Cảm ơn cậu, Dương!
Dung nở một nụ cười tươi nhìn nó, gương mặt nhỏ pha chút xúc động lại xen lẫn một chút gì đó ngại ngùng.
Sau khi tiết sinh hoạt cuối tuần kết thúc, mọi người cùng nhau trở về nhà. Họ đi bên cạnh nhau thật vui vẻ trên phố, khoác tay, bá vai bá cổ nhau và cười nói nhộn nhịp. Họ trò chuyện quên thời gian, không ai muốn rời đi khỏi không khí đông vui này mà rất muốn nán lại trên đường cùng bè bạn của mình lâu hơn một chút. Mãi tới khi trưa muộn, họ mới chịu tách ra và chia tay sau những ngã rẽ gần nhà mình. Hiện giờ chỉ còn lại có Dung, Dương và Lâm là cùng đi với nhau.
Thực ra ngay ở ngã rẽ trước đó Dung đã có thể về nhà cùng với vài đứa bạn sống cùng khu với mình. Tuy nhiên nhỏ quyết định đi thêm một đoạn nữa và rẽ vào lối khác, dù đường về nhà có xa hơn một chút nhưng Dung muốn nói chuyện thêm với nó.
- Còn cảm ơn gì nữa chứ, cả buổi hôm nay mọi người cảm ơn hoài à.
Nó bật cười. Ngày hôm nay Dương thực sự rất vui, đã lâu lắm rồi nó mới cảm thấy hạnh phúc tới như vậy. Nó cảm thấy những gì xảy ra như là một giấc mơ, là một món quà lớn mà nó nhận được vậy. Điều đó khiến cho tâm hồn nó không khỏi rộn ràng hò reo từng chút một suốt từ lúc tan trường cho tới bây giờ.
Ngày hôm nay Dung cũng đã dũng cảm đối mặt với mọi người, dũng cảm nói ra lời xin lỗi và dũng cảm sửa sai, thực sự trở về với gia đình 12B đúng như lời nhỏ hứa. Nhìn lại chặng đường suốt quãng thời gian vừa qua, đã có rất nhiều chuyện xảy ra và quả thật để có thể tìm lại được người bạn năm nào, Dương đã bỏ ra không ít tâm tư. Nhìn Dung như hiện giờ, nó không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng. Và nó mong rằng tình bạn giữa hai người sẽ có thể được vun đắp trở lại và ngày một bền vững hơn theo thời gian.
- Cậu có thể giúp tớ thêm một chuyện nữa được không?
Trò chuyện cùng nhau một hồi, Dung chợt dừng lại, ngập ngừng hỏi nó. Nhìn gương mặt có chút lo lắng, lại có gì đó rất nghiêm túc ẩn chứa sâu bên trong đôi mắt của nhỏ, Dương bất giác cảm thấy kì lạ, lại có gì đó khiến nó muốn trả lời đồng ý ngay với nhỏ dù bản thân vẫn chưa rõ Dung muốn nhờ mình điều gì.
- Có chuyện gì à?
- Tớ muốn cậu cùng với tới đến nhà Linh Chi. Tớ muốn xin lỗi cậu ấy. Lúc trước cô Vân Anh có từng đề nghị đến điều này nhưng lúc đó tớ vẫn chưa nghĩ thông suốt nên không có làm theo lời cô. Nhưng bây giờ thì khác, tớ muốn xin lỗi cậu ấy với sự chân thành nhất có thể.
Dương chợt sững người lại. Dòng thời gian cứ thế ùa về, cô bạn học cùng năm nào bỗng hiện lên thật rõ trước mắt nó. Hai năm trước, vì bị Dung làm hại, Linh Chi đã bị ép buộc phải chuyển trường. Cũng kể từ đó nhỏ không còn liên lạc gì với những người trong trường hay bất kì một người bạn học nào nữa. Nhìn Dung, nó không khỏi ngạc nhiên, cũng không thể kìm nén nổi sự tự hào của mình đối với nhỏ. Dương vẫn chưa bao giờ nghĩ đến việc Dung sẽ đưa ra đề nghị như vậy. Nhỏ thật sự đã thay đổi rồi!
- Được, ngày mai tớ sẽ cùng cậu đến nhà cậu ấy!
***
Chim đã hót véo von trên ngọn cây trước cổng, chào đón một ngày chủ nhật mát lành..
Bà Liên mở cửa phòng con gái. Hôm nay Dung vẫn chưa xuống ăn sáng như mọi ngày mặc dù đã gần bảy giờ sáng. Trước nay dù có vào ngày nghỉ thì con gái bà cũng hiếm khi ngủ nướng mà thường xuyên xuống ăn sáng cùng cả nhà. Nhẹ bước vào bên trong, bà đưa đôi mắt nhìn khắp cả căn phòng, rồi nhẹ nhàng dừng trên người nhỏ. Dung vẫn còn ngủ, trên người vẫn còn ôm lấy một bức ảnh đã cũ.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, mẹ nhỏ khẽ lấy bức ảnh mà nhỏ đang ôm, lật lại ngắm nhìn. Thì ra là bức ảnh khi con gái bà còn học cấp hai. Đêm qua Dung đã ngắm nhìn nó rất say sưa trước khi ngủ quên đi mất. Vì thế mà nhỏ đã ngủ khá là muộn. Mỉm cười nhìn con, bà đặt bức ảnh lên trên giá sách một cách cẩn thận để không làm con thức giấc. Ngắm cô con gái bướng bỉnh đang ngủ thật yên bình giống như lúc này, bà Liên chợt cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Bây giờ bà đã có thể thật sự yên tâm về nhỏ. Và bà tin là không khí gia đình trong thời gian tới đây sẽ nhanh chóng tốt hơn, trở về với đúng quỹ đạo của nó.
- Mẹ à...
Dung ngái ngủ trở mình. Nhìn thấy mẹ đang đứng bên cạnh, nhỏ bất giác gọi mẹ một tiếng.
- Mẹ làm con thức giấc à?
- Không đâu ạ. À mà mấy giờ rồi mẹ?
Dung ngồi dậy, nhỏ vươn nhẹ vai một cái rồi lơ đễnh nhìn xung quanh. Tỉnh táo hơn một chút, nhỏ chợt nhớ ra hôm nay có hẹn với Dương vào lúc tám giờ sáng.
- Bảy giờ rồi con.
- Ui, bảy giờ rồi ạ? Phải dậy thôi. Hôm nay con có hẹn ra ngoài với Dương một lát, đến trưa con về mẹ nhé!
Bà Liên gật đầu, mỉm cười nhìn nhỏ rồi giúp con thu xếp lại đồ đạc trên giường.
Dung nhanh chóng vào nhà vệ sinh rồi xuống dưới nhà ăn sáng. Xong xuôi mọi thứ, nhỏ lấy chiếc xe máy điện trong gara xe ra, đội mũ bảo hiểm rồi nhanh chóng đi tới nhà Dương.
***
Nó đang ngồi trên bàn cùng với đĩa cơm rang trứng nóng hổi. Gương mặt vẫn còn ngái ngủ xúc từng thìa cơm bỏ lên miệng.
Bình thường, vào những ngày chủ nhật, nó thường hay ngủ trương ngủ nất cho đến chín mười giờ sáng. Dù từ khi làm lớp trưởng nó đã sửa được cái thói ngủ dậy muộn, nhưng chỉ là vào những ngày phải đi học trong tuần mà thôi. Còn lại, nếu là những ngày bản thân được nghỉ, nó vẫn tiếp tục quyết tâm ngủ nướng mặc cho mẹ gọi đi dọn dẹp nhà cửa. Đặc biệt là đối với ngày chủ nhật, Dương cảm thấy bản thân nó xứng đáng nhận được phần thưởng là một giấc ngủ thật đã nên mặc kệ những lời nhắc nhở của mẹ, nó vẫn trôi dài theo những giấc mơ cho tới chín mười giờ.
Rửa bát chải chuốt xong xuôi, nó khoác chiếc túi nhỏ đi ra cổng. Vừa mở cánh cổng gỗ màu trắng bước ra ngoài, Dương đã thấy Lâm trở về sau một chuyến chạy bộ buổi sáng. Cậu nhìn nó mắt tròn mắt dẹt không khỏi ngỡ ngàng, rồi chợt nhớ ra hôm nay nó có hẹn với Dung. Chạy chầm chậm lại rồi dừng trước mặt nó, cậu cười rồi trêu.
- Nay lại dậy sớm thế cơ à? Chạy bộ không?
- Lại còn trêu tôi. Đập cho một trận bây giờ!
- Ha ha...
"Bíp bíp..."
Tiếng còi xe vang lên thu hút sự chú ý của nó và Lâm. Dung đang đứng ở phía bên kia đường, nở nụ cười tươi rói, vẫy vẫy tay chào nó. Dương không khỏi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của nhỏ tại nhà mình. Nó nhớ là hôm qua có hẹn nhỏ ở cây ATM gần trường mà. Dung tiến lại gần nó, vừa bẻ lái sang đường vừa chọc nó.
- Sáng ra đã bị bóc mẽ thói ngủ nướng rồi hả?
- Ủa sao cậu lại ở đây thế? Không phải hẹn nhau ở cây ATM gần trường à?
- Không phải vì Dung nó quá rõ bà sẽ nướng chín đến nỗi cháy khét lẹt nên mới qua đây hay sao?
- Cái giề, nếu đã có hẹn là tôi đúng giờ lắm đấy nhé!
- Đi thôi, tớ chở cậu đi, không cần phải bắt xe buýt nữa. Tớ xin được địa chỉ nhà mới của Linh Chi rồi.
- Ủa nó chuyển nhà rồi à?
***
Hai năm trước, sau khi Linh Chi bị ép buộc chuyển trường, ba nhỏ cũng thuyên chuyển công tác sang huyện mới vì thế mà gia đình nhỏ cũng chuyển nhà theo ông. Hiện giờ nhỏ cũng học tại trường cấp ba thuộc huyện này, nghe nói là nhà nhỏ cũng gần trường. Dung lái xe đi một hồi, may mắn là đường đi cũng không vòng vèo lắm nên hai đứa cũng không bị lạc. Từ huyện mà nó đang sống sang tới huyện này đi cũng mất ba mươi phút, hai huyện cách nhau chừng mười hai cây số.
- Hình như đúng là nhà này rồi này. Trong này ghi số nhà 31 đường này mà. Số 31 kia kìa!
Dương ngồi phía sau xem tờ chỉ dẫn. Nó vỗ vỗ lên vai Dung rồi chỉ tay về phía ngôi nhà phía bên kia đường. Dung bẻ lái, cả hai lật đật từ từ sang đường. Ngày chủ nhật không có nhiều người ra ngoài đi lại nhưng mấy chiếc xe ô tô tải và công te nơ chở hàng to đùng vẫn đi rầm rầm trên đường nên vẫn phải hết sức cẩn thận. Nó ngồi phía sau vẫy vẫy tay xin đường để giúp nhỏ lái xe dễ dàng hơn.
Dừng trước cổng nhà Linh Chi, nó bất chợt cảm thấy hồi hộp trong lòng. Không biết nhỏ có nhà hay không nhỉ? Cũng chẳng biết nhỏ có chịu gặp lại bạn bè không nữa? Đặc biệt là gặp Dung. Nó bất chợt cảm thấy lo lắng.
Dung ngập ngừng nhìn nó một chút rồi vươn tay với lên chiếc chuông cửa. Sau ba hồi chuông kêu, cửa nhà bật mở. Một người phụ nữ chừng bốn mươi chậm rãi từ bên trong bước ra ngoài cổng. Cô ấy nhìn hai đứa nó một lát rồi mở cổng ra, đôi mắt nghi hoặc dò hỏi.
- Hai cháu là...?
- Dạ chúng cháu là bạn của Linh Chi ạ. Chi có nhà không cô, cháu muốn gặp bạn ấy một chút ạ.
- Nó ở trong nhà đấy, nhưng nhìn hai cháu lạ quá, cô chưa thấy con bé dẫn hai đứa về nhà chơi bao giờ. Vào nhà đi hai cháu.
Dương lật đật xách đồ vào bên trong, Dung thì nhanh chóng dắt xe vào trong sân nhà Linh Chi. Sân nhà nhỏ khá là chật, chỉ đủ để mấy chiếc xe và đồ dùng linh tinh. Đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong, phòng khách được bài trí khá là gọn gàng, cũng không quá cầu kì tốn kém. Nó gửi người phụ nữ kia túi hoa quả mà hai đứa vừa mua ngoài siêu thị rồi vào bên trong.
- Trời, sao hai đứa lại còn mua hoa quả về cho gia đình cô thế này?
- Không có gì đâu ạ. À mà cô ơi, chúng cháu là bạn ở trường cũ của Chi ạ. Hôm nay chúng cháu có một vài chuyện muốn nói với Chi.
Người phụ nữ sau khi nghe xong những gì nó nói gương mặt chợt trở nên trầm lặng. Cô ấy cúi xuống nhìn túi hoa quả, rồi biểu cảm có chút gì đó buồn buồn. Chắc có lẽ cô ấy vẫn nhớ đến trường cũ của Chi và cũng có thể cô ấy đã biết được lý do thật sự mà nhỏ chuyển trường.
- Hai cháu ngồi xuống đi, để cô gọi con bé xuống dưới nhà. Con gái cô vẫn còn ngủ nướng ấy mà.
- Cô là mẹ Chi ạ? Cháu không biết...
- Không sao đâu.
Mẹ Linh Chi nở một nụ cười gượng gạo, bà rót nước mời hai đứa nó rồi nhanh chóng lên trên nhà gọi nhỏ dậy.
Dương và Dung ngồi nhìn nhau, bất giác hai đứa cũng trở nên gượng gạo theo. Nhỏ Dung bất chợt cảm thấy bần thần, không biết Chi sẽ nói gì khi gặp lại mình, hay liệu nhỏ có muốn gặp mình hay không. Những gì Dung đã gây ra trong quá khứ thực sự khó lòng nào có thể tha thứ được. Nên kể cả khi hôm nay nhỏ có bị Chi đuổi ra khỏi nhà, Dung cũng cảm thấy đó là điều bản thân đáng phải nhận được.
Ngồi chừng hai mươi phút, tiếng bước chân từ phía trên nhà vọng xuống làm Dung thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Linh Chi đi từ từ xuống nhà, không khỏi tò mò về người bạn mà mẹ mình nhắc tới. Bạn cũ? Đã hai năm rồi nhỏ chẳng liên lạc lại với bất kì ai ở trường Văn Minh nữa cả, kể cả với những người thực sự đối tốt và không làm hại mình nên hiện giờ nhỏ vẫn chưa hình dung ra được người bạn ấy là ai. Vừa ra ngoài phòng khách, Linh Chi chợt sững người lại, rồi bất chợt nhỏ thấy lòng mình run lên nhè nhẹ.
Hai năm chẳng còn liên lạc gì với những người học cùng khi trước, ngay cả khi nhỏ cố tình để mọi thứ rơi vào quên lãng thì vẫn có một người mà có lẽ cả đời này nhỏ cũng không bao giờ có thể quên được, đó chính là Dung. Người đã bắt nạt nhỏ suốt từ khi bắt đầu học tại trường cho tới khi bị ép buộc phải chuyển trường. Những chuyện xảy ra trong quá khứ cứ thế ùa về khiến cho nhỏ không khỏi sợ hãi. Và rồi bất chợt nhỏ buột miệng.
- Tôi... tôi đã không còn liên quan gì tới cậu nữa rồi. Cậu vẫn còn muốn điều gì ở tôi nữa Dung?
Dung nhất thời không thể đáp lại được câu hỏi vừa rồi của Linh Chi. Lúc này đây nhỏ bất giác cảm thấy thật khó xử. Nghèn nghẹn trong cổ họng một hồi, mãi nhỏ mới lên tiếng được.
- Tớ tới đây để xin lỗi cậu. Dù có thể là đã muộn, nhưng tớ vẫn muốn gửi tới cậu lời xin lỗi.
Mẹ Chi lặng im nãy giờ. Bà nhìn con gái, vỗ vai nhỏ rồi trở vào bên trong để cho đám trẻ nói chuyện được thuận tiện hơn. Linh Chi không khỏi bất ngờ trước câu trả lời mà Dung đưa ra, nhỏ chầm chậm ngồi xuống ghế, trong lòng vẫn chưa hết kích động.
- Tới... tới xin lỗi?
Dung nhìn Chi, lúc này đây, cả hai người họ nhất thời khó có thể mở miệng nói chuyện với nhau. Linh Chi vẫn chưa hết bần thần với những gì bản thân vừa nghe được. Nhỏ thực sự không thể tin được rằng Dung lại thật sự đến để xin lỗi mình. Trong đầu nhỏ hiện giờ chỉ nghĩ ra lí do duy nhất khiến Dung chấp nhận xin lỗi là do có người ép buộc, còn lại nhỏ thực sự không dám tin Dung tự nguyện xin tới lỗi mình. Nhìn những biểu hiện trên gương mặt Chi, Dương và Dung cũng đã phần nào hiểu được nhỏ đang nghĩ gì. Quả thực là rất khó để nhỏ có thể tin tưởng rằng Dung đang thật sự muốn xin lỗi.
- Không biết cậu nhớ tớ không? Tớ là Dương đây. Hôm nay Dung tới đây muốn xin lỗi cậu là thật đó.
Thấy không khí có phần căng thẳng, Dương liền lên tiếng nói chuyện với Chi, rồi quay sang gật nhẹ đầu với Dung. Nhờ được nó hỗ trợ, Dung lại tiếp lời.
- Tớ biết những gì mình đang nói rất là khó tin. Bây giờ tớ mong cậu lắng nghe một câu chuyện, nghe xong cậu hãy đưa ra quyết định là có tin rằng hôm nay tớ đến đây để xin lỗi cậu hay không.
Linh Chi không biết bản thân mình liệu có nên lắng nghe những gì Dung muốn nói. Nhỏ ngước mắt lên nhìn, bắt gặp cái gật đầu nhẹ từ Dương. Cảm thấy yên tâm hơn, nhỏ chậm rãi gật đầu.
- Được...
Dung bắt đầu câu chuyện của mình bằng giọng kể thật sự chân thành. Nhỏ kể về quá trình thay đổi của bản thân và kể về câu chuyện của cô lớp trưởng Trần Linh Dương trong sự ngạc nhiên của nó, khiến nó không khỏi xúc động, cũng không khỏi ngượng ngùng. Dương nhìn Dung, bắt gặp ánh mắt mong muốn nó để bản thân mình hoàn thành câu chuyện của nhỏ, nó lặng im, cúi xuống nhìn hai bàn tay đang đan lấy nhau của mình.
Thời gian cứ trôi qua từng chút một, cảm xúc trong lòng của Linh Chi cũng dần thay đổi theo mạch kể của câu chuyện. Một lát sau, khi mà Dung vẫn chưa hoàn tất những lời kể cuối cùng về lớp trưởng Trần Linh Dương và về sự thay đổi của bản thân, nhỏ chợt nghẹn lại mà không thể nói tiếp được nữa bởi sự xúc động khi nghĩ đến tất cả những gì đã xảy ra gần đây.
Dù chưa nghe hết được cả câu chuyện nhưng trong lòng Chi cũng đã hiểu rõ. Đưa đôi mắt ngước nhìn Dung, nhỏ bất giác mỉm cười, trong lòng cũng không còn cảm giác run sợ hay tức giận vì những điều trong quá khứ nữa. Nhỏ bất giác lên tiếng.
- Là cậu ấy đã thay đổi cậu đúng không?
Dung khẽ gật đầu.
- Ừ...
- Tôi... tin cậu.
Dung nhìn Chi, không giấu nổi sự ngạc nhiên khi mà nhỏ nói tin mình. Trong lòng Dung chợt cảm thấy có chút gì đó rất vui, giọng nhỏ ngập ngừng.
- Vậy... cậu có thể... tha thứ cho tớ chứ?
- Nếu như từ giờ trở đi cậu có thể sống tốt hơn, tôi sẽ tha thứ cho cậu.
Hai người họ không nói thêm với nhau điều gì, nhưng Dung hiểu rằng Chi đã đồng ý trao thêm một cơ hội nữa cho mình. Nhỏ gật gật nhẹ đầu, đôi mắt không khỏi rưng rưng xúc động nhìn Chi. Ẩn bên trong đôi mắt ấy là lời cảm ơn gửi tới cô ấy, cảm ơn vì đã tha thứ cho bản thân sau tất cả những gì đã xảy ra.
Dương thở một hơi thật nhẹ nhõm. Nhìn lại những gì Dung đã làm gần đây, nó bất giác cảm thấy lòng mình thanh thản đến lạ kì. Ba người ngồi lặng yên một lát, rồi bắt đầu trò chuyện thêm những điều về trường lớp và cuộc sống hiện tại của nhau. Không khí gượng gạo ban đầu cũng dần dần được giảm bớt.
Gần trưa, nó và Dung xin phép ra về. Rời khỏi nhà Linh Chi, hai đứa không quên chào mẹ nhỏ và nói lời cảm ơn. Lái xe đi được một đoạn, Dung chợt lên tiếng.
- Bây giờ tớ thấy lòng mình thật yên bình. Đúng là khi còn người ta thật sự biết lỗi và thật sự sửa đổi sẽ cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cảm ơn cậu Dương à. Nếu không có cậu, tớ sẽ không thể hiểu được điều đó mà cứ chìm mãi vào sự ích kỷ của bản thân.
Dương không đáp lời Dung, chỉ khẽ cười nhẹ nhàng. Trên vỉa hè, từng chiếc lá bay bay nhẹ nhàng theo gió. Những chiếc lá vô tư, trẻ tươi nô đùa với nhau, xoáy thành từng vòng mỗi lúc một xa hơn, cao hơn đến tận chân trời. Nhìn khung cảnh như vậy, nó bất giác dang tay ra ôm trọn từng cơn gió vào lòng mình và hét thật to.
- Yà hú!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...