Tiểu Chi là một người có tính khá trầm, ít nói, nên cô bị các bạn trong lớp xem là kiêu kì, khó gần,… Cô cũng biết chuyện này chứ, đó cũng là do di chứng của một căn bệnh lúc nhỏ mà khó khăn lắm cô mới chữa khỏi được.
- Mạc Tiểu Chi, hoạt động văn hóa của trường lần này sẽ do em phụ trách chỉ đạo cùng với Lâm Dương
Tiểu Chi thắc mắc:
- Tại sao lại là cùng Lâm Dương ạ?
- Thật ra thầy biết thằng nhóc đó có chút nể sợ em trong trường, để nó ở cùng em thì Lễ Hội Văn Hóa năm any sẽ không bị ai phá rối cả, em giúp thì đi.
Thầy giáo Lý ghé vào tai Tiểu Chi mà nói nhỏ. Nhớ lại thì lễ hội Văn Hóa năm ngoái đã bị cậu ta phá tưng bừng lên, làm cả trường tức điên lên được, thầy cô cũng chẳng biết cách nào mà khiến cậu ta biết chừng biết mực nữa.
- Thầy đã nói vậy thì……
- Cảm ơn em nha….nhớ giữ cậu ta lại bên mình, đừng để cậu ta đi lung tung.
Tiểu Chi chưa dức lời thì Lý lão sư đã cắt lời cô, nói xong,thầy ấy bỏ đi ngay.
Tiết học đầu tiên bắt đầu, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp.
- Cô có thông báo với cả lớp về Lễ hội Văn hóa lần này.
Nghe về lễ hội Văn hóa thì ai cũng mừng rỡ, vì đây là dịp ăn chơi của các chằng bà lắm mồm của các nàng mà.
Cô chủ nhiệm tiếp lời.
- Các em trật tự, năm nay lớp ta vinh dự có người lãnh đạo của lễ hội.
Thật ra chẳng cần cần cô nói tiếp là ai, chỉ cần nói đến đó thì cả lớp đã biết là ai. Một nam sinh trong lớp bật dậy.
- Thưa cô, là bạn Mạc Tiểu Chi của lớp chúng ta phải không?
Cậu nam sinh tươi cười mà nói, cả lớp nhốm nháo lên, dĩ nhiên đó chẳng phải điểu bất ngờ, mà điều bất ngờ là đậy.
- Cả lớp trật tự, phải, là Tiểu Chi, và trợ lý sẽ là………
Mọi nam sinh trong lớp đều hi vọng đó là mình, vì tuy Tiểu Chi bị các bạn nữ trong lớp ganh tỵ, không thích nhưng với nam sinh cả trường thì….quả là một tiểu nữ thần.
- Lâm Dương.
- Dạ? Là em à?
Cậu bất ngờ bật dậy, đưa ánh mắt không hiểu nhìn cô.
- Phải là em, chuyện này cũng đã được hiệu trưởng quyết định rồi, em đừng cãi, nếu không sẽ bị đình chỉ và kỉ luật.
Cậu ngồi xuống với khuôn mặt nhăn nhó, không ưa, miệng lẩm bẩm:
- Mạc Tiểu Chi, kiếp trước tôi mắc nợ cậu à? Hay sao kiếp này tôi khổ thế này.
- Làm như tôi ưa làm việc chung với cậu lắm chắc.
Giong nói từ bàn kế phát lên làm cậu ta tức điên lên. Trong lúc cậu ta đang bực bội thì những nam sinh khác lại nhìn cậu ta bằng ánh măt ganh tỵ có, hâm mộ có, … Đúng là một người có phúc mà không biết hưởng
Còn vài ngày nữa là lễ hội văn hóa đến, mọi người đều tập trung chuẩn bị.
- Lâm Dương, cậu vào phong đạo cụ dọn dẹp đi.
Tiểu Chi lạnh lùng ra lênh.
- Cái gì? Cậu bảo Lâm Dương này đi dọn á?
- Phải, là tôi bảo Lâm Dương khó ưa nhà cậu đi dọn đó, sao nào? Không đi à?
Cô trừng mắt nhìn Lâm Dương.
- Hì hì, đi, đi chứ, dĩ nhiên là phải đi rồi.
Cậu lủi thủi bước vào phòng đạo cụ, Tiểu Chi đưa mắt nhìn theo đến lúc cậu bước vào và đã xác định rằng cậu đang dọn thì cô mới đi làm việc khác.
- Dọn này, thì dọn này.
Miệng cậu vừa lằn nhằn, càu nhàu tay thì vừa dọn dẹp, rất bụi bặm. Bỗng dưng, trong trỗ hỗn độn này, xuất hiện ra một cây Giutar, đưa mắt nhìn nó. Cậu đặt mình vào không gian tĩnh lặng chỉ có một mình, ngồi xuống chiếc ghế gần đó, tay cậu bắt đầu đánh, những âm thanh êm dịu nổi lên, giọng hát đầy cảm xúc, ấm áp cũng bắt đầu cất lên:
Hằng đêm có những phong thư không gửi cho ai
Chỉ viết cho vơi niềm đau vì nỗi nhớ trong anh còn sâu
Đời nhiều lắm mệt nhoài sao vẫn ngu ngơ yêu một ai
Dù ngần ấy xa xôi từ khi em buông tay anh không lời biệt ly.
Vạt áo đã muốn tay em một lần níu kéo
Ướt đẫm cơn mưa chiều nay mà chẳng thấy đôi tay mềm ấy
Một niềm nhớ hoang đường biết đến khi nào tan thành mưa
Lại tìm kiếm trên con đường xưa, tìm nơi nào anh có em?
[ĐK:]
Đường mòn anh đi như đang dài thêm
Anh có sai khi cố quên em
Nên đắng cay hôm nay anh ghìm thật sâu trong tim
Hẹn em một mai nơi ta gần nhau
Nơi ấy con tim luôn bình yên
Nơi có em trong giấc mơ anh mơ đêm đêm.
* Mặn đôi môi khi anh nhớ về em
Nhớ nụ hôn trao nhau suốt đêm
Đêm vắng yêu thương em đêm còn gì là ấm áp.
Hẹn em một mai nơi ta gặp nhau
Nơi ấy con tim luôn bình yên
Nơi có em trong giấc mơ anh mơ đêm đêm.
- Lâm Dương cậu có……..
Đang định nhờ Lâm Dương làm một việc gì đó, thì cô bị chặn lại bợi giọng hát êm đềm này.
Đứng nép sau bức tường, im lặng mà thưởng thức hết bài hát. Khi Lâm Dưng ngừng giọng, tay ngừng đánh đàn thì cô mới bước vào, dĩ nhiên là giả bộ như chưa nghe thấy gì. Tiểu Chi nở một nụ cười.
- Lâm Dương… cậu chuẩn bị đạo cụ nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...