Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Edit+beta: Diệp Hạ

Giang Hạo làm bộ làm tịch vẫy tay với Quý Trạch, đoan chính như không có việc gì, bộ dáng vân đạm phong khinh, không ai biết hắn đang nghiến răng đến muốn nát.

Quý Trạch rủ rủ mắt, nhìn hắn lên lầu, thở phào, đi tới ban hai. Nhưng cậu không chú ý tới, nguyên bản người đã lên lầu, lại lặng lẽ xuống dưới, lén lút đi theo phía sau cậu.

Cậu gọi một nam sinh lại, nhờ đối phương gọi Chung Gia Đình ra.

Hiện tại thời tiết chuyển lạnh, không ít nữ sinh đều thả tóc ra, mái tóc ôn nhu mà khoát lên trên vai, cả người càng ôn hòa tú lệ. Chung Gia Đình cũng như thế, tóc đen dài qua vai, hơi xoăn nhẹ vào trong, khóe môi cong cong, mày khẽ nhếch, nhìn là biết con ngoan trò giỏi.

Nàng cùng Quý Trạch đứng ở lan can ngoài hành lang, mắt đen bóng mở to, hơi nghi hoặc mà nhìn cậu.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

Quý Trạch nhấp nhấp môi, lần này cậu tới đây, là định đem toàn bộ sự tình kể ra. Thư tình ngoài ý muốn rơi vào thùng nước, vẫn là căn cứ vào chuyện này mà giải thích, còn có cậu không thích làm loại chuyện này.

Một hơi đem chuyện muốn nói đều nói hết, cậu cho rằng đối phương sẽ thương tâm khóc hoặc là như thế nào, nhưng mắt đối mắt, lại phát hiện Chung Gia Đình nháy mắt, vẻ mặt tò mò mà nhìn cậu. Đừng nói khổ sở, một giọt nước mắt cũng không có.

Quý Trạch có chút mơ màng.

“A, thật xui xẻo, vốn là muốn cọ điểm phúc khí. Thư tình kia không cẩn thận ướt đó, cậu xử lý như thế nào?”

Quý Trạch sửng sốt, sao lại chú ý cái này…?

Bởi vì phản ứng của đối phương cùng tưởng tượng chênh lệch quá xa, đầu óc tựa hồ cũng có chút hỏng mất, Quý Trạch cơ hồ không suy nghĩ gì, theo bản năng bật thốt lên: “Tôi cảm thấy kia thư kia đối với cậu mà nói rất trọng yếu, muốn thử viết lại một phong…”

Mới vừa nói ra, liền lập tức hối hận mà ngậm miệng. Quá trình này hoàn toàn không cần phải nói!


Chung Gia Đình cong môi, đầy hưng trí, “Cậu viết thư tình cho hắn? Cậu một nam sinh, viết thư tình cho một nam sinh khác, cậu không thấy không được tự nhiên sao.”

Quý Trạch nghẹn lại, dời tầm mắt, tim không khống chế được mà đập nhanh hơn, che dấu mà khụ một tiếng, không được tự nhiên nói: “… Là rất không được tự nhiên.”

“Nhưng tôi thật xin lỗi, cậu có thể viết lại một phong, bất quá lần này cậu tự mình giao cho hắn, việc không liên quan đến tôi, tôi sẽ không giúp cậu chuyển giao.”

Chung Gia Đình nghe giọng điệu nghiêm túc của cậu, cũng không tức giận, chỉ là thì thầm một tiếng, “Thật không hổ là hoa hậu giảng đường cao lãnh.”

Quý Trạch dung mạo tinh xảo, nổi danh trong trường học. Làn da trắng như ngọc, mặt mày như họa, mặc dù mặc giáo phục cũng không che lấp được thân thể tiêm gầy, thường xuyên mặt không đổi sắc, người không quen thấy cậu như vậy, phản ứng đầu tiên là cảm thấy cậu cao ngạo, bất cận nhân tình, cao lĩnh chi hoa khó có thể tiếp cận. Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều, liền sẽ phát hiện khi người khác có chuyện gì, cậu đều sẽ an tĩnh mà vươn tay hỗ trợ.

Hoa hậu giảng đường…?

Quý Trạch khẽ nhíu mày, thập phần hoài nghi mình có nghe lầm hay không.

Chung Gia Đình phản xạ có điều kiện mà che miệng, vẻ mặt ảo não, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, nói sang chuyện khác nói: “Quả nhiên đi đường ngang ngõ tắt là không được, chúng ta phải tin tưởng khoa học, tin vào chủ nghĩa duy vật giả.” (4đ nên hông biết giải thích nha)

Quý Trạch lại càng không hiểu: “…???”

Chung Gia Đình nhún nhún vai, không hề gì mà cười: “Kỳ thật, tôi cũng không thích Giang Hạo nhiều lắm, chỉ là hắn lớn lên soái, mê chơi nhưng thành tích lại rất tốt, nhìn liền hâm mộ, đầu óc tôi vừa nghĩ nếu hắn là bạn trai mình thì tốt rồi, còn có thể dạy tôi học tập gì đó, xúc động liền viết, nói là thư tình, kỳ thật càng giống thư sùng bái… Ân, dốc lòng cầu được lây dính thần khí học bá? Đáng tiếc, hữu duyên vô phận a, ông trời cũng không giúp tui.”

…Vậy cũng được?

Quý Trạch vẻ mặt mờ mịt, không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Nhưng mà, Chung Gia Đình hào phóng mà vỗ vỗ vai cậu, thản nhiên nói: “Cho nên a, không cần có tâm lý gánh nặng gì, tôi cũng chỉ là muốn yêu sớm, từ cao tam khổ hải tìm việc vui giải toả áp lực mà thôi, cậu không giúp tôi, tôi có thể hiểu, cậu vốn không có nghĩa vụ giúp tôi… Mặt khác, tôi muốn nhờ cậu một việc.”

Quý Trạch: “Cái gì?”


Chung Gia Đình tiến lên, thần bí hề hề hỏi: “Có thể cho tôi nhìn thư tình cậu viết không? Chỉ liếc mắt một cái, tôi cam đoan!” Mở to đôi mắt hạnh, cố gắng bày ra thành ý của mình. Hoa hậu giảng đường viết thư tình cho giáo thảo đó, ngẫm lại là thấy kích thích.

Vốn tưởng rằng có chuyện lớn gì, Quý Trạch nghe nói như thế, không khỏi co giật khóe miệng, mặt không đổi sắc mà đẩy nàng ra “Tôi chỉ là nói có ý này, không có thật sự viết.”

“Như vậy a…” Chung Gia Đình vẻ mặt tràn đầy đáng tiếc, thở dài.

Quý Trạch khó hiểu bị một tiếng thở dài này làm sợ hãi, chột dạ nói: “Không còn việc gì thì tôi về lớp trước, cũng gần vào học rồi.”

Chung Gia Đình tuy rằng tiếc nuối, nhưng vẫn gật đầu.

Trở lại lớp học, Quý Trạch ngồi xuống, phát hiện ngực Giang Hạo phập phồng, hô hấp trầm trọng, giống mới vừa chạy về, kỳ quái mà thuận miệng hỏi một câu: “Cậu chạy đi đâu sao?”

Giang Hạo liếm liếm môi, cầm lấy chai nước bên cạnh mở ra uống, dường như không có việc gì đáp: “Không đi đâu a. Ngược lại là cậu, đi ban hai tìm Chung Gia Đình nói cái gì?”

Quý Trạch lập tức nhớ tới đoạn đối thoại vừa rồi, biểu tình vi diệu, không biết nên hình dung như thế nào, cuối cùng vẫn là lắc đầu, “Không có gì.”

Tuy rằng cậu không nói, nhưng Giang Hạo đi theo phía sau cậu, trộm nghe, nhưng để tránh bị phát hiện, còn có những học sinh chung quanh, nên hắn đứng có chút xa, nghe không rõ lắm.

Quý Trạch lấy sách giáo khoa tiết sau, mở ra cúi đầu nhìn.

Giang Hạo nắm chặt tay, há mồm muốn nói lại thôi, hít vào một hơi, vẫn là nhịn không được lại mở miệng, thanh âm trầm thấp, “Thật sự không nói gì sao?”

Hỏi một lần là tò mò, nhưng liên tiếp hỏi thì có vẻ quá mức chấp nhất, có chút kỳ quái.

Quý Trạch nghiêng đầu nhíu mày nhìn hắn, “Sao cậu hiếu kì như vậy?” Người khác đều không như vậy, duy độc nhất liên quan đến Chung Gia Đình thì lại có nhiều vấn đề như vậy.


Giang Hạo tay khoát lên bên cạnh sách giáo khoa, không yên lòng, tầm mắt dời đi nhưng rất nhanh lại chấp nhất mà tiếp tục nhìn chằm chằm Quý Trạch, biểu tình nghiêm túc, ngữ khí lại như không có gì, “Chỉ tùy tiện hỏi a, chẳng lẽ là nói cái gì mà người khác không thể biết?”

Quý Trạch xiết chặt trang sách trong tay, hơi dùng lực, giấy liền xuất hiện nếp uốn.

“Nếu…Tôi nói là có...”

Giang Hạo phút chốc nắm chặt nắm tay, thiếu chút nữa liền không ngồi vững, muốn vỗ mạnh lên bàn đứng lên! Gân xanh trên trán nhảy dựng, hiển nhiên là không nín được cảm xúc, khẽ cắn môi, cảm thấy phẫn nộ lại ủy khuất.

Hắn thậm chí còn yên lặng gào thét: cho nên nói a! Vì sao A Trạch lớn lên dễ nhìn như vậy, khiến cho bây giờ có nhiều người mơ ước cậu như vậy, phòng cũng phòng không nổi đây! Không đúng, nếu không có khuôn mặt dễ nhìn này, Quý Trạch vẫn tốt như vậy, làm sao đây! Làm! Sao! Đây!

Đáy lòng Giang Hạo cũng đã điên cuồng nổ tung, nhưng ngoài mặt vẫn nghẹn cắn chặt răng, sắc mặt có chút đỏ.

Ma xui quỷ khiến, Quý Trạch nói như vậy, lại không nghe đối phương trả lời, lời muốn nghe, không muốn nghe đều không có. Cậu kỳ quái mà quay đầu nhìn qua, lại phát hiện vẻ mặt Giang Hạo có chút không đúng lắm…Tức giận? Đôi mắt đen bóng trừng lớn ngập nước, như một chú chó to bự xuẩn manh bị chủ nhân xấu xa khi dễ đến sắp khóc, bộ dáng thật ủy khuất.

“Cậu… Làm sao vậy? Không có việc gì đi?”

Giang Hạo nín thở, thanh âm trầm thấp, buồn bực: “Không có việc gì!”

Bị phản ứng kỳ quái của hắn gây sức ép, Quý Trạch cũng quên đi ý tưởng mạo hiểm mình vừa nghĩ, ngược lại giống như đang dỗ con nít, từ ngăn kéo tìm ra kẹo hoa quả đưa cho hắn, “Hm… Muốn ăn kẹo không?”

Thiếu chút nữa là nói đừng khóc rồi!

Không khí nháy mắt càng thêm xấu hổ vi diệu!

Giang Hạo cũng phát giác, nhận ra Quý Trạch mới vừa bối rối nuốt câu nói đang dở trở về, cứng ngắc ngồi ở trên ghế. Viên kẹo kia nhận cũng không được, không nhận cũng không được.

Quý Trạch đầu óc loạn loạn, động tác chần chờ, định rút tay về. Mắt Giang Hạo híp lại, nhanh chóng đoạt kẹo trong tay của cậu, như sợ cậu hối hận, lập tức xé mở gói ăn, mặt lại quay đi, nhìn bảng đen trầm giọng nói: “Lên lớp.”

“… A.” Quý Trạch ngơ ngác mà lên tiếng trả lời.

Lão sư đi vào phòng học, bắt đầu lên lớp.


Một lát sau.

Quý Trạch cảm thấy khuỷu tay bị đụng vào, lực đạo không lớn, nhưng không thể xem nhẹ.

“Vừa rồi lão Điền nói chuyển chỗ chúng ta, cậu lập tức cự tuyệt, là bởi vì ngồi cùng bàn với tôi rất tốt, không muốn tách ra sao?” Giang Hạo nhìn bảng đen, dư quang dừng ở trên người Quý Trạch, môi run nhẹ, thanh âm thấp thấp nặng nề.

Quý Trạch nắm trang sách, dừng một hồi mới rất nhẹ mà gật đầu, “Tôi thích ngồi cùng bàn với cậu.”

Thanh âm của cậu thiên về trong trẻo, như suối chảy dễ nghe, nhưng nói chuyện trong tiết, phải tận lực đè thấp tiếng nói, biến đến nhu hòa vi ách, thả chậm ngữ tốc, giống như sợ bị người nghe được, âm cuối khẽ run, nhiều ý tứ hàm xúc không rõ.

Lời nói truyền đến lỗ tai Giang Hạo, trong lòng không khỏi phút chốc nhảy dựng.

Giang Hạo nghiêng đầu, không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, tay che môi, khó nén vui sướng nói: “Ân, ngồi cùng bàn với tôi tất nhiên là tốt, không phải ai cũng vậy.”

Quý Trạch bĩu môi. Người này, đủ tự kỉ.

Bất quá, môi vẫn cong một chút.

Tâm tình tốt lên, nhìn cái gì cũng thuận mắt không ít, Giang Hạo nhìn con số này xinh đẹp chút, vui lòng nghe giảng bài làm bài.

Mà Quý Trạch còn đang suy nghĩ việc thư tình. Giang Hạo vẫn luôn hiểu lầm lá thư này là cho cậu. Cậu đích xác không hy vọng Giang Hạo biết, nhưng không có khả năng giấu mãi, dù không tình nguyện, Quý Trạch vẫn phải nói.

Nếu nói qua giấy viết, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì không tốt. Vì thế, cậu thoáng dựa sát vào Giang Hạo một ít, nhỏ giọng nói: “Lá thư này, là cho cậu.”

Một cỗ nhiệt khí đột nhiên phun vào tai. Giang Hạo đầu tiên là cứng đờ, quay đầu mãnh liệt trừng lớn mắt, không dám tin mà nhìn Quý Trạch, “… Thật sự?”

Phản ứng đầu tiên là hắn nghĩ đến thư bị hắn giấu đi kia.

Tâm tình phức tạp, trên mặt xẹt qua các loại cảm xúc, khiếp sợ, mừng như điên, ảo não, bực mình…

——————————————————————————–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận