Thấy Triệu Phúc Tân ngập ngừng, trên mặt hiện ra nỗi lo sợ không nói nên lời nó cũng không khỏi lo lắng theo.
Lâm Ngọc Hoa đó thực sự rất đáng sợ sao?
Là rất dữ tợn, rất hung bạo, rất nham hiểm, rất ác độc?
Nói cho cùng vẫn thấy không đúng? Nếu là người như vậy... hà cớ gì được người khác thích đến mức tôn lên làm nữ thần? Rất nhanh sau đó nó cũng hiểu lý do vì sao.
Dường như sợ nó lo lắng lâu sẽ không tốt cho sức khoẻ, ngay lập tức trước cửa lớp truyền đến một trận ầm ĩ huyên náo! Người ở ngoài thét lớn đòi gặp mặt nó, là chỉ đích danh Đặng Khánh My của lớp 12a1. Thật là một tình huống hỗn loạn đến khó nhìn.
Đặng Khánh My cảm thấy không lòng lộp độp một tiếng. Tinh thần có chút không tốt, bước chân cũng theo đó mà chậm rì rì. Mãi đến lúc bước tới cửa, nó mới tỉnh táo đôi chút. Hình như sự việc xảy ra quá nhanh chóng rồi, thoắt cái nó còn chưa nắm rõ nguyên nhân sự việc đã được "người trong cuộc" kia triệu kiến gặp mặt? Thôi... là phúc thì không phải hoạ mà là hoạ thì không tránh được.
Nhìn một đám người đứng trước mặt nó ồn ào, Đặng Khánh My hít sâu một hơi lấy can đảm: "Có chuyện gì?"
"Bốp!"
Nó không khỏi hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy một bên má đau rát, đầu cũng nghiêng sang một bên. Nó trợn to mắt, có chút không thể tin được? Nữ sinh trước mặt đánh nó? Bất giác nó đưa tay sờ đến phần mặt đang đau đớn của mình. Đôi mày cũng nhíu chặt, chớp mắt cái vẻ không được tự nhiên liền biến mất thay vào là sự lãnh lẽo cực độ. Đặng Khánh My nở nụ cười lạnh, con ngươi như phóng ra lửa nhìn về phía nữ sinh trước mặt.
Theo như trí nhớ ít ỏi của nó nói, người nữ sinh vừa đánh nó là Lâm Ngọc Hoa! Nữ thần gì gì đó? Haha, chẳng trách được tôn lên làm nữ thần, gương mặt xinh đẹp không chút tì vết. Chỉ tiếc suy cho cùng cũng chỉ là một bình hoa di động mà thôi, suốt ngày điêu ngoa đánh người, không biết phân biệt tốt xấu.
Hoàn hảo! Thành công chọc nó tức giận rồi. Nữ thần gì chứ máu chó thật!
Thấy nó đen mặt, toả ra khí lạnh. Lâm Ngọc Hoa có chút sợ, mà lùi một bước. Trong đầu lập tức hiện lên một hình ảnh, khiến Lâm Ngọc Hoa tức giận càng tăng, sợ sệt liền tiêu tán. Cô nghênh mặt, liếc nó một cái.
"Mày là người thứ ba, ở đây bay ra vẻ thanh cao cái gì?"
"Người thứ ba? Ha... Liền nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra! Bằng không "phần thưởng" này liền trả lại trên mặt cô!" Cũng nhờ cái tát vừa nãy giúp nó tỉnh táo đôi chút, chẳng biết lo lắng cái gì nữa, cái gì nó cũng không làm sai mà? Nó cười lạnh, đừng nghĩ nó bình thường ít nói là nó dễ bị ăn hiếp, người ta tặng nó một nó sẽ hậu đãi lại gấp đôi!
Sống trên đời, hiền quá rất dễ bị ăn hiếp, mà nó không thuộc dạng hiền hay dữ! Người ta không chọc nó, nó đương nhiên sẽ không đoái hoài đến. Nhưng ngược lại người ta đụng đến nó, haha cái này nó không dám đảm bảo nó sẽ không làm gì?
"Cái này là cái gì? Mày đúng là thứ mặt dày, không biết xấu hổ đừng có thấy nhà Anh Tú giàu có rồi đeo bám lấy! Đúng là không biết lượng sức mình." Lâm Ngọc Hoa dẫn đầu một đám nữ sinh đứng trước mặt nó lớn giọng nói lên, theo lời nói bên tay cầm lấy một xấp hình đập vào ngực nó, một xấp hình được buông thả theo tự nhiên mà rơi xuống đất. Tự nhiên, nó cảm thấy bên ngực bị đập có chút đau, khiến cho nó càng thêm âm trầm.
Đặng Khánh My đưa mắt nhìn xuống đất, có vài tấm lật ngửa lên. Bên trong hình là hình của nó và Hoàng Anh Tú. Lúc này mày của nó cũng giãn ra, bên trong hình không chỉ có nó và Hoàng Anh Tú, còn có... ông cụ nữa. Thời gian trong ảnh có lẽ là lúc nó từ bệnh viện trở về nhà vô tình đụng phải hắn và ông cụ.
Nó vô ý tán thưởng người chụp ảnh đôi chút. Rõ ràng là nó nhìn hắn ta thù địch trong mắt hiện rõ, thế nào mà vào trong ảnh chỉ thấy vạn phần say mê. Thật vi diệu mà?
Ừ, chỉnh màu cũng rất đẹp rất nên thơ, màu sắc mùa thu hoà nhã bắt mắt. Ừ tấm hình kia chụp góc rất đẹp, nhìn vào liền thấy một Đặng Khánh My nhu hoà xinh xắn cười, chắc là lúc kia rồi. Ừ còn tấm...
"Sao? Không nghĩ bị chụp tại trận?" Lời này của bạn nữ sinh đứng sau lưng Lâm Ngọc Hoa làm nó bừng tỉnh.
Tự trách mình một cái, vào thời khắc như vậy nó cư nhiên lại thưởng thức hình ảnh có chút không đúng rồi.
"Bốp, bốp!"
Hai tiếng "bốp" vang dội vọng đến. Mọi người hết sức ngạc nhiên nhìn nó, lại nhìn Lâm Ngọc Hoa. Nó vừa đánh Lâm Ngọc Hoa? Mọi người ai nấy đều giật mình, phải nói ngay cả Lâm Ngọc Hoa cũng không tin nỗi chuyện này. Những người góp mặt xem chuyện vui hiện giờ có chút hít thở không thông rồi. Lại không nghĩ đến người như nó lại dám động thủ đánh Lâm Ngọc Hoa hai bạt tay?
"Chuyện này không liên quan đến tôi, như đã hứa "phần thưởng đó" tôi nhận không nỗi đành trả lại cho cô!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...