Lớp Trưởng Lại Phạm Quy Rồi


Mặt trời dần nắp sau những ngôi nhà cao tầng giữa lòng thành phố.

Xe cộ giờ cao điểm vẫn đông kịt, mức sống ở đây cao cho nên dưới làn đường chỉ có một loại phương tiện duy nhất là ô tô, thi thoảng thì có mấy chiếc mô tô lượn lờ.
Lạc Hà nâng tay nhìn đồng hồ, trên người mặc chiếc áo thun trắng cộc tay và bên ngoài khoác thêm áo sơ mi màu kem không cài nút, tay áo dài đến khuỷu, phối cùng chiếc quần âu màu trắng.

Thoạt nhìn rất bắt mắt, vừa sạch sẽ vừa trẻ trung phù hợp với lứa tuổi.

Phải nói là tông màu không được ưu tiên vì rất dễ bị làm bẩn, một khi đã bẩn thì khó mà giặt sạch tới mức độ như ban đầu.

Một chiếc ô tô màu trắng thắng gấp trên đường lớn, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh khiến người ta có dự cảm không lành.
Lạc Hà quay đầu lại, chiếc ô tô ấy vừa vặn từ từ lăn bánh.

Tiếp đó là một bộ tên lông trắng tròn tròn chạy loạn dưới chân trái ngược với đôi mắt đen láy kiên định ngước lên nhìn hắn.
Lạc Hà nheo mắt: “Bị dọa rồi.”
Hắn chậm rãi ngồi xuống, bàn tay hạ xuống đầu nó, chậm rãi thăm dò.

Không ngờ nó dần ổn định khi lòng bàn tay ấm áp chạm phần lông mềm mại.

Cái lưỡi đo đỏ nhỏ nhắn vội lả lướt với tới bàn tay kia, rõ ràng đang ra sức nịnh bợ.

Nếu như không phải chứng kiến nó vừa lướt qua cánh cửa quỷ môn quan còn tưởng nó đang dịu dàng an ủi hắn.
Lạc Hà không biết bị chính hành động ấy mua chuộc hay đáp lại sự cố gắng của nó mà đưa ra cánh tay còn lại ôm chú chó Pomeranian màu trắng lên.

Đúng lúc này, chiếc áo khoác màu đen rơi xuống ôm trọn lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé kia.

Còn có mùi hương tuyết tùng và xạ hương thoang thoảng như có như không quanh quẩn bên hắn.
Lạc Hà ngước mắt lên nhìn thì người nọ đã đứng lên.

“Giờ này anh ra ngoài làm gì?”
“Anh đến để cho nó ăn.”
Vừa nói Lạc Hà vừa ôm cún lẫn áo lên, đứng đối diện người nọ với khoảng cách một bước chân.

Vừa vẹn thấy được sự chênh lệch xuất hiện giữa hai thiếu niên cùng một độ tuổi.
Trước tầm nhìn, người nọ miễn cưỡng chấp nhận một sự thật là sau mùa hè ngắn ngủi thì thấp hơn Lạc Hà một tẹo.
Hôm nay Cổ An mặc chiếc áo thun màu đen tối giản, đội mũ lưỡi trai và đi một đôi giày cổ cao cùng màu.

Chiều nay gió mát mang hương vị cuối hè vương vấn xô đẩy những tán cây, vờn qua vành tai trắng hồng nhẹ hôn lên hai nốt ruồi son thoạt nhìn như xỏ khuyên nhưng hóa ra lại không phải vậy.

Không biết là vô tình hay cố ý mà hắn luôn chú ý đến điểm này.
Hắn nhìn xuống chiếc áo khoác trong lòng ngực, hẳn là vừa mới được cởi ra khỏi người vì vẫn còn hơi ấm.
“Anh định mang nó đến cơ sở thú y gần đây trước để bác sĩ xem có bị thương không.”
Cổ An kéo mũ thấp một chút quay lưng đi, vì tối nay phải đến chỗ làm để xin tạm nghỉ nhưng đi được mấy bước thì vòng trở lại.
Lạc Hà vẫn còn đứng ở đó, đầu hơi cúi nhìn sinh mệnh trong lòng, dưới lớp áo đứa nhỏ ngửa đầu.

Hắn mặc cho cái lưỡi hồng nhỏ liếm đầu ngón tay, cảm giác vừa mềm vừa lạ.
“Sau đó thế nào?”
Lạc Hà ngước mắt nhìn cậu, vài giây sau mới hiểu ý.

“Anh chưa biết, chắc chắn là không thể đem về nhà.

Mẹ không thích mấy loại như này.” Lạc Hà bày tỏ nỗi khó xử.
Cổ An nâng một bên mày, liếc thấy bộ lông được cắt tỉa gọn gàng, có khi lại mới lạc chủ đây thôi, thoáng do dự.
“Nó có chủ không?”
“Anh không rõ, nhưng một tuần nay vào giờ này anh đều đến chỗ kia cho nó ăn.”
Cổ An nhìn theo ngón tay hắn giơ lên không trung rồi chỉ vào gốc cây hoa giấy lớn ở đầu hẻm.
Lạc Hà trưng cầu ánh mắt về phía cậu.
“Để nó ở ngoài như này nguy hiểm quá chừng nhưng anh lại không biết nên làm thế nào với nó nữa.”
Con mẹ nó! Có thằng con trai nào lại dùng ánh mắt như vậy, giọng nói như vậy để nói chuyện với một thằng con trai kia chứ.

Thật sự mà nói thì Khải Nam cũng hay làm trò này với cậu khi mượn bài tập.

Chẳng lẽ con trai bây giờ lại có thể như thế này sao?
Cổ An vô thức chớp mắt hai cái.
Gì mà cùng nhau xông pha mưa đạn, gì mà vào sinh ra tử.

Cậu mà dẫn theo đám người này đi đánh nhau, khéo đánh không lại thì bọn họ có thể dùng nam nhân kế nài nỉ van xin cho cái mạng quèn họ Cổ.
Về phương diện này cậu không hiểu rõ, càng không muốn hiểu.

Hắn từ đầu đến cuối vẫn ngẩng đầu.
Lúc trước Lạc Hà hay bưng đồ ăn thừa cho mấy con chó sau nhà.

Kết quả, không bao lâu thì bị Minh Châu phát hiện, cấm không cho ra sau nhà nữa, mấy con chó cũng bị người bắt đi mất.

Lạc Hà nghĩ mình là nguyên nhân cho câu chuyện thương tâm đó, vùi trong chăn cả ngày không ra khỏi phòng, cơm cũng không ăn.

Minh Châu không hề mềm lòng, bà có lí do của mình.
Chó hoang bên ngoài mang rất nhiều bệnh chỉ sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của hắn.
Đến nửa đêm, thật sự Lạc Hà đói cồn cào nhưng không muốn nuốt vào bụng thứ gì.

Nhớ đến hình ảnh mấy con chó bị người ta lừa ăn bã ngay tại chỗ mình hay cho ăn.

Sau đó tận mắt nhìn chúng lần lượt nằm xuống, rồi một người đàn ông xách bao tải bỏ hết chúng vào, cho hết lên xe chở đi.

Khỏi nói cũng biết là chúng sẽ phải đến đâu.

Cổ An mở hé cửa, thò đầu vào quan sát xung quanh, thấy hắn ngồi trên giường, nước mắt chảy dài hai bên má thì hơi giật mình.
Nhẹ chân bước đến bên cạnh giường, đưa cái bánh bao lên trước mặt Lạc Hà.
“Ăn đi.

Ăn để có sức mà khóc.”
Lạc Hà ngước mắt nhìn cậu, hai con ngươi lập tức đỏ hơn nữa.
“Là anh hại tụi nó mất mạng, tụi nó… tụi nó tưởng người cho tụi nó ăn là anh.” Vừa nói Lạc Hà vừa mếu máo, tiếng được tiếng mất.
Cổ An lúng túng tay chân, rõ ràng có lòng tốt đến an ủi người ta, dỗ người ta ăn vậy mà giờ người ta còn khóc lớn hơn.

Vội vội vàng vàng đặt bánh bao lên bàn, nhảy thẳng lên giường.
Vừa ngồi xuống, Lạc Hà chồm tới phía trước, đột ngột bị đón nhận một cái ôm mạnh mẽ cậu không trụ nổi lập tức ngã ngửa về phía sau.
Cổ An rên khẽ một tiếng a, đang bị hắn đè trên người có hơi khó thở, trong lúc đó cố gắng tìm lời lẽ an ủi một cách vụng về.
“Tụi nó không trách anh, không phải tại anh.

Nếu anh thích chó như vậy thì sau này tôi sẽ nuôi chó.

Mẹ không cho thì mua nhà riêng, nuôi một con hay nhiều con tùy ý anh.”
Lúc này Lạc Hà vẫn chôn mặt vào trong bả vai cậu, bị hơi thở nóng hổi thút thít phả vào vành tai có chút ngứa.

Lát mới thả lỏng tay, ngước lên mặt lấm lem, ngây ngô hỏi cậu.
“Có thật không?”
Cậu dùng cả hai bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho hắn, sợ làm hắn đau lại khóc lớn tiếng hơn.
“Phải, không trách anh.” Cổ An để mặc cho hắn ôm, khó khăn lấy hơi để nói.
Cậu nghi ngờ đôi mắt Lạc Hà có phải kết cấu như cái van nước hay không.

Nước mắt liên tục chảy xuống, có điều chảy xuống bao nhiêu thì Cổ An kiên nhẫn lau sạch hết đi bấy nhiêu, một lúc sau thì ngừng hẳn.
Cuối cùng lấy cái cái bánh bao trên bàn, một lần nữa đưa về phía Lạc Hà.
“Ăn đi.”
Bánh bao vừa mới làm, để một lúc vẫn còn ấm rất dễ ăn, cảm giác đói bị đánh lùi triệt để.

Ăn xong thì đi vào đánh răng.

Đến khi tiếng rè rè của bàn chải điện im bật, quay trở ra thì không thấy Cổ An đâu cả, hẳn là về phòng ngủ.
Lạc Hà như có ảo giác, trong khung cảnh lòe nhòe khi nãy, lòng bàn tay Cổ An đỏ một cách lạ lùng.
Tiếng còi xe inh ỏi cắt ngang màn hồi tưởng, Cổ An rút điện thoại trong túi quần gửi tin nhắn đi, rất nhanh lại cất vào chỗ cũ, bỏ qua câu nói của hắn trước đó.
“Gần đây có một phòng khám.”
Lạc Hà hiểu ý, nhấc bước chân đi vụt lên.

“Em đến bác sĩ thú y với anh nha.

Nó quen mùi của em rồi, nếu không có em thì anh chỉ sợ khó dỗ lắm.”
Cổ An ngoái đầu về phía sau, rơi xuống chiếc áo khoác đang bọc nhóc lông trắng.

Thầm hỏi: ‘Ai mới khó đây?’
Ban đầu là một trước một sau, thêm một đoạn trở thành sóng vai.
Cuối cùng lông trắng không có vấn đề gì quá lớn.

Nhưng Cổ An đề nghị gửi lại bên vườn thú - nơi chăm sóc thú cưng thời hạn một tháng trước.

Lạc Hà dù không đánh lòng nhưng không có cách nào khác.


Hai người họ sắp tới căn bản không có thời gian chăm sóc thú cưng.

Con phố lên đèn từ lâu, loại ánh sáng hiu hắt chiếu xuống làn đường in hai bóng hình ngả dài trong con hẻm.

Con hẻm này là lối vào nhà của Cổ An, đầu hẻm có hai bóng đèn lớn đặt hai bên, đi thêm một đoạn nữa thì thấy lấp ló xa xa có một căn nhà gỗ lim.

Lạc Hà cúi đầu nhìn mũi giày, theo bước chân cậu rẽ vào thì dừng bước ngẩng mặt lên nhìn hai bóng đèn, khóe miệng như có như không cong lên.
Bước chân khựng lại, quay người đối diện Lạc Hà.
Cổ An đứng ngược sáng lại cao hơn hắn, dưới tầm nhìn này gần như cả người cậu chìm trong bóng tối, đôi mắt trở nên sâu thẳm.

Hắn dựa vào ánh sáng ít ỏi, lờ mờ thấy được đường nét xương hàm, nhìn một lúc lại không nhịn được muốn tới gần một chút.
Trong lúc suy nghĩ mông lung, Cổ An đột nhiên nhướng người về phía trước, Lạc Hà rụt người ngửa ra sau.
“Về đi, theo tôi làm gì?”
“Anh…” Lạc Hà lách qua người cậu, lảng tránh, đi chầm chậm vào con hẻm.
“Ngày mai có cầm đến thăm nó không?”
“Tại sao?”
“Anh định đi mua một ít đồ ăn, đồ chơi cho nó.

Điều quan trọng hơn là anh không rành mấy thứ này cho nên rủ em đi cùng.”
Anh không biết chắc tôi biết chắc, tôi đâu có nuôi chó bao giờ đâu.
“Bên cơ sở đó họ sẽ chăm sóc tốt cho nó.

Tiền họ cũng đã nhận rồi, anh đừng quá lo lắng.” Cổ An kiên nhẫn nói.
Hắn “ồ” một tiếng, khẽ gật đầu biểu tình đã hiểu.
“Dừng, dừng, dừng.” Cổ An nói “Anh không về nhà à.”
Lạc Hà lập tức dừng bước, nhìn thấy xung quanh tối om om, chân không tự chủ lùi một bước về phía sau, vừa vặn chạm vào người Cổ An, tấm lưng lập tức nóng ran, bị hơi thở ấm áp vừa vặn phả vào tai làm cho rùng mình.

Chầm chậm quay mặt lại, nắm lấy mép áo của cậu.
“Anh sợ tối, em đưa anh trở ra được không?”
Là thật sao, trời ơi tin được không?
Cổ An nghiêng đầu nghi hoặc, muốn thấy rõ biểu hiện trên mặt của hắn đích thực có đang diễn hay không.

Trời ạ, trong một giây ngắn ngủi Cổ An thật sự cho rằng hắn đang cố lấy đi hết sự nhẫn nại ở kiếp này của cậu.

Trong bóng tối, khớp ngón tay lạnh lẽo chợp lấy cổ tay, hắn nương theo lực kéo đi nhanh như bay, chẳng mấy chốc lại đứng ở dưới hai cột đèn đầu hẻm.
“Bây giờ anh có thể tự về nhà không?”
Cổ An dám chắc rằng nếu hắn còn có những ý tưởng mới mẻ nào nữa thì…
Ừ, thì…
Thì sao?
Ừ, nhất thời chưa nghĩ ra.
Lạc Hà chỉnh lại cổ áo ngoài, giữ giọng bình tĩnh đáp.
“À, để anh gọi chú Tề rước.”
Hóa ra hắn còn nhớ cách để về nhà.
Dưới hai cây đèn có ghế đá, Lạc Hà đi tới cái ghế thì chiếc áo khoác màu đen quen thuộc bay vào lòng.
“Lót ngồi, dù sao áo tôi cũng bẩn rồi.”
Cổ An tựa người vào cột đèn bên cạnh cúi đầu bấm điện thoại, không có ý định nói thêm.
Lạc Hà cầm cái áo trải xuống rồi chậm rãi ngồi lên, tướng ngồi ngay ngắn y như mấy đứa bé ngày đầu đi học mẫu giáo.

Tấm lưng thẳng tắp, hai bàn tay đặt lên đầu gối, xứng đáng trở thành gương mẫu.
Sự im lặng kéo dài khoảng 2 phút thì Lạc Hà lên tiếng.
“Khi nào em về nhà?”
Cổ An vẫn cúi đầu không nói gì.

Lúc mới nhìn thấy chú chó lông trắng lem luốc chạy quanh dưới chân Lạc Hà, một loại cảm xúc lạ kỳ luẩn quẩn trong người.

Cậu thấy nó có chút đáng thương, vừa mới thoát chết trong gang tấc lại tự mình bám víu vào một người lạ mặt bên đường hy vọng tìm được một chút quan tâm.
“Ngày mai ba về, ba có nói với em chưa?”
Cuối cùng Cổ An cũng rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
“Rồi, ba kêu tôi về ăn cơm.”
“Ừm, ba nói sẽ đi họp phụ huynh cho em.”
“Không cần thiết, tôi chưa nói.”
“Anh nói rồi, nói em bỏ trống tên phụ huynh trong tờ sơ yếu lý lịch.”
Hay quá, hay quá rồi.


Bây giờ thêm một người quản rồi.
Cổ An đút điện thoại vào túi quần, nghiêng mặt sang hướng khác.
“Mẹ khỏe không?”
“Mẹ khỏe, mẹ nhắc đến em suốt.

Sợ em không ăn uống đầy đủ, luôn muốn tìm cơ hội khuyên em về nhà.

Ba mẹ đều không hiểu tại sao em lại dọn hẳn ra ngoài.”
Cái gì mà dọn hẳn ra ngoài, chưa được hai tháng hè, lúc mới đi báo là ra ngoài ở tạm thôi.
Ánh đèn vàng nhạt từ trên hắt xuống, cả gương mặt chìm vào góc tối, đôi mắt lơ đãng nhìn xe cộ chạy qua lại trên đường.

Cậu căn bản không muốn trở thành cái bóng của ai đó để chuộc lợi cho mình.

Đã từng suy nghĩ rất nhiều về sự tồn tại của mình, dù nói thế nào đi chăng nữa thì ba mẹ nuôi yêu thương cậu không khác gì Lạc Hà, đó cũng là sự thật.

Ba mẹ Áng mới mất con, duyên phận đẩy đưa họ trở thành gia đình, ban cho mái ấm, ban cho tình thương vốn dĩ không thuộc về mình.

Rất có thể xem cậu là Lạc Nhiên, người em trai mất sớm của Lạc Hà trong một cơn bạo bệnh.

Trùng hợp làm sao, Cổ An khi họ gặp lại có đôi nét tương đồng với con của họ.
Về sau cậu nhận mình là một sinh mệnh ngay từ đầu đã bị ba mình vứt bỏ.

Trong suốt quá trình trưởng thành, mang theo nghi vấn trong lòng khó sáng tỏ.
Họ không cần cậu thật ư?
Sinh nhật năm mười tuổi, nhận được bức thư chuyển phát, trong đó là một căn người chỉ có tên người thụ hưởng - Cổ An, cùng một dòng chữ 'chúc mừng sinh nhật con trai, ba yêu con!”
Không có địa chỉ gửi, không có tên người gửi.
Sinh nhật năm mười hai tuổi, lại nhận thêm một bức thư chuyển phát, trong đó là một chiếc thẻ tín dụng, kèm theo bức thư 'Chúc mừng sinh nhật con trai, ba yêu con! Mỗi ngày con đều phải sống thật tốt, đừng tìm ba.’
Cùng lúc đó Lạc Áng và Minh Châu cùng thống nhất không truy cứu về danh tính gia đình Cổ An, chuyện này nằm trong lòng bàn tay ông mà thôi.

Vì khi đó họ cũng nhận được một bức thư nặc danh, đoán là cha của đứa bé mà mình vừa làm xong thủ tục nhận nuôi.

Trong thư thể hiện lòng biết ơn sâu sắc với gia đình và hy vọng họ giấu đi bí mật về thân thế của Cổ An nếu có lòng điều tra.
Đèn pha ô tô sáng hực, dừng lại trước con hẻm.

Đợi mãi không thấy câu trả lời, Lạc Hà quyết định đứng dậy.
“Anh về đây.

Ngủ ngon!”
Cổ An gật đầu.

“Ừm” một tiếng rồi đi vào hẻm.
Chiếc xe vẫn chưa di chuyển, cửa thông gió chỗ ngồi Lạc Hà được hạ xuống, lặng lẽ nhìn bóng dáng thiếu niên chìm vào con hẻm tối tăm, rồi biến mất hút.

Hắn chống tay lên mép cửa, nhìn lại chiếc áo đang vắt ngang đùi.
Lạc Hà mở ứng dụng chat trên điện thoại.
^^: Áo anh mang về giặt, khi nào khô sẽ mang trả em.
Ổ khóa cửa *cạch* một tiếng, cậu đi vào nhà đưa tay bật công tắc.
Điện thoại trong tay nhận thông báo rung, tin nhắn mới của Lạc Hà nhảy lên, cậu đọc được rồi thoát ra.
Tiếp theo là cuộc gọi đến.
Cậu tiện tay bắt máy, một giọng nữ ngọt ngào vang lên.
“Hôm nay em xin nghỉ việc à, chị vừa mới đi du lịch về thì bọn nhỏ nói lại.

Chị nói trước là chị không duyệt nha cục cưng.”
“Tùy chị.” Cổ An bỏ đôi dép từ trên kệ xuống mang vào, hờ hững trả lời.
“Được rồi, thương lượng một chút.

Tiệm bánh kem của chị vì có nhân viên như em thật không dễ dàng, vừa chịu khó vừa xinh trai, cho nên sẽ sắp xếp cho An An mấy việc cuối tuần được không? Đứng bán ở tiệm hay giao hàng thì để em quyết định.

Việc học quan trọng nhưng tiền cũng quan trọng mà đúng không nè!”
Cổ An tính toán một chút, vừa có thể làm thêm kiếm ít tiền vừa không ảnh hưởng đến việc học, cơ hội thế này không tệ chút nào.
Tiền sinh hoạt và học của Cổ An luôn được gửi vào thẻ hằng tháng, thậm chí còn dư dả không ít.

Nhưng không vì thế mà ỷ lại, hạn chế chi tiêu đến mức thấp nhất.

“Được, cuối tuần em sẽ đến.”
Giọng cô gái bên kia cao hứng lên hẳn.
“Ok, baby.”
“Đừng gọi em như thế nữa.” Cổ An đẩy cửa vào phòng, không quên nhắc nhở.
Đầu bên kia im lặng một giây rồi hỏi lại bằng giọng thăm dò.
“Em nói là cục cưng, An An hay baby.”
“Cả hai.”
Nói xong cậu mang điện thoại đi sạc, mở mấy tính lên kết nối mạng trước rồi đi tắm.

Khoảng 15 phút sau, cậu đã ngồi vào bàn học, đuôi tóc còn đọng hơi nước.

Cậu mở giao diện, đã có một gương mặt nhỏ nhắn ngồi ngay ngắn.
“Thầy An, hôm nay thầy trễ hai phút rồi.” Cô gái cát mái ngang, cột tóc hai chùm, nhanh miệng chấp vấn.

Tiếp theo có gương mặt người phụ nữ chen vào, đặt tay lên đầu cô bé xoa xoa, nở nụ cười dịu dàng.
“Bảo Ngọc chỉ biết trêu anh thôi.

Con phải học chăm chỉ, điểm số tiếng anh cao thì mẹ mới có cớ mời thầy An đến nhà mình được chứ?”
Cô bé gật mạnh đầu, tay cầm bút lên, sẵn sàng chiến đấu với từ vựng mới.
“Con phải học giỏi tiếng anh, giỏi như anh An.”
Tiếp quay quay mặt vào camera, thông qua màn hình nói với Cổ An.
“Hai thầy trò vào tiết nhé! Dì không cản trở thời gian của hai đứa nữa.”
Cô An tươi cười, khuôn miệng vừa cong lên đã làm bừng ngủ quan, vô cùng hút mắt.
“Dạ, chào dì.”
Người phụ nữ thầm cảm thán.

“Thằng bé này càng lúc càng dễ nhìn thế nhỉ?”
“Cổ An có người yêu chưa?”
Cổ An tuy khó hiểu nhưng vẫn lịch lịch đáp lại.
“Chưa ạ.

Trường không cho yêu sớm
Ánh mắt Bảo Ngọc rực sáng, cô bé nhíc nhích người trên ghế, không dám ngẩng đầu cũng chẳng che giấu nổi nụ cười thích thú.
“Được rồi, mẹ ra ngoài cho con học.”
“Nay hiếu học thế? Mọi bữa còn đợi mẹ nhắc tới nhắc lui đấy.”
Bảo Ngọc đỏ mặt, thẳng chân nhảy xuống ghế, vừa kéo vừa đẩy người mẹ mình ra khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa phòng vang lên, Bảo Ngọc nhanh nhanh lại gần camera, che miệng lại kiểu như sợ người ta nghe lén.
“Lúc nãy có mẹ ở đây em không tiện nói.

Em sẽ cố gắng học tập, học giỏi mới xứng làm bạn gái anh An, bây giờ em vẫn còn nhỏ, anh An đợi em nhé!”
Cổ An cười trừ, lấy sách phụ đạo tiếng anh cho học sinh tiểu học, đồng thời động viên cô bé.
“Nhớ hết từ vựng hôm nay trước đã, không chừng em còn có cơ hội đó.”
Dạy kèm kéo dài một giờ mười lăm phút đã xong.
Cổ An rút một quyển sách 'bộ đề ngoại ngữ nâng cao quyển 5’ trên kệ sách.

Trên mu bàn tay hiện lên vài sợi gân xanh khi các ngón tay thon dài gập lại lật đến chỗ được làm dấu.
Cậu có thói quen đọc đề trên sách, ghi lại đáp án ngoài quyển vở khác, khi có đáp án sai thì dễ dàng sửa hoặc ghi chú lại.

Cách này vừa bảo quản được sách vừa ghi nhớ lâu hơn.

Trước khi bắt đầu không quên bật đồng hồ tính giờ làm bài.
Bộ đề trong quyển 5 khó hơn nhiều, vừa làm vừa sửa cũng mất hơn một tiếng, dừng lại ở 6 đáp án sai trên 50 câu.

Cậu hạ đèn bàn xuống màu vàng nhạt, ngả lưng ra ghế, hai ngón tay kẹp chiếc bút bi ở giữa gõ xuống mặt vở nháp vang lên tiếng lạch cạch đều đều, tay còn lại xoa xoa khoảng trống giữa chân mày hơi nhíu.
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên - thông báo tin nhắn mới.

Trước khi ngồi vào bàn cậu đã để nó ở chế độ im lặng.
Top 1 chính là tôi: [Ngủ chưa?]
Khải Nam vừa mới đổi biệt danh, rõ ràng đang đặt mục tiêu cho vị trí top 1 năm nay.

Hít thở bầu không khí trên đỉnh vinh quang, đứng trên vạn người mà gã hay nói.
Tiếp theo trong cuộc trò chuyện chính là thông báo.
Bạn của bạn ‘.’ đổi tên thành 'Nằm mơ đi’.
Top 1 chính là tôi:???
Nằm mơ đi: …
2 phút sau ~
Top 1 chính là tôi: Tôi quên mất chuyện muốn nói rồi.

Ngủ sớm đi người anh em ~_~.
Khải Nam chưa kịp phấn đấu đã bị bạn thân của mình đánh gãy tư tưởng.
Nằm mơ đi: Ngủ đi
Cậu đổi biệt danh về như lúc ban đầu.

Do dự một chút rồi mở khung trò chuyện ^^.
.: Mai em sẽ về nhà.
Bên kia lập tức phản hồi.
^^: Được, ngủ ngon nha.
.: Ngủ ngon, anh!
Lạc Hà đóng tập sách lại, ôm điện thoại vào lòng ngực, ngả lưng xuống chiếc giường mềm mại.

Cảm giác trái tim đang được hun nóng, mặt và tai đều nóng, hệt như đứa trẻ không giữ nổi bí mật.

Chỉ là Cổ An quay trở về nhà thôi mà.
Về nơi vốn dĩ nên về thôi mà.
Nhưng hiện tại, tâm trạng của hắn lại nói với hắn là, hắn rất vui, rất chờ mong.

Thứ cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này từng chút từng chút một dung hòa vào trái tim hắn, ươm mầm cho loại xúc cảm mới mẻ lạ lùng không thể nói được với ai.
Hắn thích Cổ An.
Thích từ lâu lắm rồi!
*Ảnh phía trên mô tả căn nhà của Cổ An ở lúc dọn ra ngoài.*.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận