" Tự hỏi mình thay đổi thế nào để thành người hoàn hảo.Tự hỏi đời yêu như nào để không đau"Hôm nay là sau 4 hôm kể từ ngày gặp anh.
Từ hôm đó cô không hay nghĩ về anh nữa, một phần là không muốn nhớ đến, một phần là vì cô không có nhiều thời gian.Bắt đầu từ đầu tuần là cô bước vào giai đoạn thực tập ở bệnh viện để lấy kinh nghiệm, áp dụng lí thuyết học được của mình lên người bệnh nhân.
Buổi sáng hôm nào có tiết thì vẫn lên giảng đường, trưa về thì vội vàng ăn qua bánh mì rồi lại bắt xe vào bệnh viện, đến khoảng 10 đến 11h đêm mới lết xác về kí túc, sau đó thì còn làm báo cáo, ôn lại bài để sáng hôm sau trả bài đến tận 1h sáng...!Thật sự là cô không còn thời gian để nghĩ về anh nữa, cũng như cô cũng không còn thời gian đi học đàn.Cô nhớ hôm nọ cô gọi điện cho Vi Hà, nói rằng bây giờ cô không đi học đàn nữa, cô không có nhiều thời gian.
Vi Hà nghe xong cười một điệu rất bỉ ổi, nói rằng cô thành siêu sao rồi nên bỏ thầy, bỏ bạn, muốn hưởng ánh hào quang một mình.
Nói thật là lúc đó cô chỉ muốn lôi cổ ông thầy mất nết ra bóp cổ chết tươi.Vi Hà hỏi cô không tò mò về câu trả lời của anh à.
Cô ngẩn ra một lúc mới nhớ rằng trước đó cô có hỏi Vi Hà là anh yêu ai chưa, cô lập tức trả lời là "Anh nói đi" sau cùng người kia lại tạt cho cô một gáo nước lạnh "Em bỏ tôi rồi thì đừng mơ biết thêm điều gì" lập tức cup máy trước, lúc đấy cô cảm thấy rất hối hận vì là học trò của anh.Vừa mới kiểm tra bệnh nhân xong, cô vừa đi vừa ghi chép một số lưu ý vào sổ tay thì gặp Mai Quỳnh Giao.
Cũng đã đến giờ cơm trưa nên hai người đi chung luôn.Canteeen ngập tràn người, ở đây ồn áo náo nhiệt, mọi người thoải mái cười vui vẻ, khác hẳn với vẻ mặt nghiêm túc khi cầm dao mổ xẻ người khác.
Hai người vừa bê khay cơm, vừa tìm chỗ ngồi thì để ý kĩ lại thấy hầu hết một số y tá và bác sĩ đang chụm đầu vào một tờ báo.
Nói chuyện gì đó.Mai Quỳnh Giao và cô ngồi xuống bàn còn trống hai chỗ ( Ý là bàn 6 người ngồi, đã có 4 người ngồi và còn dư ra 2 chỗ), tính cô không quá tò mò nên cười nhẹ chào mọi người rồi ngồi xuống xử lí bữa trưa của mình.
Hôm nay cô không phải lên giảng đường, cả ngày ở bệnh viện nên phải nạp năng lượng nhiều một chút, tuy rằng không biết vị gì nhưng vẫn phải ăn thật nhiều.Mai Quỳnh Giao hiếu kì, vừa đặt mông xuống ghế đã tò mò hỏi.Kết quả là sau bữa trưa, hai người đã biết được họ bàn tán gì, đó là Vệ Đường, cháu trai của chủ tịch tập đoàn CE từ hôn với Vũ Thùy Linh ngay trong lễ mừng thọ.Ban đầu cô và Mai Quỳnh Giao không tin, cứ ngỡ là mình nghe nhầm, mãi đến lúc chị y tá kia tốt bụng đưa cho cô tờ báo, trên đó có đăng 1 ảnh rõ ràng là anh và Vũ Thùy Linh.
Tựa đề bài báo cũng rất nổi, lúc đấy cô mới dám tin.Công ty CE cũng không phải công ty lớn nổi tiếng, CE hết sức bình thường, nhưng sự việc anh từ hôn với Vũ Thùy Linh ngay trong lễ mừng thọ của ông nội anh, trước bao nhiêu phóng viên quả thật là một tin hot trong ngành kinh tế.
Trước giờ các công ty đều rất ngại thị phi, không muốn dính dáng đến phóng viên nên mọi thông tin đều cố gắng dấu kĩ, phong viên săn lùng nhiều lần không được gì, nay anh thản nhiên nói ra đây được coi là "tự chui đầu vào dọ" tự mang lại phiền phức cho chính mình.Nhưng riêng anh nghĩ khác, chỉ có thể làm như thế mới có thể từ hôn được với Vũ Thùy Linh.Việc anh từ hôn đột ngột khiến mẹ anh tức giận, không kìm nổi mà lên cơn đau tim, ngất ngay tại chỗ.
Lễ mừng thọ buộc phải dừng lại, bà được đưa đến bệnh viện gấp.
Những thông tin này là do báo chí viết.Quay trở lại phòng nghỉ, trong đầu cô không ngừng thắc mắc, sao tự dưng khi không anh lại làm như vậy chứ?- Mà nhắc mới nhớ, hai em học cùng trường với Vệ Đường nhỉ, cùng trường số 1 đúng không?_ Chị y tá kia như nhớ ra gì đó, lên tiếng hỏi.- Vâng, chung trường chị ạ, em cũng là bạn cấp 3 cũ của cậu ta.- Ồ, thế sao cậu ta lại từ hôn nhỉ, em có biết không? Thấy bảo sau tốt nghiệp cấp 3 đính hôn luôn, chứng tỏ yêu nhau từ trước đó, Vũ Thùy Linh duyên dáng xinh đẹp như thế hơn nữa yêu nhau bao năm mà từ hôn à?_ Như bắt được vàng, chị gái kia không ngừng hỏi.
Tính tò mò của chị gái kia khiến cả 2 đều không biết nói sao.Cô thầm cười chua chát trong lòng, họ yêu nhau từ trước đấy à??- Phùng Linh Đan!!!Tiếng gọi được thốt lên phía sau lưng, cô hơi ngoảnh lại.
Xung quanh bệnh viện một số người cũng hơi nhìn theo người gọi kia, đang nơi công cộng mà làm như chốn không người.Cô hơi cau mày lại, người kia là Vũ Thùy Linh??Vũ Thùy Linh đi đến trước mặt mấy người bọn họ, đứng đối diện với cô.BốpppppMột cái tát dáng thẳng vào má phải cô, cô chưa thể định hình được cái gì đang diễn ra.- Vô liêm sỉ, cậu dám cướp người yêu tôi, cậu thiếu thốn tình cảm đến mức đấy à?? _ Vũ Thùy Linh nhìn thẳng vào mắt cô, lớn tiếng chửi.
Trong mắt Vũ Thùy Linh không hề có một chút sắc thái bình thường, tất cả ánh mắt đều là sự hận thù.Giờ đây cô mới có thể biết được cái gì đang diễn ra, xung quanh bốn phía không bác sĩ cũng đều là bệnh nhân đi khám, nhìn thấy tình hình như này nhất thời chỉ có thể dương mắt xem không biết làm sao cho phải.
Mọi ánh mắt đổ dồn về cô và Vũ Thùy Linh, ban đầu khi nhìn thấy cô gái không mặc blue trắng kia rất quen mắt, mãi một lúc sau đó nhận ra chính là Vũ Thùy Linh, cô gái trên báo bị Vệ Đường từ hôn thì tất cả đều sửng sốt.Cô đưa tay lên má phải, cười nhạt nhìn Vũ Thùy Linh, cô thẳng thắn đáp trả lại ánh mắt thù hận kia, sự bình tĩnh trên gương mặt cô khiến cô cũng không thể ngờ mình bình tĩnh như vậy, những lời nói nói ra không một chút biểu cảm.- Cẩn thận lời nói, là ai cướp người yêu của ai?_ Nói cô vô liêm sỉ, thiếu thốn tình cảm sao? Xin lỗi đi, cô đây chưa tệ hại đến mức đấy.
Những từ ngữ đấy nếu nói không sai thì chính là để nói Vũ Thùy Linh cô thì đúng hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...