Chia tay đi!"
"Tại sao? Có chuyện gì thế?"
"Tự mình làm thì tự biết, đừng bắt người khác phải nói rõ!"
...
Trời đã khuya bên tai truyền đến tiếng gió thổi ù ù như đang ở cạnh kề. Thanh âm đau khổ, tuyệt vọng hoà vào tiếng gió như muốn xé toạt cả không gian, khiến cho người ta không nhịn được mà hít thở không thông.
Tiếng gió rít từng đợt từng đợt, tiếng người ta hoảng sợ kêu lên, tiếng nói bi thương thấu đến tâm can, áo quần trắng muốt, thân thể mỏng manh không một chút lưu luyến gì mà ngả xuống tầng thượng, hình ảnh khiến người ta không thể nào quên được... nụ cười kia đã thê lương đến mức nào, như có cái gì đó đâm sâu vào lồng ngực, như có cái gì đó đang gặm nhắm trái tim, như có cái gì đó đau khổ không nói nên lời.
Trong không khí vẫn truyền đến sự đau đớn và tuyệt vọng sâu thẳm trong lời nói.
"Đừng như mẹ! Con phải sống thật tốt!"
" Sống nốt cuộc đời của mẹ còn dang dở!"
" Mẹ xin lỗi! Mẹ yêu con. Nhưng mẹ hận cuộc sống này! Quá tàn nhẫn! Quá lạnh lẽo! Cuộc đời này mẹ đều hận.."
Nó bật dậy giữa màn đêm, trên khoé mắt vẫn còn lại giọt nước mắt nóng hổi. Đã lâu lắm rồi nó không mơ thấy mẹ nữa. Cơn ác mộng chân thực quá, khiến những kí ức mơ hồ lại trở nên vô cùng rõ ràng giống như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Trái tim co rút, đau đớn xé lòng. Thiếu chút nữa nó đã quên mất giọng nói của mẹ đã đau thương như thế nào. Hận? Mẹ hận ai? Trong lòng nó không dám nghĩ đến.. Là không dám nghĩ chứ không phải là không biết!
Còn nhớ rõ chiều hôm qua vòng vo qua lại hỏi ông cụ một số chuyện về mẹ nó, cũng không hiểu vì sao chỉ cần nhắc đến hai từ "Hiền Phượng" là Hoàng Thành Trung kích động không thôi, liên tục khóc. Nhưng chỉ đơn giản là khóc, ngoài khóc ra một lời nào cũng không nói. Ông cụ chung thuỷ khóc đến nỗi nó dùng biện pháp gì ép cung cũng đều không được.
Hoàng Anh Tú lại thấy ông nội mình khóc um lên, ánh mắt nhìn nó lập tức thăng trầm, không thấy đáy. Sau đó trưng vẻ mặt đầy ghét bỏ liền dẫn Hoàng Thành Trung trở về, một câu hỏi cũng không cho nó tiếp tục nói.
Bị cơn ác mộng đó đeo bám lấy, khiến nó cũng không thể ngủ lại được nữa. Đành dậy sớm một chút, xuống bếp nấu đồ ăn.
Cả nhà nó đang ở bệnh viện túc trực bên mẹ kế chuẩn bị phẫu thuật kia rồi, làm gì có thời gian mà chú ý tới nó? Căn nhà trống rỗng, chỉ có một mình nó cô đơn ngọ nguậy trong bếp.
Nó ăn sáng xong, chạy bộ một chút, nhìn đến thời gian lại thấy sắp trễ học vội chuẩn bị đến trường.
Lúc đến trường cảm giác không đúng lắm.
Từ khi nào nó đã được nhiều người chú ý đến vậy? Chẳng lẽ bị ngạc nhiên trước nhan sắc xinh đẹp của nó? Nhưng ngạc nhiên thì cũng phải ngạc nhiên từ năm nó lên cấp ba đi, hiện giờ đã cuối cấp ba còn gì lạ lẫm mà ngạc nhiên nữa?
Phải rồi, từ khi bước vào trường người nào cũng nhìn nó xì xầm to nhỏ chuyện gì đó? Quái lạ, nó có thể gây chuyện gì sao? Ngay cả bản thân nó hiện giờ còn không biết rốt cuộc nó đã gây ra chuyện gì? Hôm qua còn bình thường, hôm nay làm sao vậy? Chẳng lẽ nó cướp chức lớp trưởng của Hoàng Anh Tú nam thần kia, nên hôm nay bị toàn trường ghét rồi? Nghĩ đến đó nó bĩu môi, hừ nó cũng không muốn làm lớp trưởng nha?
"Nó đúng không?"
"Là nó đó... Ừ mặt dày ghê luôn.."
"Không tin được nhìn mặt vậy mà làm chuyện đó.."
"Tao nói nó giả bộ thanh cao mà mày không tin, giờ tin chưa?"
"..."
Bên tai truyền đến lời bàn tán nho nhỏ. Mặt dày? Chuyện đó? Chuyện gì? Giả bộ thanh cao? Nó làm cái gì sao? Trong đầu nó có một dấu chấm hỏi to đùng.
Đợi đến khi vào lớp nó cũng hiểu rõ, tổng hợp lại tất thảy những lời nói nó nghe từ trước đến giờ lại. Nó là người thứ ba chen vào cuộc tình giữa nam thần Hoàng Anh Tú và nữ thần Lâm Ngọc Hoa, khiến cho cuộc tình hai người họ xuống dóc không phanh rồi... đỗ vỡ?
Ơ ơ ơ? Nó làm người thứ ba từ lúc nào? Nó chen vào tình cảm giữa nam thần và nữ thần từ lúc nào? Nó làm tình cảm của bọn họ xuống dóc từ lúc nào? Nó khiến bọn họ đỗ vỡ... từ lúc nào? Rốt cuộc là từ lúc nào? Sao người trong cuộc như nó lại chẳng hề hay biết?
Nó phỉ, nó nhổ! Con trai trên đời này có chết nó cũng không thèm để ý tên đáng ghét đó? Đặng Khánh My khẳng định mắt của nữ sinh trường này có vấn đề, mới tôn một tên đáng ghét như hắn ta làm nam thần! So độ đẹp trai, sợ là hắn ta còn không nhìn thuận mắt bằng Triệu Phúc Tân!
Triệu Phúc Tân nếu có biết được cũng sẽ xin từ chối cho ý kiến: "..." Quả nhiên thích một người không có lý do. Ghét một người cũng vậy, nhìn một cái lập tức ghét, cũng không cần biết có bao nhiêu hợp lý bao nhiêu vô lý! Mình thích thì mình ghét thôi? Huống chi, con người Hoàng Anh Tú thâm sâu khó lường... Sau bộ mặt đẹp trai ai biết là hình dáng gì? Còn nữa, biểu hiện hôm qua của hắn đến giờ nó vẫn không thể hiểu rõ?
Nó ôm một bụng nghi hoặc đang cố đè ép xuống mà vào lớp, còn chưa ngồi xuống ghế yên ổn đã nghe thấy Triệu Phúc Tân bàn trên cái miệng nhanh nhảu báo hung tin!
"Lớp trưởng nghe chuyện gì chưa? Nữ thần... à không Ngọc Hoa, Lâm Ngọc Hoa nghe nói đang huy động lực lượng lùng sục tìm cậu khắp trường đó! Mau trốn đi, chạy càng nhanh càng tốt bằng không chỉ sợ... "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...