát đưa mông nhỏ ra đối diện với Thời Hàn.
Thời Hàn thấy nàng như thế cũng không nổi giận, chỉ nói: "Lục thẩm yên tâm, con sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt."
Hắn vừa nói xong, A Cẩn lập tức hắt xì một cái.
Loại cảm giác này thật sự không hay cho lắm đâu! Mà Thời Hàn thấy nàng liếc trộm mình rồi lại lắc lắc cái mông nhỏ, nở một nụ cười đầy thâm ý!
A Cẩn, Thời Hàn ca ca sẽ ở sát bên bảo vệ muội!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...