Lục Thời Sâm lại mơ thấy người phụ nữ kia.
Trong mơ là mùa đông, trời đông giá rét, nhiệt độ không khí thấp đến âm độ.
Cổng trường học có rất nhiều người đứng trong gió, mặt của họ đều thở ra từng hơi trắng mờ mịt không nhìn rõ, người phụ nữ kia vẫy gọi hắn: “Tiểu Sâm, ở đây!”
Lục Thời Sâm giống như một người đứng xem, nhìn thấy bé trai kia bước chân chạy về phía người phụ nữ, bổ nhào vào trong lòng cô.
“Có lạnh không?” Người phụ nữ kia nói rồi tháo khăn quàng cổ xuống, cúi người quấn quanh cổ bé trai kia, sau đó ôm lấy cậu bé, “Trong xe ấm, mau, chúng ta chạy nào.”
Rất kỳ lạ là, người đứng xem là hắn thế mà cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể do chiếc khăn quàng cổ kia mang tới, còn có lòng bàn tay ấm áp của người phụ nữ kia.
Trong nháy mắt chuông báo của điện thoại vang lên, hắn thậm chí có phần tham lam lưu luyến sự ấm áp này, muốn cùng chạy với người phụ nữ kia, muốn đến nơi ấm áp hơn mà cô nói.
Rõ ràng đã tỉnh, nhưng Lục Thời Sâm vẫn nhắm mắt nhớ lại giấc mơ trong chốc lát vừa nãy.
Người phụ nữ kia là mẹ hắn, hắn đã từng xem ảnh của cô, biết cô tên là Thời Tân, khi còn sống là một nhà thiết kế đồ họa.
Sau khi may mắn sống sót sau vụ tai nạn ô tô năm mười tuổi, những bác sĩ tâm lý đã từng thử dùng ảnh của mẹ để gợi lại ký ức cho hắn.
Nhưng mỗi lần Lục Thời Sâm nhìn thấy ảnh của cô, đều sẽ cảm thấy đau đầu dữ dội, đến nỗi quá trình trị liệu không có cách nào suôn sẻ tiến hành tiếp.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là hai năm trước, hắn bắt đầu thỉnh thoảng mơ thấy mẹ hắn, có lúc cách mấy tháng, có lúc cách mấy tuần.
Gương mặt của mẹ hắn trong mơ có phần mơ hồ, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô.
Cảm giác xa lạ lại quen thuộc ấy, sẽ khiến cho Lục Thời Sâm liều mạng muốn nhớ lại chuyện trước mười tuổi, nhưng nếu suy nghĩ quá tốn sức, triệu chứng đau đầu của hắn sẽ phát tác dữ dội.
Có lẽ vì hôm qua nhìn thấy ảnh chụp của Mạnh Chiêu và mẹ anh, hắn mới lại mơ thấy mẹ mình.
Lục Thời Sâm ngồi dậy khỏi giường, dùng ngón tay nhéo nhéo ấn đường, cầm lấy đồng hồ ở đầu giường nhìn thời gian, sau đó xuống giường.
Hắn đi đến bên cửa sổ, kém rèm cửa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngã tư cách đó không xa hình như đang bật đèn xanh, biển người phun trào, những người đi đường vội vàng đi làm đang băng qua đường với dáng vẻ hấp tấp.
Lục Thời Sâm cảm thấy rất thả lỏng, những năm này ở nước ngoài hắn luôn duy trì thói quen chỉ ngủ bốn tiếng, hắn không cần giấc ngủ lắm, chỉ cần cà phê nồng độ cao để duy trì tinh lực.
Bác sĩ tâm lý nói thói quen sinh hoạt như vậy chẳng những gây bất lợi cho trạng thái tinh thần của hắn chuyển biến tốt, mà còn có thể tăng tốc tiêu hao sinh mạng, dẫn đến chết sớm.
Lời này cũng không biết có phải đang nói chuyện giật gân không, dù sao Lục Thời Sâm không coi là chuyện to tát.
Sống quá lâu trên thế giới này, trở nên già yếu mà vô lực, trong cái nhìn của hắn sẽ là một chuyện không thú vị lại đáng sợ.
Nhưng, sau mấy tháng về nước, hắn trái lại bắt đầu ngủ nướng.
Có lẽ là sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi dần dần có quy luật, trạng thái tinh thần của hắn cũng dần dần tốt hơn, lần trước bác sĩ tâm lý thậm chí còn giảm bớt lượng thuốc cho hắn.
Lục Thời Sâm nhìn chiếc Highlander màu đen lái vào cục thành phố, sau đó chiếc xe kia dừng ở bãi đỗ xe, Mạnh Chiêu bước xuống xe chào hỏi với đồng nghiệp, bước lên bậc thang trước tòa nhà cục thành phố, rồi biến mất trong đại sảnh của cục thành phố.
Điện thoại trên giường rung hai lần, Lục Thời Sâm thu hồi ánh mắt, quay người đi đến bên giường, cúi người cầm điện thoại lên.
Trên đó viết: “Viện dưỡng lão Ôn Di, địa chỉ gửi cho cậu rồi.”
*
Tám giờ sáng, người của văn phòng điều tra tội phạm mỗi người mỗi việc tiến vào trạng thái làm việc.
Chu Kỳ Dương và Nhậm Bân tiếp tục đi thăm hỏi bị cáo năm đó, Trình Vận ngồi ở vị trí làm việc, vừa cắn bánh bao vừa kiểm tra thông tin lý lịch của tất cả học sinh trong lớp xảy ra vụ án.
Mạnh Chiêu gọi điện cho cha dượng của Chu Diễn, bảo ông tìm phiếu điểm hồi cấp ba của Chu Diễn, đối phương rất quan tâm chuyện này.
Sau khi cúp điện thoại không lâu, đã gửi đến ba phiếu điểm lớp mười hai của Chu Diễn.
Mạnh Chiêu in phiếu điểm kia ra, chăm chú nhìn nhiều lần, cũng không nhìn ra manh mối gì.
Ngược lại có thể nhìn ra thành tích của Triệu Đồng tụt dốc rất nhanh, tháng ba điểm của Triệu Đồng vẫn nằm trong top mười của lớp, đến tháng tư đã tụt đến đoạn giữa, đến tháng năm, thành tích của Triệu Đồng đã thành thứ nhất đếm ngược của cả lớp — chắc là nộp giấy trắng.
Nhưng cái này không hề có giá trị manh mối gì, Mạnh Chiêu nhìn đi nhìn lại ba phiếu điểm này, suy đoán “phiếu điểm” trong tin nhắn của người nọ rốt cuộc muốn cung cấp tin tức gì.
“Anh Chiêu, tra được thông tin rồi,” Trình Vận cầm một xấp tài liệu đi tới, “Lớp này rõ nhiều người có tiền có quyền, tuyệt đối là lớp ‘quan tâm đặc biệt’ kia, thời cấp ba bọn em đã có loại lớp này, giáo viên tốt toàn trường có thể chào hỏi lớp này…”
Mạnh Chiêu liếc nhìn xấp tài liệu, Trình Vận đã đưa những người có bối cảnh gia đình vượt trội trong lớp lên đầu tiên.
Nhưng người này, có con gái của trưởng khu, có cục gái Bộ trưởng Bộ giáo dục, còn có con gái của tổng giám đốc tập đoàn…
Với quyền thế của những người này, hỗ trợ sắp xếp công việc giải quyết tốt hậu quả đều không phải việc gì khó.
Tuy đã rút nhỏ phạm vi, nhưng xem ra mọi việc đã tiến triển đến mức không được suôn sẻ cho lắm.
Mạnh Chiêu cầm lấy bút, đánh dấu sau tên của mười mấy người, sau đó đưa cho Trình Vận: “Kiểm tra nhận ký trò chuyện của mấy người này, xem gần đây họ có liên lạc với mấy bị cáo không.”
Sau khi giao nhiệm vụ lần lượt, Mạnh Chiêu lái xe đến trường cấp ba Văn Chiêu một chuyến.
Có lẽ bởi vì trường cấp ba Văn Chiêu là trường cấp ba tư thục nổi tiếng nhất thành phố này, đối với câu hỏi và yêu cầu của cảnh sát, nhân viên nhà trường cũng không phối hợp nhiều.
Khi Trình Vận gọi điện cho nhân viên nhà trường yêu cầu phiếu điểm và cảnh chụp tốt nghiệp, nhân viên nhà trường từ chối gửi fax với lý do “nhất định phải có giấy chứng nhận liên quan”.
Vốn Mạnh Chiêu cũng dự định hôm nay đến nhà cũ của Triệu Vân Hoa một chuyến, thế là thuận tiện chạy đến trường cấp ba Văn Chiêu.
Giờ cao điểm đi làm buổi sáng vẫn chưa kết thúc, dòng xe cộ trên đường chen chúc, đường cái quá tắc đường, Mạnh Chiêu lại đi đường tắt.
Khu Văn Chiêu là khu cũ của thành phố Minh Đàm, tuy hơi hẻo lánh so với nội thành, nhưng bởi vì điểm tham quan nổi tiếng của thành phố Minh Đàm đều tập trung ở khu vực này, những năm gần đây lại bắt kịp sự chú trọng của chính phủ trong phát triển ngành du lịch.
Vì vậy khu Văn Chiêu ăn vào rất nhiều tiền lãi từ chính sách, phát triển kinh tế không thua gì mấy khu trong thành phố.
Trên đường xe không nhiều, nhưng vì con đường này hơi nhỏ hẹp, mấy chiếc xe phía trước lại lái từ từ, Mạnh Chiêu cũng chỉ có thể giảm tốc độ xe, vừa lái xe, vừa quan sát đường sá xung quanh.
Đây là một trong những bệnh nghề nghiệp của anh, vừa gặp ngã tư là bắt đầu suy nghĩ lỡ như gặp phải tội phạm truy nã, vòng qua ngã tư nào đi chặn sẽ hình thành góc chết nhanh hơn.
Gặp phải ngã tư đèn xanh đèn đỏ, phía trước có một hàng xe dừng thật dài, Mạnh Chiêu dừng xe, nhẫn nại tính tình đợi đèn đỏ dài một phút ba mươi giây này.
Lúc còn lại ba mươi giây, anh bỗng nhiên thoáng thấy một chiếc xe dừng ở cửa viện dưỡng lão ở bên kia đường, hai người một nam một nữ bước xuống xe.
Mạnh Chiêu liếc mắt đã nhận ra Lục Thời Sâm, thật sự là khéo, hôm nay anh đến khu Văn Chiêu, Lục Thời Sâm cũng vừa khéo tới đây.
Anh nhớ tới câu “gặp nhau khi nào” Lục Thời Sâm hỏi tối qua, thế mà nhanh vậy đã gặp nhau rồi…
Nhưng, mới sáng ngày ra, Lục Thời Sâm không làm việc mà chạy đến viện dưỡng lão làm gì?
Cô gái bên cạnh là người lần trước xuất hiện trong nhà Lục Thời Sâm à? Nếu cùng đến viện dưỡng lão thăm hỏi trưởng bối, vậy quan hệ này thật sự đủ mập mờ… Như này còn nói không phải bạn gái?
Trai đểu, trai đểu vững chắc.
Mạnh Chiêu thầm nghĩ.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, đội xe phía trước bắt đầu chậm rãi di chuyển, dưới chân Mạnh Chiêu thả chân phanh, anh dự định không chào hỏi với tên trai đểu, làm chuyện chính vẫn quan trọng hơn.
Anh giẫm lên chân ga, qua đường cái vào một giây cuối cùng của đèn xanh.
*
“Xin hỏi anh xưng hô thế nào?”
“Chu.”
“Anh Chu, anh nói tình huống của người già trong nhà, tôi sẽ giới thiệu giúp anh.”
Lục Thời Sâm đi trên hành lang trong viện dưỡng lão, dừng bên cạnh cửa sổ, quan sát cấu tạo của viện dưỡng lão này.
Đây là một viện dưỡng lão xa hoa nhất của thành phố này, đình đài lầu các trong viện được xây dựng rất có phong cách cổ kính, có mấy người già đang chậm rãi tản bộ trên hành lang đối diện.
So với hồi cấp ba, sau khi nơi đây xây dựng thêm, kết cấu và bố cục đã thay đổi rất nhiều.
Quản lý khách hàng bên cạnh thấy Lục Thời Sâm không nói lời nào, lại hỏi một lần: “Anh Chu?”
“Anh đi làm việc đi, tôi tự xem là được.”
“Như vậy sao được?” Quản lý khách hàng ân cần cười nói, “Phục vụ khách hàng là trách nhiệm của chúng tôi, anh không thể khiến tôi thất trách.”
“Vậy thì tiếp tục đi lên trước.” Lục Thời Sâm không kiên trì nữa, đi theo chỉ dẫn của quản lý khách hàng tiếp tục đi về đầu kia hành lang.
“Bác sĩ ở chỗ chúng tôi đều bứng từ bệnh viện cấp ba A tới đây, kinh nghiệm vô cùng phong phú, một khi người già xuất hiện tình huống khẩn cấp gì, sẽ cứu chữa ngay lập tức.
“Năm ngoái, toàn viện đã lắp đặt hệ thống không khí trong lành mới, anh vào phòng này cảm nhận xem, nhiệt độ vô cùng thích hợp, hai tháng sau là đến mùa hè rồi, cho dù hệ thống này mở hơi lạnh cũng sẽ không khiến khách hàng cảm thấy khó chịu…”
Quản lý khách hàng thao thao bất tuyệt giới thiệu, Lục Thời Sâm ngắt lời anh ta: “Xin lỗi, có thể mượn dùng phòng vệ sinh ở đây không?”
“Có thể có thể,” Quản lý khách hàng đi tới cửa, chỉ dẫn cách đó không xa, “Nhà vệ sinh công cộng ở cuối hành lang, nào, tôi dẫn anh qua đó.”
“Để anh ấy tự đi đi, anh tiếp tục giới thiệu cho tôi,” Kiều Ngộ ở bên cạnh luôn không lên tiếng lúc này mở miệng, cô cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, “Lát nữa xem xong tôi còn có việc, dù sao cũng là xem phòng cho bà nội tôi, bạn trai tôi chỉ bớt thời gian đi cùng tôi thôi…”
Kiều Ngộ đang nói, Lục Thời Sâm đã đi xa.
“Cô Kiều, bạn trai cô thật sự là tuấn tú lịch sự,” Thấy Kiều Ngộ nói gần nói xa khoe tình cảm, quản lý khách hàng cũng rất có ánh mắt nhìn nịnh nọt nói, “Giống như ngôi sao điện ảnh ấy.”
“Ngôi sao điện ảnh nào đẹp trai bằng bạn trai tôi,” Kiều Ngộ cười hì hì, “Chúng ta đi xem tiếp, tôi cảm thấy tầng một quá thấp, tầng trên còn phòng không? Tầm nhìn quan trọng nhất, tầm nhìn đẹp tâm trạng cũng sẽ tốt, tâm trạng tốt người già mới trường thọ, anh nói phải không…”
Kiều Ngộ đảo khách thành chủ, kéo quản lý khách hàng đến trước thang máy, cùng lúc đó Lục Thời Sâm cũng rẽ vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh công cộng không có một ai, Lục Thời Sâm đi tới trước cửa sổ, giơ tay mở cửa sổ ra, hắn dùng tay chống bệ cửa sổ, đôi chân dài leo qua, từ tầng một lộn ra ngoài, sau đó đi về phía vườn hoa được viện dưỡng lão chăm sóc tỉ mỉ kia.
Lên đến tầng sáu, Kiều Ngộ quấn lấy quản lý khách hàng, bảo anh ta dẫn mình đi dạo từng phòng một.
Sau mười mấy phút, đi dạo hết các phòng ở tầng sáu, cô đi trên hành lang cùng quản lý khách hàng, nhìn ra ngoài một cái, Lục Thời Sâm đã quay lại từ hướng vườn hoa.
Quản lý khách hàng bị Kiều Ngộ quấn đến mức chóng mặt, lúc này mới nhớ ra Lục Thời Sâm mãi chưa xuất hiện: “Cô Kiều, bạn trai của cô đâu?”
“À, đúng rồi, bạn trai tôi đâu?” Kiều Ngộ cũng giả vờ như mới nhớ ra, “Chết thật, vừa rồi xem vui quá quên luôn cả bạn trai tôi, chắc là anh ấy không tìm được chúng ta rồi…” Đúng lúc này, điện thoại của Kiều Ngộ đổ chuông, cô mỉm cười với quản lý khách hàng, “Đây này, gọi điện thoại tới rồi.”
“Bọn em ở tầng sáu, xin lỗi nhé anh yêu, em sai rồi, giờ em xuống tìm anh…” Kiều Ngộ cúp điện thoại, kéo quả lý khách hàng nói, “Xong rồi xong rồi, bạn trai tôi nổi giận, chúng ta mau xuống đi.”
Đi xuống lầu, Lục Thời Sâm đợi ở đại sảnh, Kiều Ngộ vội vàng đi qua, luôn miệng nói: “Tại em tại em, lỗi của em…”
Quản lý khách hàng tụt lại ở phía sau, nhìn thấy người đàn ông cao hơn Kiều Ngộ một cái đầu, hai đầu lông mày dường như được tô điểm chút thiếu kiên nhẫn, xem ra đúng là chờ đợi đến mức hơi bực bội rồi.
Quản lý khách hàng ý thức được mình đã phạm lỗi, bèn đi qua luôn miệng xin lỗi: “Xin lỗi anh Chu, là sơ sót của tôi.”
Kiều Ngộ chủ động giải vây cho anh ta: “Không liên quan gì đến anh, chủ yếu là lỗi của tôi.
Đúng rồi quản lý Dư, tôi cảm thấy điều kiện ở chỗ anh cũng khá tốt, tôi rất hài lòng, cho tôi một tấm danh thiếp của anh đi? Trở về tôi suy nghĩ xong sẽ liên lạc cho anh.”
“Có cần dẫn anh Chu đi dạo nữa không?” Quản lý khách hàng đề nghị.
“Tôi còn có việc nên thôi.” Giọng điệu của Lục Thời Sâm lạnh nhạt.
Đối mặt với thái độ không phối hợp của Lục Thời Sâm, quản lý khách hàng nhất thời nghẹn họng.
Nhìn Lục Thời Sâm không nói lời gì xoay người rời đi, anh ta đành phải cười tiễn hai người ra đại sảnh, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
“Sao rồi? Tìm được đồ anh muốn tìm chưa?” Đi xa, Kiều Ngộ mới thấp giọng hỏi.
“Xem như thế đi.” Lục Thời Sâm nói.
“Rốt cuộc anh muốn tìm gì vậy… em đã giúp anh, anh cũng nên thỏa mãn lòng tò mò của em chứ.”
Lục Thời Sâm không nói chuyện, có vẻ như không định trả lời.
Kiều Ngộ thầm nói: “Gì vậy hả… bí ẩn thế.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...