Giờ ra chơi
“Minh muốn ăn gì không tí nữa tôi mua cho?”
Khang choàng tay qua vai Minh nói bên tai cậu. Minh không thèm nhìn lại, gỡ tay Khang ra:
“Không cần đâu”
“Cậu sao thế?” – Khang nghiêng đầu
“Không sao cả” – Minh đáp cụt lủn
“…”
Khang nghĩ ngợi gì đó, rồi chợt lên tiếng:
“Cậu…ghen à?”
“Hả???…Không!!! Ai…ai nói là tôi ghen chứ”
Minh lập tức phản ứng, chối lên chối xuống như thể mình vừa bị bắt lỗi nghiêm trọng vậy, trong khi hai má đỏ dần lên tố cáo cậu đang chống chế. Khang tiếp tục cười:
“Cậu thấy tôi cười nói với chị Phương nên ghen mà phải không? Đỏ mặt rồi kìa”
“Đ…đỏ đâu mà đỏ, đừng có linh tinh. Đời nào tôi thèm ghen, tưởng bở vừa thôi”
Miệng nói không ghen nhưng Minh lại lúng túng quay mặt đi, cố không để lộ khuôn mặt đỏ ửng của mình. Khang thấy Minh cứ luống cuống thì càng cười lớn hơn, rồi tiến đến thì thầm vào tai cậu:
“Minh yên tâm đi, làm sao mà tôi thích chị Phương được. Tôi chỉ thích có mình cậu thôi”
Hiệu quả đúng như mong đợi, Minh ngượng tới mức úp luôn mặt xuống bàn lấy hai tay che lại, miệng ấp úng:
“Ông…đi đâu thì đi đi”
Khang cười khoái chí, xoa nhẹ mái tóc của Minh rồi đứng dậy rời khỏi lớp. Khang đi rồi, Minh mới ngồi dậy, mặt vẫn chưa hết đỏ, miệng lầm bầm:
“Cái đồ…dẻo miệng”
Rồi Minh nhìn quanh lớp, Ân đang khoe Ly cái máy PSP mới mua, làm Ly tò mò đòi chơi thử, rồi lại thành ra chí chóe tranh nhau một cái máy game. Liêm và Nga đang chúi đầu vào điện thoại xem gì đó, thi thoảng lại cùng phá lên cười, làm cậu thấy lạ vì hai người đấy càng ngày càng thân nhau. Chỉ có Khôi là không còn ở chỗ ngồi, Minh còn đang tưởng là Khôi đã ra ngoài thì giật mình khi nghe tiếng gọi bên cạnh:
“Ê”
Là Khôi đang đứng ở bàn cậu. Minh ngạc nhiên hỏi:
“Ông ở đây lúc nào thế? Cứ như ma ý”
“Tôi vừa nói chuyện với Di ở dãy bên kia, ngang hàng với bàn ông đấy. Ông cứ nhìn lên phía trên bảo sao không thấy tôi đi đến”
Khôi mặt tỉnh bơ trả lời, cái vẻ ít cười ấy lúc nào cũng khiến Minh thấy sợ. Cậu là bạn thân với Khôi mà còn chưa quen được với biểu cảm ấy thì người ngoài sẽ thế nào chứ. Đôi lúc, Minh thấy cái biệt danh “băng giá” mà mọi người đặt cho cậu nên dành tặng Khôi mới đúng. Lạnh như muốn đóng đá người đối diện luôn, thế mà lúc cười nói thì ấm áp như mặt trời, đúng là một người bạn kỳ lạ.
Minh cười trừ:
“Tại…không để ý”
“Ừm”
Khôi ngồi xuống cạnh Minh, trông có vẻ hơi suy tư, cậu nói:
“Hết tuần sau là bắt đầu thi giữa kỳ rồi”
“Ừ…”
Minh chợt thấy chán nản vì chuẩn bị đến kỳ thi nửa đầu học kỳ, rồi sau đó sẽ là thi học kỳ. Thời gian trôi nhanh quá, mới vào năm được một thời gian đã chuẩn bị phải è cổ ra ôn thi rồi.
Minh chợt thấy thắc mắc:
“Có chuyện gì thế? Sao lại nhắc tới chuyện thi cử?”
Khôi nhìn Minh bằng ánh mắt nửa bình thản nửa lo lắng, một ánh mắt mà người ta không thể hiểu nó đang thể hiện điều gì:
“Lúc đấy sẽ phải tập trung học hơn”
“Ôi giời, tưởng gì chứ. Ông học giỏi mà Khôi, đâu cần phải ôn luyện quá nhiều?”
Minh cố gắng động viên tinh thần, nhưng Khôi chỉ cười rất nhẹ:
“Học giỏi mà tâm trí bất ổn thì cũng khó lắm”
“…”
Minh đơ ra nhìn Khôi, chắc chắn là đang có chuyện gì đó, bởi cậu biết bình thường Khôi không bao giờ có vẻ lo lắng này cả. Cậu gặng hỏi:
“Ông sao thế? Bị ốm à? Bỗng dưng lại nói thế là sao?”
Khôi lắc đầu, nhìn Minh với vẻ tỉnh táo:
“Tôi đang rất khỏe mạnh đây. Đừng lo”
“Nhưng có chuyện gì…?”
Thay vì trả lời trực tiếp, Khôi đáp lại Minh:
“À, cái đó hả? Ông hãy soi gương chính mình để hiểu ra vấn đề”
“…”
Minh choáng luôn với câu nói của Khôi, trong khi ấy não hoạt động hết công suất để phân tích, cố gắng tìm ra lời giải cho hàm ý sâu xa đó nhưng rốt cục kết quả vẫn là con số 0. Khôi cười bí hiểm rồi đứng dậy bỏ đi, làm Minh cuống lên gọi với lại:
“Từ từ, giải thích tôi hiểu đã nào!!!”
“Cứ soi gương đi Minh”
Khôi đáp ngắn gọn rồi đi lên tham gia cùng Ly và Ân, chỉ còn lại Minh ngồi đó với hàng tá câu hỏi trong đầu, ngẫm nghĩ một hồi, cậu liền chạy ra ngoài. Khôi đã nhìn thấy Minh chạy đi, cậu cười khúc khích rồi quay trở lại với trận chiến giành máy PSP, vui đùa khác hẳn so với vẻ suy tư hồi nãy.
Lúc này, Minh đang ở trong nhà vệ sinh, vừa nhìn vào gương vừa nghĩ thầm:
*Soi gương rồi đây, sao vẫn chả hiểu gì vậy? Hay là ý nói bóng gió gì nhỉ? Nhưng mà thế thì mình làm sao hiểu được chứ. Khôi đúng là…lúc nào cũng thích chơi khó mình.*
Săm soi mãi mà chả rút ra được điều gì, Minh chán nản trở về lớp. Nhìn thấy Khôi đang cười đùa vui vẻ, cậu có hơi bất ngờ vì sự thay đổi thái độ ấy. Nhưng dù trông Khôi có vui vẻ đến đâu, thì Minh vẫn chắc chắn rằng đang có điều gì đó khiến cho Khôi phải lo lắng, và cậu sẽ cố gắng để tìm ra.
Tan học
Vẫn như mọi lần, Khang nói với Minh:
“Để tôi đưa cậu về nhé?”
“Hôm nay chị Phương đón tôi rồi” – Minh đáp
“Vậy…mai nhé?”
Khang không tỏ vẻ thất vọng, vẫn tươi cười hẹn ngày với Minh. Ban đầu Minh còn ngập ngừng suy nghĩ, nhưng sau đó chợt nhớ ra chuyện gì đó, cậu hỏi:
“Ông bảo hôm nay bận việc đoàn cơ mà?”
Khang hơi bất ngờ vì câu hỏi, nhưng rồi gãi đầu cười khì:
“À, chuyện đó…”
Minh không hiểu Khang có ý gì mà cứ đứng yên chờ câu trả lời. Thế rồi một ý nghĩ bất chợt lướt qua trong đầu, cậu nheo mắt nhìn Khang, hỏi:
“Ông…bịa chuyện phải không?”
Khang nhìn Minh hối lỗi, khẽ gật đầu. Rồi lập tức, cậu nhanh chóng giữ lấy cánh tay đang giơ lên của Minh, miệng giải thích:
“Đừng giận, nghe tôi nói đã. Tôi không cố ý nói dối cậu mà….”
Minh đang mím môi mím lợi vì tức, muốn đập Khang lắm rồi đấy mà lại bị Khang giữ tay lại không động thủ được. Cậu nghiến răng:
“Không cố ý mà lúc đấy nói kiên quyết như vậy hả? Làm tôi tưởng thật nên mới đồng ý về nhà tôi, đã thế sau đấy ông còn sờ…”
Khang vội bịt miệng Minh lại, một tay được giải thoát, cậu liền đấm Khang thùm thụp. Cảnh tượng ấy thu hút rất nhiều cái nhìn tò mò của các bạn trong lớp, ngay cả những người lớp khác đi ngang qua cũng ngó vào xem có chuyện gì đang xảy ra. Quá tức giận vì bị lừa, Minh mặc kệ những lời bàn ra tán vào của mọi người xung quanh, miệng cố nói dù đang bị chặn, và tay thì vẫn không ngừng đánh Khang.
Khang cố gắng giữ chặt Minh để cậu bình tĩnh lại, miệng nói nhỏ:
“Tôi xin lỗi, hãy hiểu cho tôi Minh à, tôi nói vậy là để được về nhà cậu, để được ở riêng với cậu đấy”
Từng câu từng chữ thấm dần vào trong đầu Minh, làm cho cậu nguôi ngoai được phần nào. Dù vẫn còn tức, nhưng Minh không thể không mềm lòng khi nghe những lời ấy. Cậu giật tay ra, nói:
“Kệ ông, tôi đi về”
Minh đi qua huých vai vào người Khang rồi tiến thẳng ra cửa lớp, các bạn cậu cũng đi theo, còn mọi người thì giải tán vì chuyện đã dừng lại. Khang đứng nhìn theo Minh, mỉm cười rồi xách balo ra về.
“Hôm nay chúng mày vẫn sinh hoạt câu lạc bộ à?” – Minh vừa đi vừa hỏi
Mọi người cùng ừ một tiếng, Liêm nói:
“Sao ông không tham gia cùng bọn tôi?”
“Ừ nhỉ? Chọn bừa một cái đi cũng được, để thứ 4 ở lại cùng nhau luôn” – Nga nhanh nhảu
Minh cười vì sự nhiệt tình của các bạn:
“Thôi không sao, chỉ có một ngày “cô đơn” thôi mà. Với lại về rồi ngủ cho sướng”
“Cái thằng này chỉ có ngủ thôi à” – Ly đập đầu cậu
Mọi người cùng cười vui vẻ rồi tản đi các câu lạc bộ, còn lại Minh ra ngoài cổng trường, cậu thấy một chiếc taxi đang đỗ, và đồng thời tiếng điện thoại vang lên:
“Chị à?”
“Chị thấy em rồi này, đang chờ em trong xe taxi đấy”
“Vâng, em thấy rồi”
Minh cất máy rồi tươi cười bước đến chiếc xe. Đóng cửa lại, bác tài nhấn ga, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời khỏi cổng trường.
11:00 am
“Cố lên nào mọi người, sắp xong động tác cuối cùng rồi”
Ly hô vang trong phòng thể chất, các thành viên đều đang tập luyện chăm chỉ. Lúc ấy, cánh cửa phòng mở ra, lập tức mọi người reo lên khi nhìn thấy người vừa mở của bước vào, là Dương.
“Cậu đến rồi” – Ly tươi cười
“Ừ, có mỗi thứ tư học ít nên phải tranh thủ” – Dương cười lại
Nói rồi Dương nhìn quanh, nhận ra Khôi đang chỉnh đốn hàng ngũ, cậu tiến tới:
“Chào Khôi”
“Chào Dương”
Khôi nở nụ cười thân thiện như mọi khi, rồi quay lại tiếp tục công việc. Mặc cho mấy cô gái cứ đung đưa nhìn ngắm Dương đến quên cả nhiệm vụ tập luyện, cậu vẫn mặc kệ mà túm hẳn lấy người họ mà di chuyển đến vị trí đội hình, khiến cho Dương và Ly phải bật cười.
Xong xuôi, Khôi bật nhạc, tiếp tục hướng dẫn mọi người hoàn thành bài tập, còn Ly và Dương ngồi tán gẫu ở gần. Nửa tiếng trôi qua nhanh chóng, đã đến giờ nghỉ, lúc này, Dương bất ngờ đứng dậy, tiến về chỗ Khôi:
“Tớ nhảy một bài được chứ?”
Khôi mở to mắt nhìn Dương vì ngạc nhiên, nhưng rồi cậu cười:
“Quá được ý chứ”
Rồi Khôi quay xuống:
“Mọi người, Dương sẽ biểu diễn nhảy, hãy cổ vũ Dương nhé”
Hàng loạt tiếng reo kèm theo những tiếng vỗ tay vang lên, to nhất là từ phía các bạn nữ. Khôi ra ngồi cạnh Ly, còn Dương nhìn các thành viên rồi cười:
“Cảm ơn mọi người, có sai sót gì thì hãy bỏ qua cho tớ nhé”
Nói rồi Dương bật loa lên, âm nhạc phát ra, cậu bắt đầu chuyển động. Ngay từ những động tác đầu tiên, Dương đã chinh phục được khán giả, có mấy người còn thích thú đến nỗi hú hét cả lên. Xuyên suốt bài nhảy, Dương luôn cười tự tin, đồng thời thể hiện sự thành thạo của mình, động tác nào cũng đẹp và dứt khoát, rất chuẩn xác. Cậu liếc qua phía Ly và Khôi, Ly đang hò reo cổ vũ rất nhiệt còn Khôi thì chăm chú xem cậu biểu diễn, miệng cười tươi tắn và có chút gì đó ngưỡng mộ. Điều ấy khiến Dương càng tự tin hơn, nhảy ngày càng mạnh mẽ và cuối cùng kết thúc bằng một động tác ấn tượng. Tất cả mọi người ồ lên hoan hô, reo hò, vỗ tay vang dội cả phòng thể chất rộng lớn, nhất là các bạn gái, thi nhau kéo lên nói chuyện với Dương rồi cùng chụp ảnh. Có thể nói, không chỉ vẻ ngoài, mà cả tài năng của Dương cũng đã hớp hồn được tất cả mọi người ở đây.
…Cùng thời điểm đó…
Bây giờ là hơn 11 giờ rưỡi, Phương và Minh đang chuẩn bị bữa trưa cho hai chị em, vì cả bố mẹ Minh đều đi làm còn Siêu học cả ngày nên chỉ có hai người ở nhà. Minh đang đeo tạp dề, tay rửa rau, còn Phương thì thái thịt để nấu, hai chị em vừa làm vừa tán chuyện vui vẻ. Chợt tiếng chuông cửa vang lên, Minh thắc mắc:
“Ai lại đến giờ này nhỉ?”
“Chị không biết nữa, em ra mở cửa nhé” – Phương vẫn chăm chú nấu nướng
“Vâng”
Minh lau khô tay rồi chạy ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, Minh liền mở to mắt nhìn người đang đứng trước mặt:
“…Khang???”
“Chào Minh. Cậu mặc tạp dề à, đáng yêu quá!”
Khang cười thản nhiên trong khi Minh thì đơ hết cả não bộ vì bất ngờ. Cậu nói không thành lời:
“S…Sao lại…Sao ông lại đến đây?”
“Tôi nhận được lời mời đặc biệt. Giờ tôi vào trong được chứ?”
“Ơ…ừ…vào đi”
Minh nghiêng người cho Khang vào nhà, trong đầu thắc mắc về câu trả lời:
*Lời mời đặc biệt? Là thế nào vậy, sao mình không biết gì?*
Trong lúc Minh đang tự nói với mình thì Phương chạy ra, niềm nở chào đón Khang:
“Đến rồi hả Khang? Chị đang nấu cơm rồi này”
“Vâng, mùi thức ăn thơm quá” – Khang đặt balo xuống rồi vào bếp
“Hihi, tí nữa ăn còn ngon nữa cơ”
Phương cũng quay vào trong, còn Minh đứng ở cửa nhìn trân trân, rồi cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Cậu gào lên trong lòng:
*CHỊ PHƯƠNG!!!*
Trong bữa ăn, Khang và Phương cười nói vui vẻ, chuyện gì cũng có thể nói được mà còn rất hợp nhau, nói mãi không biết chán. Minh ngồi nhìn hai người mà thấy nóng hết cả đầu, máu dồn lên não với áp suất và tốc độ rất cao, chẳng mấy chốc khắp mặt đã hồng lên. Phương để ý thấy điều ấy, bèn hỏi:
“Em sao thế Minh?”
Khang nghe vậy cũng nhìn Minh, làm cậu bối rối:
“Không sao…Em nóng thôi”
“Nóng lắm à? Phòng bật điều hòa mà? Hay nóng vì cái khác?”
Phương hỏi trong khi miệng khẽ cười đầy gian ý, nhưng Minh lại không hề nhận ra điều ấy, cậu đang mải né tránh cái nhìn quan tâm của Khang, đáp:
“Tự nhiên nóng, mà không sao em thấy bình thường lại rồi”
Phương gật gù không hỏi thêm nữa rồi quay sang nói chuyện với Khang. Dù đã cố tự nhủ với mình chị Phương với Khang chỉ vui đùa theo kiểu bạn bè thôi, nhưng Minh vẫn không tài nào xóa được cảm giác khó chịu nhức nhối trong lòng. Hai người càng đùa giỡn thân thiết bao nhiêu, cậu càng cảm thấy bực tức bấy nhiêu. Phương có thể nhận thấy tâm trạng “mù mịt” của Minh, và điều ấy càng làm cô chắc chắn hơn với những gì mà mình đang nghi ngờ. Phương bất chợt hỏi Khang:
“Khang này, em đẹp trai tài giỏi thế, chắc phải có người yêu rồi nhỉ?”
Minh nghe một tiếng nổ trong đầu, cậu quắc mắt lên nhìn chị Phương, Phương biết Minh đang có phản ứng nhưng vờ không để tâm, cười với Khang tươi rói. Khang nhìn Phương, lập tức hiểu ý ngầm trong ánh mắt của chị, cậu đáp:
“Cũng có nhiều người thích em…”
Minh bắt đầu thấy nóng máu khi nghe Khang nói
“…nhưng em chỉ thích có một người thôi. Mà người ta không chấp nhận tình cảm của em”
Khang nói rồi mắt liếc qua Minh đang ngồi đối diện, làm cậu vội quay mặt đi giả vờ ăn. Ban đầu Minh cứ tưởng Khang sẽ gián tiếp làm mình ghen, hóa ra lại nói như vậy khiến cậu không khỏi bất ngờ. Phương nghe xong cũng nhìn Minh, nhận ra ngay vẻ bối rối của cậu, cô hùa theo:
“Trời ơi, thật sao? Khổ thân em quá, ngon zai thế này mà lại bị người ta phũ”
“Vâng, em cũng buồn lắm, nhưng vẫn phải cố gắng thôi” – Khang nháy mắt với Phương
“Hay là…em làm người yêu chị đi”
“Cái gì!!!”
Minh đứng phắt dậy, làm cả Khang và Phương giật mình, vẻ bực tức đang hiện lên rõ mồn một trên mặt cậu. Nhưng Minh nhanh chóng nhận ra mình vừa có hành động bất thường, và hai người kia thì đang nhìn cậu ngạc nhiên làm cậu xấu hổ quá, vội ngồi xuống, mặt đỏ bừng.
Phương đang phải cố hết sức để nín cười, cô cố tình trêu:
“Sao thế em? Đang yên lành lại nhảy dựng lên?”
Khang ngồi bên cạnh nghe Phương nói thì bụm miệng cười, còn Minh ấp úng:
“Tại…em thấy…có con chuột chạy trong bếp”
“Đâu, đâu, nó đâu để chị bắt?” – Phương giả vờ ngó quanh, còn Khang thì càng cười mạnh hơn
“Chạy mất rồi…”
“Thế à? Thế mình quay lại chuyện ban nãy đi. Chị hỏi là…”
“Thôi, chuyển chủ đề đi”
Minh lại trót buột miệng khiến hai người kia càng được dịp châm chọc. Khang nói:
“Nói nốt chuyện vừa rồi đi Minh. Chưa xong mà…”
“Đúng đấy, tự dưng chuyển làm gì, mất vui”
Phương nói thêm vào làm Minh thấy quê độ, chỉ biết cầm cốc nước uống cho đỡ ngượng. Ngay từ lúc đầu cậu đã biết hai người này đang âm mưu gì đó, và bây giờ thì đã rõ rồi, là để trêu tức cậu đây mà. Minh bặm môi nhẫn nhịn, cố gắng hết sức không để lộ ra mình đang cảm thấy khó chịu, giả vờ không để tâm nhưng tai thì căng ra để nghe cho rõ.
Phương vẫn tiếp tục:
“Thế nào Khang? Làm người yêu chị không?”
“Em…”
“Không được!!!”
Lại nữa, Minh chen vào giữa cuộc trò chuyện, lần này vì không chịu nổi nữa mà cậu đã phải kêu lên. Phương cười trong bụng vì sự việc đang diễn ra đúng với ý mình, nhưng ngoài mặt thì tỏ ra ngạc nhiên, cô hỏi:
“Sao lại không được?”
“Vì…vì…chị lớn hơn mà”
Minh tạm yên tâm với lý do của mình, cho rằng nó rất có lý, nhưng rồi mất hết cả bình tĩnh khi Khang lại nói:
“Người ta vẫn yêu hơn tuổi mà Minh”
“Ông…”
Tức thì, Minh quay sang Khang nhìn cay cú, còn chưa kịp nói thêm thì nghe chị Phương cười:
“Thôi chết, em ghen hả Minh?”
“Hả? Không…em không có ghen…”
“Vậy sao cậu lại phản ứng dữ dội thế?”
Khang tiếp lời càng làm Minh rối thêm:
“Tôi…”
Rồi lại đến lượt Phương chọc vào:
“Thôi ghen thì cứ nhận đi chối làm gì, hãy thành thật với chính mình đi em”
“Em đã bảo là không……hai người cố tình……rõ ràng là…..arghhhhhhhh”
Minh kêu loạn lên, mặt đỏ bừng vì vừa ngượng vừa tức tối, thật tình, cậu không hề nghĩ mình sẽ bị hội đồng thế này, lại còn không thể cãi lại câu nào mới ức chứ. Nhìn ánh mắt thích thú của Phương và Khang mà cậu muốn điên lên, kìm nén cơn giận đến mức sắp nổ tung ra rồi.
Phương cười xí xóa, xoa xoa tay Minh:
“Hihihi, thôi mừ, không trêu em nữa. Hạ hỏa, hạ hỏa nha”
Minh hậm hực “vâng” một cái rồi đứng dậy đem bát đũa ra bồn rửa, Phương và Khang cũng dọn bát đĩa ra, vậy là bữa trưa kết thúc. Trong lúc Khang đang lau bàn, chị Phương vội chạy lên gác, một lúc sau chạy xuống, cầm túi xách, ăn mặc diện, nói:
“Chị đi chơi với mấy đứa bạn đại học đây, hẹn nhau từ hôm qua rồi. Hai đứa giúp chị dọn dẹp nhé”
“Ơ…”
“Vâng”
Khang đáp lại, còn Minh không kịp hỏi thêm đã thấy chị Phương mở cửa ra khỏi nhà, còn nghe tiếng mấy chị gái gọi nhau í ới bên ngoài. Chẳng mấy chốc, ngôi nhà trở nên im ắng khi chỉ còn hai người ở lại, nhưng cũng vì bực Khang hồi nãy hùa
theo ch
ị Phương trêu mình mà Minh chỉ chăm chú rửa bát, không thèm đoái hoài gì Khang nữa.
Đang vừa rửa vừa lơ mơ nghĩ ngợi, Minh giật mình khi Khang bất ngờ ôm lấy cậu từ đằng sau, hai cánh tay to khỏe vòng ra đằng trước ôm gọn vòng eo của cậu làm cậu rùng mình. Minh cố gỡ tay Khang ra nhưng không thể:
“Làm gì thế? B-Bỏ tôi ra”
Khang tì cằm lên vai Minh, giọng đầy gợi tình:
“Nhìn cậu cứ như người vợ đang rửa bát cho chồng ấy. Còn đeo tạp dề nữa, dễ thương quá”
“Vợ chồng gì ở đây, tôi đánh bây giờ. Bỏ tay ra”
“Không bỏ được, tôi muốn ôm cậu” – Khang thủ thỉ
“Đồ…đáng ghét”
Minh thở dài, tiếp tục rửa bát. Khang hít hà mùi thơm trên tóc Minh, nói:
“Đáng ghét nhưng cậu vẫn thích tôi phải không?”
“Ai thèm thích ông, nhận vơ đấy à” – Minh thẳng thừng
“Vì thích nên cậu mới ghen đấy chứ, cứ nói…Hự!!!”
Khang không kịp nói hết câu liền ăn một cái cùi trỏ vào bụng, cậu tạm thời bỏ Minh ra, cúi gập cả người xuống vì đau. Khang nhăn nhó:
“Sao lại huých tôi? Đau quá!”
“Đáng đời, trêu tôi cho lắm vào” – Minh nguýt một cái rồi bình thản quay lại rửa nốt bát đĩa
“Tôi không trêu cậu mà…”
Khang nhịn đau trả lời, Minh không nói gì thêm, tiếp tục với công việc của mình. Vậy là nỗ lực tạo dựng khung cảnh lãng mạn của Khang đã tan thành mây khói chỉ vì lỡ lời.
Xong xuôi, hai người lên phòng. Đánh răng rửa mặt sạch sẽ xong, Khang ngồi xuống bên cạnh Minh đang làm mặt lạnh, dỗ dành:
“Đừng giận nữa mà, tôi xin lỗi”
“Tôi có giận ông đâu?” – Giọng Minh lạnh tanh
“Có mà, cho tôi xin lỗi đi, cậu giận tôi buồn lắm”
Giọng Khang khổ sở làm cho Minh mủi lòng. Biết mình đang chiếm phần thắng, Minh nín cười, đáp:
“Buồn thật không?”
“Thật, buồn não nề, buồn không cười nổi nữa rồi”
Nghe Khang nói như trẻ con mà Minh càng buồn cười hơn, cuối cùng, cậu cũng chịu trở lại bình thường, nhìn Khang nói:
“Tôi không giận ông nữa”
“Cảm ơn Minh”
Khang vui sướng ôm lấy Minh, rồi bất ngờ hôn chụt lên má cậu làm cậu giật bắn mình:
“L-Làm cái trò gì thế?”
“Thơm má cậu” – Khang thản nhiên đáp
“Ai cho hả?”
“Cậu hết giận tôi rồi thì tôi được thơm má cậu mà”
“Cái đồ…ở đâu ra cái lý luận kiểu đấy”
Minh đấm Khang thùm thụp, còn Khang chỉ cười toe:
“Lý luận của tôi chứ ở đâu nữa”
“Ông…”
“Hahahahaha”
Căng thẳng đã được chấm dứt và thay vào đó là những tiếng cười đùa vui vẻ. Dù rằng chỉ có Khang mới là người đang cười tươi sung sướng, nhưng sâu thẳm trong Minh, cậu cũng đang cảm thấy niềm vui ấy, niềm vui đặc biệt giữa cậu…và Khang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...