- Thái, em yêu anh.
- Anh biết mà, buông anh ra đi.
- Không, không buông đâu.
Cô nói rồi càng ôm chặt lấy Minh Thái hơn. Lớp áo sơmi không ngăn cản được việc đôi gò bồng đào liên tục ma sát vào ngực hắn khiến dục vọng trong hắn lớn dần.
- Đừng áp sát vào anh như thế...
Cô cứ quyến rũ hắn như vậy nữa hắn sẽ hoá thành cầm thú mất.
- Thái, đi đâu vậy chúng ta chưa xong việc.
Cô bỗng nhiên nhảy lên người Thái, ôm chặt lấy hắn như một con gấu túi đang ôm cây. Hai tay nắm nhau đặt trên vai hắn, hai chân cô không nghe lời nhất định không buông tha mà quấn trên lưng hắn, xu thế càng ngày càng xiết chặt hơn. Bởi vì tiếp xúc ở cự ly gần, ngực cô đè chặt lên lưng hắn, gót chân yêu kiều chạm đến phần nhạy cảm nhất trên người hắn, hơi thở nồng mùi rượu của cô phả vào tai hắn đầy mê hoặc. Khuôn mặt Minh Thái dần bị thiêu cháy, hiện tại đầu óc hắn bị kích thích đến đỉnh điểm, chạm đến từng dây thần kinh một cách vô cùng mãnh liệt như một dòng điện cực mạnh.
- Thái.
Giọng cô ngọt như mật, rót vào tai Minh Thái khiến hắn không kìm lòng được, đè cô xuống sofa, vừa hôn lên môi cô, vừa từ từ chạm vào eo cô, từng góc nhỏ trên cơ thể cô không chỗ nào hắn không đụng tới. Sơmi cửa Minh Thái đã bị cô cởi ra, vứt dưới sàn nhà từ khi nào. Cơ thể Ngọc Thư nóng lên, cô không kìm được mà ngửa cổ nghênh đón nụ hôn của hắn. Phản ứng này của cô dường như đã lấy lòng hắn, những động tác trên cơ thể cô, hắn làm chúng trở nên mềm mỏng hơn. Sau đó hắn lại đưa lưỡi tiến vào miệng cô, xoáy trên kẽ răng cô. Ngọc Thư hé miệng, đầu lưỡi hắn nhanh chóng tiến vào khoang miệng cô càn quấy. Lý trí hắn mất kiểm soát, trong đầu chỉ hiện lên ý nghĩ ''không thể buông tha cô'', hắn ôm lấy cô cứ thế triền miên. Ngọc Thư bị hôn đến mức hai chân nhũn ra, cơ thể lại càng xiết chặt lấy hắn. Hôn mãi hôn mãi cho đến khi cô cảm nhận được một vật cứng cứng đặt ở bên dưới mình. Nó dường như không hề an phận, cách qua một lớp quần áo vẫn có thể truyền đến nhiệt lượng nóng bừng bừng. Bàn tay Minh Thái trượt vào trong quần áo cô, giúp cô cởi nó ra.
- Ngọc Thư cởi đồ giúp anh.
Lời hắn đầy mê hoặc thì thầm vào tai cô, cô nửa mê nửa tỉnh rắm rắp nghe lời hắn.Cô đưa thấp tay xuống cởi phần vướng víu còn lại. Trong phút chốc, cổ họng Minh Thái khô khốc, phần nhạy cảm nhất của hắn cương cứng trong tay cô.
- Lên giường đi Thái.
- Ưm.
Lời nói của cô càng kích động hắn hơn nữa. Minh Thái nâng cô lên, ôm vào lòng mình như ôm một vật báu vô giá. Nhẹ nhàng đặt cô xuống tấm đệm, tay cô khoát ra phía sau lưng hắn vuốt nhè nhẹ lên lưng hắn. Cả cơ thể hắn từng giọt máu thớ thịt đều đã sôi trào lên rồi, mỗi một tế bào đều đang gào thét để được dung hòa với cơ thể cô.Ngọc Thư cảm thấy cơ thể đã không còn là của mình nữa rồi, cô không thể khống chế mà cuốn theo nhịp của hắn, phối hợp với hắn, đôi chân dài quấn lấy hắn, vắt lên cơ thể cũng đang run rẩy của hắn, thậm chí đến hô hấp cũng run run. Cô bị hắn xoa nắn rên lên hừ hừ.- Thái, em đau.
Đôi mắt cô đẫm lệ.
- Anh xin lỗi, anh không kìm được, anh đã nhịn hơn 5 năm rồi. Chịu khó chút, sẽ hết đau ngay thôi.
Minh Thái cuối xuống hôn lên mắt cô. Tay hắn đan chặt tay cô giúp cô bớt căng thẳng.
- Sẽ hết đau ngay thôi.
Ngọc Thư giờ mềm như cây bông, chỉ có thể nằm liệt trên giường, sức lực cô bị Minh Thái rút cạn kiệt.
- Em muốn ngủ.
- Ngoan nghe lời anh đi tắm nhé.
- Không, em muốn ngủ.
Minh Thái dịu dàng ôm Ngọc Thư vào lòng, hơi cúi xuống hôn nhẹ nhàng lên môi cô.
- Ngoan nào anh bế em đi tắm.
- Ừ.
Cả người cô tựa hẳn vào ngực Thái. Hắn bế cô vào phòng tắm, đặt cô ngồi trên thành bồn. Vì tửu lượng của Ngọc Thư rất kém hơn nữa lại uống rất nhiều rượu nên liên tục quấy rối Minh Thái khiến hắn vô cùng khó khăn trong việc xả nước vào bồn.
- Em là mèo con hư.
Ngọc Thư nhìn chằm chằm vào phần dưới của Minh Thái, cười vui vẻ, cúi xuống vuốt ve. Chân hắn run run, cái này hắn chịu không nổi. Xốc người cô lên, đặt cô vào làn nước ấm. Minh Thái ngồi về một phía ngắm nhìn Ngọc Thư.
- Thái, ban nãy anh làm đau em. Đau đến chết được.
- Anh xin lỗi.
- Bắt đền anh.
Ngọc Thư nhõng nhẽo, không ngừng tát nước vào người Minh Thái. Dưới ánh đèn, hắn mới chú ý đến cơ thể cô. Làn da cô trắng nõn lại có những vết đỏ do hắn gây ra, hắn chạm nhẹ lên da cô khiến cô không khỏi rùng mình.
- Em lạnh sao.
- Không có, nước ấm lắm.
- Ấm như ở trên giường không.
Cô mỉm cười, lắc đầu, lại tiếp tục nghịch nước.
- Được rồi đi ra thôi không tắm nữa em sẽ cảm lạnh mất.
- Không đi.
- Ngọc Thư.
- Em không đi, không đi,không đi.
- Ngọc Thư.
- Em đã nói em không...
Môi Minh Thái chặn lại những từ sau. Lưỡi hắn vờn đùa tiến vào bên trong nhưng Ngọc Thư nhất quyết không chịu cô cắn chặt răng. Không chịu thua bàn tay hư hỏng của Minh Thái tiến xuống phía dưới, xoa nhè nhẹ. Bàn tay không chịu buông, tiếp tục xoa đều đều khiến cơ thể cô rạo rực, rất khó chịu. Ngọc Thư khẽ rên, lưỡi Thái lập tức tiền sâu vào bên trong. Hắn rút hết toàn bộ hơi thở của cô. Không chịu yên vị trong miệng cô, Thái hôn dần uống, vờn đùa bên xương quai xanh của cô khiến cô rên không ngừng. Kê đầu cô lên thành bồn tắm, Minh Thái tiếp tục công việc đang còn dang dở. Khuôn mặt Ngọc Thư đỏ bừng do tác dụng của rượu khiến cô càng quyến rũ chết người. Lần này Minh Thái đã học hỏi được kinh nghiệm từ lần trước lúc cần nhanh hắn sẽ nhanh, lúc cần chậm hắn sẽ chậm, hạn chế không làm đau cô. Lúc bước ra khỏi nhà tắm trời đã rất khuya, Minh Thái đặt Ngọc Thư lên giường, hắn nhẹ nhàng nằm bên cạnh không gây một tiếng động.- Ngọc Thư, anh yêu em. Ngủ ngon nhé.
Hắn khẽ thì thầm vào tai cô rồi ôm cô vào lòng.
Sáng hôm sau, Ngọc Thư dần mở mắt, cả người cô ê ẩm, đầu đau như búa bổ.
- Mới đó đã dậy rồi, ngủ tiếp đi còn sớm lắm.
Minh Thái nằm bên cạnh, tay đặt trên bụng cô, đè lên không cho cô ngồi dậy.
- Minh Thái hôm qua chúng ta...
- Anh mệt quá, ngoan nằm xuống đi.
- Thái nói em nghe.
- Ừ.
- Anh ừ là sao chứ.
- Anh mệt mà, hôm qua em ''ăn'' anh cả một đêm chứ ít gì.
- Em... em... làm sao em... sao em có thể
Cô ấp úng, việc tối hôm qua cô chỉ nhớ mang máng không rõ lắm hình như bọn họ làm chuyện đó những hai lần.
- Phải làm sao đây. Anh không biết đâu em phải chịu trách nhiệm với anh.
- Thực sự em đã...
- Là em quyến rũ anh trước mà. Anh có đả đảo, có chống lại chính quyền nhưng mà chính quyền mạnh quá anh chống không nổi.
- A phải làm sao đây. Em... anh... a em không biết đâu.
Ngọc Thư không ngừng dụi đầu vào ngực Minh Thái.
- A anh không biết đâu làm sao sau này anh lấy vợ được. Em hại đời anh rồi.
- Em... thực sự do rượu, em... em hứa sẽ nuôi anh cả đời.
- Thật không.
Minh Thái nằm úp, nhướn mày nhìn cô.
- Anh... anh kéo mền lên đi.
Tấm lưng trần của Minh Thái lộ ra dưới ánh sáng của những tia nắng len lỏi chui vào phòng.
- Sao thế mới nhiêu đó em đã như con rùa rụt cổ rồi. Hôm qua em còn nghịch nhiều chỗ khác trên người anh nữa cơ.
Từ mặt đến tai Ngọc Thư chuyển dần sang đỏ.
- Sao có thể chứ.
- Sao lại không, mắt này,mũi này, môi này, cả cơ thể này nữa thuộc về anh rồi. Xem ra đời này em chỉ có thể lấy anh.
Bàn tay Minh Thái dịu dàng chạm đến từng nơi hắn nói. Biểu hiện ôn nhu này của hắn khiến cô như bị mê hoặc, ngồi im trên giường, mặc hắn đụng chạm.
- Không được, anh chưa cầu hôn em. Em nhất quyết không lấy.
- Được rồi.
Minh Thái ngồi thẳng dậy, đối diện với Ngọc Thư.
- Lê Nguyên Ngọc Thư, em có muốn khi chết có tên trong gia phả nhà anh không.
- Hừ không thèm, em tự khắc có tên trong gia phả nhà họ Lê.
- Không đồng ý, không sao anh làm lại. Lê Nguyên Ngọc Thư em có muốn làm mẹ của con anh.Phan Minh Thái, hôm nay trúng tà gì mà lại nói những câu khiến người ta xiêu lòng đến thế.
- Không thèm, con anh giống anh, bắt nạt em.
- Vẫn không đồng ý. Được rồi chiêu cuối anh chắc chắn thành công. Ngọc Thư, anh yêu em. Lấy anh nhé.
Cô mỉm cười, gật đầu đồng ý. Minh Thái không ngừng cười, ôm cô vào lòng.
- Em thích con nít không.
Minh Thái hỏi một câu vô cùng không liên quan.
- Tất nhiên rồi. Con nít rất dễ thương ai chả thích.
- Vậy em hợp tác với anh tạo ra một bầy con nít nhé. Làm ngay và luôn nhé.
Minh Thái đè cô xuống giường. Đôi mắt quyến rũ của hắn nhìn chằm chằm vào cô.
- Không được tối qua... mình... anh biết đó.
- Anh biết gì. Anh không biết gì cả.
- Phan Minh Thái.
- Có anh.
- Tránh ra em còn thay đồ đi làm nữa.
- Hôm nay nghỉ đi. Nhu cầu sinh lý của anh cần được giải quyết.
- Mặc kệ anh, em không biết.
Cô bỏ mặc hắn lăn lộn trên giường, với lấy quần áo, chuồn nhanh vào nhà tắm. Lúc cô đi ra Minh Thái đã ngừng lăn, nằm bất động trên giường.
- Anh sao vậy.
- Đã chết vì nhu cầu sinh lý không được giải quyết.
Cô bật cười:'' Vậy anh cứ nằm, em đi làm''
- Không được, anh đưa vợ đi. Vợ phải bảo vệ anh lỡ đâu ra đường anh bị ai đó bắt cóc thì sao ai chịu trách nhiệm chuyện hôm qua với vợ. Đợi anh đi thay đồ vợ không được đi trước.
Mặt cô đỏ lên, a Minh Thái hôm nay sao lại biến thành một đứa con nít to xác, mè nheo với cô nữa. Ôi, đàn ông sau khi thoả mãn rồi đều biến thành như vậy sao. Quả thật đáng sợ vô cùng.
- Mấy giờ rồi em yêu.
- 6h30. - Ngọc Thư nhìn đồng hồ đeo tay, trả lời Minh Thái.
- Chúng ta vẫn chưa ăn sáng.
- Đến công ty em ăn sau cũng được.
- Không được. Anh không yên tâm vì vấn đề cân nặng em sẽ nhịn đói.
Ây da đến cái này hắn cũng biết nữa sao.
- Em muốn ăn bún ốc.
- Được rồi ăn bún ốc.
Minh Thái lái xe, rẽ vào một con đường nhỏ, rất ít xe qua lại. Bên đường có một quán bún ốc trông rất sạch sẽ, một bà cụ cần mẫn khuấy nồi nước lèo.
- Cháu chào bà.
Bà cụ ngước lên, mỉm cười chào lại Minh Thái.
- Lâu rồi mới thấy mi ghé, tưởng mi quên mất bà già này rồi.
- Cháu bận rộn đi kiếm vợ mà bà. Đây cháu mang vợ đến ra mắt bà này.
- Cháu chào bà.
- Chào cháu. Ôi con gái nhà ai lại xinh đẹp thế này.
- Bà quá khen rồi ạ.
- Nào hai đứa vào đi đợi bà múc cho hai tô bún ốc nhé.
- Có miễn phí không bà.
- Thái. Ngọc Thư kéo áo hắn, nhìn hắn bằng anh mắt không-nên-làm-thế.
- Được nể tình hồi đại học mi ngày nào cũng đến ủng hộ bà, còn giúp đỡ bà rất nhiều bà miễn phí hai tô này hỉ.
- Được thế còn gì bằng.
Bà cụ vui vẻ kể chuyện hồi Minh Thái còn học đại học hay giúp đỡ bà thế nào cho Ngọc Thư nghe. Hai bà cháu cười vui vẻ trong khi có người ngồi im một cục, chăm chăm ăn bún ốc không dám ngẩng mặt. Đơn giản vì bà toàn kể những chuyện xấu hổ của hắn hồi còn đại học, ai dám ngẩng mặt lên chứ.
- Ngọc Thư, 7h30 rồi.
Minh Thái thông báo kéo cô ra khỏi những câu chuyện của bà cụ.
- Trễ rồi. Cháu xin lỗi bà, cháu đi trước hôm sau cháu lại ghé.
- Ừ ừ đi cẩn thận.
- Ngọc Thư, dù gì cũng trễ rồi thôi nghỉ luôn đi. Anh sẽ trả tiền lương ngày hôm nay cho em.
- Không được, hôm nay là ngày thứ ba em đi làm.
- Dù gì anh cũng nhắn tin cho anh Khang thông báo hôm nay em nghỉ rồi.
- Phan Minh Thái, anh cố tình.
- Vợ anh thông minh thiệt nha.
- Phan Minh Thái dừng xe ngay cho em.
- Không được đang trên đường cao tốc làm sao có thể dừng được.
- Phan Minh Thái anh đi chết đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...