Tiếng chân Hải vang rõ trên nền đường vắng bóng người …Chạy chạy thật nhanh ..chạy bộ mà lị …vì xe nó hư từ ngày hôm wa rồi ..
Thấy Phương đang nép người vào thân cây , trên người vẫn nguyên bộ đồng phục , Hải vội chạy lại …túm lấy vai Phương , lay thật mạnh , quát lớn –“ Đâu ? Du đâu ????”
Phương cố đẩy tay Hải ra –“ đau quá !!!”
Hải lúng túng –“ xin ..xin lỗi Phương ..Du đâu rồi ?” ..Hải cũng ko hiểu sao khi nghe tin tìm đc Du nó lại bức xúc đến vậy ..khó hiểu ..?
Phương chỉ tay vào đoạn đường tiếp theo –“ Đi thẳng vào đó cỏ một chiếc cầu ..Du đang ở đó ..!”
Hải nhìn theo hướng Phương chỉ -“ Sao Phương tìm đc Du trong đoạn đường vắng thế này ?”
Phương cười –“ Phương tìm từ chiều đến giờ …Phương đột nhiên nghĩ là Du ở đây … vì từ nhỏ ..mỗi lần buồn Du thích đến nơi đó …Hải mau đến đó đi !!!”
Hải thở nặng nhọc –“ Sao lại gọi cho Hải mà ko gọi cho ai khác ?Sao Phương ko tự vào gặp Du ?”
*cười* ….Phương cười trông xinh đến lạ thường ..-“ vì …”..câu nói lấp lửng …
Phương cười với vệt mồ hôi mệt nhọc lăn dài trên má –“ Đã tìm ra câu trả lời chưa vậy “anh trai” ??”
Hải gắng quay mặt về hướng khác ,đánh trống lảng –“ trả lời gì chứ ? câu hỏi nào ?”
Phương trỏ tay , đẩy nhẹ đầu Hải –“ hối hả chạy ra đây là vì ai mà bây giờ còn giả đò !!”
Câu nói của Phương khiến Hải phải tự hỏi lòng …nó còn thik Du thật à ?
Phương quay lưng đi …khuất bóng sau góc đường .
Hải thẩn thờ một tẹo …mơ hồ ..rồi nó giật mình như người chợt tỉnh giấc …nó chạy vội theo hướng mà ban nãy Phương chỉ .
Được một đoạn dài thì thấy một cây cầu , giữa nơi hoang sơ vắng người …cây cối reo , tiếng gió rít , tiếng côn trùng kêu ..âm u đến rợn người .
Trên thành cầu có một bóng người đang ngồi , đung đưa chân , ngước mặt lên ngóng trăng mà du dương tiếng hát khẽ , điệu bài hát buồn da diết …
Hải bước lại gần hơn …bóng người nghe động , ngưng hát …
Hải bước đến trước mặt Du với gương mặt nhễ nhại mồ hôi , thở mệt nhọc, ngước lên , nhìn thẳng vào cô …cô ngồi trên thành cầu nhìn xuống Hải…
Du khẽ nhếch miệng cười –“ Là Phương bảo cho cậu biết tôi đang ở đây phải ko ?”
Hải gật đầu , Du tiếp lời –“ Quả nhiên ! Chỉ có nhỏ đó mới tìm được nơi này mà thôi …”
Hải nhìn Du thật kĩ , quả thật , đứng trước mặt Du , Hải vẫn thấy tim nó đập rất nhanh , chả có gì là khác so với 2 năm trước cả …Dưới ánh trăng …trông Du thật rực rỡ ..
Du bước xuống đất ..quay lưng bước đi không nhìn lại …
Hải lên tiếng –“ Khoan đã !”
Du chùn bước …
Hải trầm giọng –“ Cậu đi đâu ?”
Du hơi ngiêng ngiêng gương mặt ko cảm xúc –“ Chuyện này liên quan đến cậu sao ?” …cô bước tiếp …từng bước chân lết trên mặt đường trông buồn đến não lòng ..
Hải chạy đến , nắm chặt cổ tay Du, không để cô bước tiếp , Du không rút tay ra , cũng chả biểu lộ gì sất , quay lại nhìn Hải –“ Bỏ tay ra !”
Hải đáp –“ Không bỏ !”
Du lặp lại , giọng hơi gắt –“ Bỏ tay ra !”
Hải quát –“ Không ! không ! không!!!!”
Một khắc yên lặng …
Du trừng mắt nhìn Hải bằng ánh mắt vô cảm , giọng trở nên lạnh lẽo …–“ Đừng dùng đôi tay đã từng ôm chặt đứa con gái khác mà nắm tay tôi …”
Hải cứng người ,đôi mắt mở to nhìn Du, câu nói của Du như cứa vào tim nó , dù vậy nó vẫn ko buông tay ra , quát –“ Tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm !! Cậu hiểu lần rồi !! Tớ chưa bao giờ lừa dối cậu !!!!”
Nghe câu này …Du có phản ứng . Nó giật tay nó ra khỏi tay Hải , giật thật mạnh , quyết liệt …nó cười khẩy , nhìn thẳng vào mắt Hải –“ Cậu nói dối ! nếu là vậy thì ngày đó sao cậu ko giải thích với tôi ?? Sao cậu ko nói rằng giữa cậu và cô bạn thân nhất của tôi chả có gì cả ??? Sao ngày đó cậu ko nói như vậy ????” …giọng nó nghẹn lại nơi cuối câu …
Hải nắm chặt tay , cắn chặt môi …-“ Nếu ngày đó tớ giải thích rằng tất cả là hiểu lần thỉ cậu có tin ko ? cậu có tin ko ??”
Du cứng họng ..nó biết nó thiếu niềm tin nơi Hải vì đó một phần chỉ là tình cảm của con nít ..nhưng mà …
Du lùi lại mấy bước , quát lên một cách đau đớn …-“ Tất cả là quá khứ rồi ! Đừng nhắc lại !!! Tôi ko còn nhớ gì đâu !! Đã 2 năm rồi …Tại sao bây giờ cậu đi tìm tôi ? sao ko phải là người khác mà lại là cậu ???”
Hải nói một cách thản nhiên –“ Vì tớ thích cậu !”
Du tròn mắt , cười phì một cách khinh bỉ -“ Vớ vẩn !”
Hải bước lại gần hơn …Du lùi lại toan quay lưng chạy , Hải đoán được nên lời hỏi –“ Cậu đi đâu ?”
Du vẫn trả lời như ban đầu –“ Tôi đi đâu không liên quan đến cậu !!”
Hải đáp –“ Tớ đưa cậu đi !Cậu muốn đi đâu ?”
Du hơi ngạc nhiên ..nhưng rồi nó cười nhẹ , nhìn Hải đầy thách thức –“ Tôi muốn về nhà cậu ! được chứ ?Chả phải cậu bảo thích tôi ư ? Vậy đưa tôi về nhà cậu đi !”
Hải giật mình , Du cười đượm buồn , quay lưng bước –“ Tôi thừa biết câu trả lời mà …”
Hải cúi mặt trầm ngầm …Du bước đi …chợt ..giọng Hải vang lên sau lưng khiến nó giật mình –“ Đựơc! Về nhà tớ ! tớ đưa cậu về nhà tớ !!”
Du quay lại , tròn mắt …nó ko tin vào tai mình ..vì lí do đơn giản là gia đình Hải không như những gia đình bình thường , nó ra lời thách thức như vậy mà không ngờ Hải đồng ý !!!
Hải giục –“ Đi ?”
Du cười cười –“ Đựơc ! tôi cũng muốn bước chân vào gia tộc họ Hoàng xem hoành tráng thế nào …”
Hải và Du cùng bước trên con đường vắng và tối , Hải bước trước , Du theo sau , tuyệt đối không đi ngang hàng …
Không ai nói tiếng nào , cho đến khi …
Hải dừng lại trước một cái cổng to …Du ngước lên nhìn , chiếc cổng sơn màu đen sẫm , sáng rỡ dưới ánh trăng …đoạn tay nắm được gắn hình 2 con sư đang ngậm chiếc vòng đá trông rất sang trọng …tiếng chó sủa trong sân , tiếng lớn ,độ 5-6 con chó giống to khoẻ .
Hải đưa tay nhấn chuông rõ to …chưa đầy mấy phút , cô giúp việc hối hả chạy ra , vừa mở cửa vừa nói vội –“ Cậu chủ đi đâu tối thế này ? Chủ gia đình đang gọi cậu …ông có vẻ tức giận lắm …”
Cánh cổng mở rộng , cô giúp việc nhìn thấy Du thì tỏ rõ nét ngạc nhiên trên gương mặt ..vì lần đầu tiên Hải đưa con gái về nhà cơ mà , lại tối khuya thế này ..hơn nữa trông “đứa con gái” không “thục nữ” tẹo nào …
Du không ngạc nhiên là mấy khi thấy căn nhà ..chính xác là căn biệt thự rất lộng lẫy …Ai mà chả biết gia đình Hải đâu phải “dân đen” .
Gia tộc của Hải có một cơ ngơi khá đồ sộ …bố mẹ nó hiện tại đang định cư ở nước ngoài quản lí phân nhánh công ty , còn công ty chính ở Việt Nam vẫn do ông nó nắm giữ …Hải là đứa cháu duy nhất , là người thừa kế chính thống thuộc dòng thứ nhất của gia tộc họ Hoàng ….
Từ lâu Du đã nghe đồn ông của Hải là người rất khó tánh , được gọi là “chủ gia đình” .
Vừa bước chân vào bậc cửa …Du không để ý xung quanh lắm nhưng nó vẫn thấy sự trang trọng cuộc phòng khách …Hải đi trước , chợt nó khựng lại khi nghe tiếng nói vang lên …-“ Cháu đi đâu mà giờ mới về ?”
Du quay lại , nơi góc phòng , trên chiếc ghế bọc da đen bóng sang trọng là một ông lão tóc đã bạc trắng , gọng kiếng tuột xuống giữa sóng mũi , đôi mắt sắc lạnh , độ lớn tuổi , đang nhìn chằm chằm vào nó .
Du không tỏ vẻ sợ sệt hay bất kì thái độ gì , nó biết đây chính là “chủ gia đình”, Hải đứng thẳng người đáp –“ Thưa ông ! Cháu vừa ra ngoài một lát …”
Ông đứng dậy , bước đi , ánh mắt vẫn không rời khỏi Du ..Hải bắt đầu lo lắng , nó đứng chắn trước mặt Du , nói với ông –“ Thưa ông ! đây là bạn của cháu ..xin ở lại đêm nay …”
Ông bước lại gần hơn , hầu như câu nói của Hải ko hề lọt vào lỗ tai của ông …ông nhìn Du …chằm chằm …rồi chỉ thẳng tay vào mặt Du mà quát –“ Cái thứ con gái chẳng ra gì này mà cháu kết bạn được sao ?”
Hải cứng người không biết đáp thế nào , ông đã gắt –“ Thứ con gái ăn mặc chả giống con gái , tai đeo mấy lỗ khoen, tóc đen chả ra đen , đỏ chả ra đỏ thế này …đúng là bại hoại …!”
Hải níu ông nó –“ Kìa ông , ông đừng nói thế !”
Ông nó quát –“ Ông nói có gì sai sao ? thứ con gái này …”
Du đẩy cánh tay đang chỉ thẳng vào mặt nó qua một bên , giọng trầm –“ Ông đang nhìn bề ngoài mà phán xét con người tôi đấy à ?”
Du lên tiếng khiến Hải giật mình ….ông nó càng nóng mà quát lớn hơn –“ Còn dám trả lời à ! Hỗn láo !”
Dứt câu nói , ông giơ tay lên định tát cho Du một bạt tay
“ Đừng mà ông !”- Hải níu vội nhưng không kịp
Du né người khiến cái tát của ông lướt nhẹ trong khoảng không …Du bắt đầu nặng giọng –“ Ngoại trừ người thân của tôi ra không ai được phép tát tôi !”
Ông mắng –“ Thứ con gái như mày mà cũng biết là chỉ có cha mẹ mới được quyền tát con cái sao ?”
Giọng Du chợt trầm xuống , đôi mắt nó ánh lên vẻ giận dữ -“ Chỉ có mẹ tôi mới có thể tát tôi !! Còn hạng đàn ông bỏ vợ con theo người đàn bà khác không xứng đáng là cha tôi !!Ông ta không có quyền đánh tôi !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...