Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn


Lúc An Hòa Dật tới Vân Ngoại Lâu, Hoa Hướng Nhiên đang uống trà với Thời Minh Đạt, vừa nghe An Hòa Dật tới là nhanh chóng bảo y vào.

Bước vào cửa, An Hòa Dật thấy được hai người ngay.

Thủ Ngọc sư tôn ngồi sau bàn đá, cao lớn vạm vỡ, gương mặt mang theo mười phần dữ tợn, phía dưới cằm là râu quai nón rậm rạp, trong có vẻ lỗ mãng.

An Hòa Dật dừng bước, không tiến lên phía trước nữa.

Hoa Hướng Nhiên mỉm cười đứng dậy kéo An Hòa Dật qua, ngồi xuống cái ghế đối diện với Thời Minh Đạt, "Tới, đây là Thủ Ngọc."
Thủ Ngọc sư tôn hướng y cười cười, gương mặt của hắn vốn đã dữ tợn, giờ lại làm biểu tình ôn hòa lại càng dữ hơn.

An Hòa Dật trầm mặc, hướng Thời Minh Đạt hành lễ.

"Sư đệ không cần khách khí, ta đã nghe Tông chủ nói qua, ngươi cứ yên tâm, nếu sư đệ gặp vấn đề gì trong việc dạy dỗ đệ tử thì cứ nói ta, ta nhất định sẽ giúp hết sức." Thời Minh Đạt vuốt râu, giương mắt.

"Đa tạ sư huynh." An Hòa Dật đứng dậy cúi đầu, Thời Minh Đạt cũng nhanh chóng đứng dậy đỡ lấy.

Hóa Hướng Nhiên nhìn hai người hòa hợp với nhau mà vô cùng hài lòng, đợi hai người hàn huyên xong mới mở miệng đi vào chính sự.

Đại Điển thu đồ đệ của các đại Tông môn đều giống nhau, trước mắt thì Duyên Sinh Tông cũng đang chuẩn bị cử hành Đại Điển, các môn phái khác cũng vậy, đều không sai biệt lắm.

"Chúng ta có cần tiến hành giảng trước một lần để hướng dẫn các nhận đệ tử cho nhóm sư tôn không?" Sinh khí [1] của Duyên Sinh Tông năm nay bị tổn thất nặng nề, thân là Tông chủ, Hoa Hướng Nhiên thiết nghĩ môn phái của mình cũng cần một khóa như vậy.


[1] Sinh khí: Là khí cơ bản và quan trọng nhất của con người, là động lực của các hoạt động sống của cơ thể con người.

Ở câu này, sinh khí nghĩa là động lực sống (tức là tiền) của Duyên Sinh Tông bị tổn thất nghiêm trọng (aka hết tiền đó):v
"Vậy ngày kia bắt đầu học đi, ta còn phải chuẩn bị một phen." Mắt Thời Minh Đạt lóe lên hàn quang, không giống như đang lên lớp mà giống như sắp giết người vậy.

An Hòa Dật lặng lẽ rót cho mình một ly trà, một hơi uống cạn.

Ngày thứ hai, Tông chủ tổ chức một cuộc hội nghị nhỏ, tập trung vào các công việc chính của Đại Điển thu đồ đệ, sau đó lại một phen tuyên truyền chương trình học của Thời Minh Đạt.

Thấy nhóm các vị sư tôn đã kết Đạo Lữ trong Tông môn không mấy quan tâm tới chuyện này, Tông chủ Hoa Hướng Nhiên nói rõ, mặc dù đã có rất nhiều vị sư tôn của Duyên Sinh Tông bị đệ tử cuỗm đi, nhưng bây giờ học thêm chút tri thức cũng không dư, đợi sau này thu đồ đệ còn có thể đem kinh nghiệm này truyền lại cho chúng, giúp cho bọn chúng sau này thu đệ tử cũng có thể tự bảo vệ cho mình.

Hành động đề phòng này của Hoa Hướng Nhiên đã thành công khiến trái tim đang bất an lo sợ của An Hòa Dật lần nữa chìm thêm ba phân.

Hội nghị kết thúc, mấy vị sư tôn vốn đang ngồi sôi nổi trên ghế bị đệ tử nhà mình dắt đi.

An Hòa Dật dại mặt nhìn ra cửa, đếm số lượng sư tôn dính phải hai chữ "Niên hạ".

Hoa Hướng Nhiên ngồi ở chủ vị, nhìn An Hòa Dật với vẻ mặt từ ái.

"Về phương diện dạy dỗ đệ tử thì toàn bộ Tu Chân giới không có ai sánh nổi với Thủ Ngọc đâu, sư đệ có thể yên tâm." Có là là nhận ra An Hòa Dật đang sợ hãi, Hoa Hướng Nhiên liên tục cam đoan với y rằng chuyện thu đệ tử lần này là an toàn tuyệt đối.

An Hòa Dật quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn hắn, lát sau mới chậm rãi gật đầu.


Đợi cho An Hòa Dật cũng rời đi, Tần Bác Giản từ sau tấm bình phong bước ra, ngồi bên cạnh Hoa Hướng Nhiên, nhẹ giọng cười nói:"Sợ là Đàm Ngọc sư thúc bị dọa không nhẹ."
Hoa Hướng Nhiên hung hăng trừng hắn một cái, tức giận nói:"Còn không phải là do các ngươi!"
Vẻ mặt Tần Bác Giản vô tội, "Nhưng ta chỉ xuống tay với một mình sư tôn."
Hoa Hướng Nhiên khựng lại, ném Lôi Phù qua.

Tần Bác Giản mỉm cười trốn đi.

An Hòa Dật ngự kiếm bay về Tàng Ý Sơn, mấy cây trúc đào trước núi nở rộ đến dương quang, mấy bông hoa đỏ rực nở rộ, một bông nối tiếp một bông, treo trên cành cây, giống như đang cảnh báo với Tu Chân giới.

An Hòa Dật rũ mắt, sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp từ phía trên bay xuống.

Trường kiếm chậm rãi hạ xuống trước cửa, An Hòa Dật đẩy cửa phòng ra, bài trí trong phòng vẫn giống hệt như lúc y rời đi, An Hòa Dật không thích người ngoài, cho nên Tàng Ý Sơn quanh năm cũng chỉ có một mình y cư trú.

Ngọc bài treo trên tường trong phòng phát sáng, An Hòa Dật đi đến trước ngọc bài, ngón tay khẽ điểm.

Duyên Hà đạo trưởng: Bản tôn vẫn có chuyện không rõ.

Bất quá bản tôn chỉ đem đồ đệ ném lên đỉnh núi, lại còn cho hắn bí tịch tu luyện trân quý cho hắn, không những vậy, mỗi tháng bản tôn đều dốc lòng chỉ dẫn cho hắn một phen, vậy mà sau khi hắn trưởng thành lại muốn giết ta???
Duyên Hà là bằng hữu mà An Hòa Dật kết bạn trên diễn đàn Tu Chân, hắn và An Hòa Dật đều đồng bệnh hoang mang, đều bắt đầu nhận đồ đệ như nhau, cũng đều đọc hết dưỡng đồ thư tịch, nhưng kết quả thì...!thật bi thảm.

Qua lời nói của đối phương thì đồ đệ của hắn liên tiếp tạo phản muốn giết hắn.


An Hòa Dật chưa từng nhận đệ tử bao giờ, đương nhiên cũng không biết tại sao, chỉ có thể an ủi hắn, "Đồ đệ đợt này là khó dạy nhất."
Duyên Hà cũng nghĩ vậy.

Dưới sự quật khởi mạnh mẽ của nhóm đồ đệ, tình cảnh của mấy vị sư tôn càng thêm khó khăn, nhóm sư tôn thủ thân thất bại sau khi viết xong bài cảnh báo thì không quan tâm tới người khác nữa, nhưng mà vấn đề thật sự là đám tu sĩ lại thường xuyên nhắc tới chuyện này, chọc trúng chỗ đau làm nhóm sư tôn tổn thương không thôi.

Lúc trước cũng từng An Hòa Dật đăng bài lấy kinh nghiệm, đưa ra một vấn đề mà cuối cùng chỉ có một mình Duyên Hà là trả lời nên y mới liên hệ với hắn, kết giao bằng hữu, hằng ngày giao lưu trao đổi kinh nghiệm dạy đệ tử.

Duyên Hà đạo trưởng: Nghe nói ngươi muốn thu đồ đệ, nhớ phải cẩn thận chút.

Theo như bản tôn biết, năm ngoái tỷ lệ thất bại trong việc giáo huấn đệ tử của Tông môn ngươi rất cao, lên tới tận 99%.

Dù là nói như vậy nhưng cũng đừng có giống như bản tôn mà không quan tâm tới đồ đệ.

Nếu không lại rơi vào kết cục bị đuổi giết giống ta thì phiền toái lắm.

An Hòa Dật càng thêm buồn bực, "Vậy ta phải làm sao bây giờ?"
Duyên Hà đạo trưởng: Ta nghe nói Tông môn các ngươi có một vị sư tôn thu được 200 đồ đệ, sao ngươi không hướng hắn thỉnh giáo một phen?
An Hòa Dật:"Ta cũng đang định học hỏi đây, nhưng không biết tại sao trong lòng vẫn cảm thấy rất lo lắng."
Duyên Hà đạo trưởng: Haiz, ta cũng đang tính học tập một phen.

Chỉ mong sau này có thể thu được một đồ đệ tốt không đòi giết sư tôn.

An Hòa Dật đồng tình với hắn, "Dù gì thì đệ tử như vậy cũng rất ít, ngươi cứ thoải mái đi.

Đợi ta học hỏi sư huynh xong, sau này mà thành công thì ta sẽ nói với ngươi."
Duyên Hà đạo trưởng: Vậy thì đa tạ.


An Hòa Dật còn muốn tán gẫu với hắn một chút, hỏi hắn đối xử với đồ đệ của mình như thế nào, Duyên Hà liền không trả lời nữa.

An Hòa Dật bắt đầu cảm thấy tội lỗi vì bản thân hỏi câu không nên hỏi.

Chẳng lẽ do ta nói năng không kiêng dè nên chọc trúng nỗi đau của hắn sao?
Trong lòng An Hòa Dật bất an, chỉ đành kiên nhẫn chờ phản hồi của Duyên Hà đạo hữu.

Trên bàn có một ấm trà vừa mới đun, hương trà nhẹ nhàng thoát ra.

Lúc trong lòng bồn chồn không yên, việc An Hòa Dật thích nhất chính là pha trà.

Đợi cho hương trà dần đậm hơn, tay cầm chén ngọc nhỏ lên, cẩn thận thưởng thức.

Ngón tay y nâng chén ngọc, tâm tư vẫn không ngừng dán vào ngọc bài chưa có lời hồi đáp.
Thời gian một chén trà trôi qua, ngọc bài đột nhiên sáng lên.

An Hòa Dật nhanh tay bắt lấy.

Là tin tức từ Duyên Hà đạo hữu.

Duyên Hà đạo trưởng: Vừa rồi đồ đệ đuổi tới, ta cùng hắn đánh nhau một trận, bây giờ thì không có chuyện gì rồi.

An Hòa Dật:......!
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Trúc đào hoa ngữ: Đề phòng nguy hiểm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui