Thật tình là tôi muốn nói thế lắm nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời thôi.
Có dại lắm mới dám mở miệng vì tôi không muốn gia tăng thêm hiềm khích với cô.
Mới đầu năm mà tôi đã tạo thiện cảm không tốt với cô bởi vì tôi không phải lớp phó học tập do chính cô chỉ định.
Ngược lại với tôi, hoàng tử trong mộng của nhiều cô gái mới chính là lớp phó thực sự mà cô chủ nhiệm mong muốn.
Lý do tại sao thì tôi không biết vì hồi ấy tôi lơ tơ mơ lắm, chẳng nghĩ gì nhiều.
Đối với tôi thì làm cũng được mà không làm cũng khỏe nên tôi không có ý định tranh chấp với bất kì ai, ấy vậy mà dòng đời đưa đẩy.
Ngay hôm đó, cả lớp bầu tôi làm lớp phó với căn nguyên rất đơn giản: "Điểm đầu vào bạn này cao nhất nên em bầu bạn".
Cứ thế mà tôi yên phận làm tới giờ.
Học được một tháng thì lớp tôi rộ lên tin đồn, nghe bảo xưa giờ cô Mộng Thủy kỳ thị ban xã hội kinh lắm.
Nhỡ đâu cô ghét lây cả lớp thì có mà học sinh khá như chơi.
Thật ra họ nói chẳng sai đâu, tôi cảm thấy cô không nhiệt huyết với lớp cho lắm.
Có lẽ cô cho rằng, bọn học trò xã hội luôn vô cảm với những con số nên mới dạy một cách hời hợt như thể chúng tôi học cho có, chỉ học để lấy bằng tốt nghiệp chứ chẳng đứa nào thi đại học.
Điều đó làm cho số ít học sinh lớp tôi rất phẫn nộ, trong đó có bạn trai cùng tên với tôi - Thành Nam.
Cậu ta tuy học xã hội nhưng lại có niềm đam mê mãnh liệt với Toán, gần như lúc kiểm tra cậu ta chỉ thua kèo trước "ông trời" của lớp, còn lại thì cậu cân tất chưa bại lần nào.
Cũng may đầu năm lớp tôi có "ông trời" với Thành Nam gánh team, nên mới vớt vát được chút thiện cảm từ cô Thủy.
Nếu không, tôi sợ rằng cả lớp sẽ bị cô "dằn" cho xuống địa ngục hết mất.
Dù tôi là lớp phó học tập, nhưng nếu so bề điểm Toán thì quả thật tôi không bì lại được ai trong số bọn họ.
Điều đó cũng tạo nên một phần áp lực vô hình khiến tôi hơi tự ti về bản thân mỗi khi phải lên bảng giải bài tập.
Đứng trước bảng đen với ánh mắt lạnh lùng từ cô, tôi luôn cảm thấy mình nhỏ bé và không thể tự tin nổi mặc dù tôi vẫn có khả năng làm được chứ không phải đi giải lung tung.
Từ trước đến giờ tôi chưa từng dấn thân vào các vấn đề không liên quan tới tình hình học tập của lớp nên cô cũng ít phàn nàn tới tôi.
Ấy vậy mà, bây giờ tôi lại xuất hiện một cách vô nghĩa trước mắt cô mà quên bén luôn chuyện vốn dĩ cô không hề thích tôi.
Máu liều nguôi xuống, bây giờ máu não mới nhận thức được bản thân đang làm gì.
Tôi đáp lời cô bằng cái giọng hơi run run: "Em...em chưa rõ sự việc nên không thể báo cho cô Thu sớm hơn ạ, mong cô bỏ qua thiếu sót lần này", tôi cấu chặt móng tay lên tờ giấy thi, tim tôi đập nhanh hơn nữa khi nhìn thấy sắc mặt u ám của cô.
Chủ nhiệm của tôi đang nhìn tôi bằng con mắt khác, ánh nhìn của cô không lộ vẻ tức giận nhưng vẫn đủ để tôi hiểu rằng, tốt nhất tôi nên rời khỏi đây ngay lập tức trước khi cô thay đổi ý định.
Tôi lén nuốt nước bọt, chân hơi lùi về phía sau.
Rõ ràng tôi cũng biết tự lượng sức mình nhưng tai họa thì vẫn tiếp tục giáng xuống không ngưng.
"A!"
Đột nhiên Đăng nảy mình hét lên một tiếng thất thanh khiến cả cô và bố Đăng đều há hốc mồm trước tình cảnh trước mắt.
Hồi nãy tôi lùi vội quá nên quên mất Đăng vẫn đang đứng sau tôi, thế là đùng một cái.
Tôi đá trúng cổ chân cậu ta làm cả hai đứa loạng choạng suýt ngã, người tôi bị đổ về phía trước, cứ tưởng tôi nhanh tay lẹ chân bám ngay vào cạnh bàn là tính mạng sẽ an toàn.
Ai ngờ đột nhiên tôi thấy cơ thể nặng trịch như đội đá lên đầu, bỗng nhiên một bàn tay từ đâu xuất hiện nắm lấy tay áo tôi khiến tôi bật ngược ra đằng sau và "tẹt".
Logo trường bị rách toạt, tất nhiên tay áo trái của tôi cũng rách theo đường chỉ trắng.
Thật may mắn khi Đăng kịp nắm lấy vị cứu tinh trước mắt nên không bị ngã, thấy cậu ta thở dài qua ải mà người tôi đông cứng như tượng.
"Mắt cậu đâu? Dán trên nóc à? ", Đăng cúi người xuống phủi phủi ống quần ở cổ chân rồi lên giọng trách móc.
Hình như cậu ta chưa nhận ra bản thân đã làm ra loại chuyện gì.
Đột nhiên thấy căn phòng yên tĩnh không ai nói gì nữa, lúc này Đăng mới ngẩng đầu lên nhìn tôi.
"Áo...tại tôi sao?", Đăng trố mắt nhìn tôi.
Cô Thủy và bố Đăng vẫn đơ ra một mặt như không dám tin đây là sự thật, tôi giống họ đấy.
Não tôi còn đang chạy chương trình nên vẫn chưa tiếp nhận được thông tin hiện tại, xấp giấy tôi cầm trên tay cũng rơi cái " bịch" xuống đất.
"Này!", Đăng nhíu mày búng trán tôi.
Tôi chớp chớp đôi mắt đầy tiếc nuối khi phải chấp nhận sự thật là áo tôi rách rồi! Vừa nhục vừa mất của.
"Cậu chê đồng phục trường mình rẻ quá hay sao mà xé áo tôi?", tôi không quan tâm tới cô chủ nhiệm và bố Đăng nữa.
Lúc bấy giờ lửa giận trong người bùng bùng khí thế, tôi mạnh dạn quay người lại đối chất với Đăng.
Đăng thấy tôi lấn tới liền lùi lại một bước, nhìn mặt có chút áy náy thật nhưng giọng thì vẫn kiêu căng đáp: " Thì tôi đền".
Tôi dùng tay ôm lấy bên tay áo bị rách mà không đáp lại.
"Cháu gái, cháu...", bố Đăng thấy tôi cặm cụi khụy gối nhặt từng tờ giấy liền có ý muốn an ủi.
Chỉ là bây giờ tôi không kìm được nữa, tôi rơm rớm nước mắt liếc xéo Khâu Lâm Khải Đăng một cái rồi tiếp tục nhặt nốt mấy miếng còn lại ở kế chân bàn cô Thủy.
Cô Thủy gặp phải tình huống khó đỡ này cũng vô cùng khó xử, "Hay là hôm nay tới đây thôi, tôi xử lý chuyện này đã.
Ngày mai có tin tức gì từ bên kia tôi sẽ báo cho anh nhé".
Cô đứng dậy trao đổi với bố Đăng.
Bố Đăng tiến lại đẩy Đăng sang một bên, chú dang cánh tay thành hình lưỡi câu ra trước mặt tôi, thấy vậy tôi biết ý nên cũng cảm ơn rồi bám lấy bàn tay rắn chắc ấy để đứng dậy.
Giải quyết xong xuôi mọi chuyện, bố Đăng rời trường.
Ngay khi người đàn ông kia nhấc gót rời khỏi phòng thì cô Thủy liền thở ra một hơi thật dài như thể cơn nộ khí trong cô sắp sửa bị nổ tung.
Xuyên suốt mười phút sau đó, tôi và Đăng bị giữ lại phòng giáo viên để nghe cô tụng về đạo đức học sinh và cốt cách con người.
Kết quả là Đăng bị hạ hạnh kiểm tháng, tôi thì lỗ cái áo và còn âm điểm trong lòng cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...