“Hai người muốn đảo khách thành chủ à?”
Trương Nghệ Hưng cùng Ngô Diệc Phàm vừa lao vào cửa trong nháy mắt liền quăng mình nằm ườn ra sofa, khiến cho Bạch Hiền còn tại cửa đổi giày kêu lên bất mãn. Nhưng hiển nhiên là không có tác dụng, bởi vì hai người kia kiên quyết nằm xụi lơ trên ghế, không hề cảm giác áy náy.
“Thôi, hai người cứ nằm đi… Chung Nhân, giúp anh đem mấy đồ này vào phòng bếp.” Bạch Hiền thay giày xong chìa ra một cái túi, sau đó chỉ chỉ hai gói to khác trên đất. Kim Chung Nhân lập tức bê tất cả lên đi theo sau Bạch Hiền.
“Chậc chậc chậc, nhìn cái bộ dáng phu xướng phụ tùy này kìa. Tiểu tử Kim Chung Nhân, cậu đúng là muốn dâng hiến cuộc đời mình vào tay Bạch Hiền rồi.”
Kim Chung Nhân yên lặng nhìn thoáng qua Trương Nghệ Hưng, biểu tình như đang nói “Vậy thì đúng là không thể tốt hơn ”.
Trương Nghệ Hưng ôm hai mắt của mình ở trên ghế sofa vặn vẹo: “A Ngô Diệc Phàm, mình mù rồi, bọn họ lại tới nữa, bọn họ lại tới nữa.”
“Hai người các anh đã cố ý tới đây làm bóng đèn như vậy, hẳn là phải xác định tư tưởng trước rồi chứ?” Thanh âm Bạch Hiền từ trong phòng bếp truyền tới, kèm theo tiếng nước “ào ào” mơ hồ.
“Oa a… A… Tiểu Bạch Hiền của chúng ta bây giờ đã hoàn toàn không còn thẹn thùng việc thừa nhận cùng Kim Chung Nhân là một đôi nữa rồi.” Ngô Diệc Phàm ở trên ghế sofa lười biếng tiếp lời.
“Người ta cùng một chỗ hơn một năm, đương nhiên tập mãi cũng thành thói quen…” Trương Nghệ Hưng kẻ xướng người hoạ.
“Hơn một năm rồi vẫn như keo như sơn ngọt ngào như lúc ban đầu, thật sự là tra tấn người ta mà…”
“Ôi Ngô Diệc Phàm đáng ghét, đột nhiên rống lên hát cái gì vậy?”
—-
Bạch Hiền không nghĩ thèm để ý tới hai người đang lên cơn trong phòng khách kia, vừa rửa rau vừa chỉ huy Kim Chung Nhân đổ nước vào nồi đặt lên bếp đun, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng gào thét hỗn độn không ngừng truyền đến.
Vốn không nghĩ quan tâm tới việc bọn họ tranh cãi ầm ĩ, nhưng rồi một lát sau đột nhiên nghe thấy thanh âm của Trương Nghệ Hưng: “Ê Kim Chung Nhân, cái bài tập trong sách tham khảo này có thể dùng cách giải đơn giản hơn đấy…”
Kim Chung Nhân cũng định lờ hai người kia, nhưng Bạch Hiền ở bên cạnh đột nhiên hướng ra bên ngoài hô to đáp lại: “Nghệ Hưng ca, có chắc không? Phương pháp của đại học cũng có thể dùng sao?”
“Bọn họ chỉ để ý đáp án của chúng ta đúng hay sai, ai thèm quan tâm dùng phương pháp gì – -” Trương Nghệ Hưng hắng giọng kêu trở về.
Bạch Hiền thoạt nhìn có điểm vui vẻ, quay sang nhìn Kim Chung Nhân vẫn còn tại bên người lặng lẽ nhìn chằm chằm nồi nước, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chung Nhân, đừng đứng ở đây nữa, mau ra ngoài nghe một chút phương pháp của Nghệ Hưng ca đi. Nghệ Hưng ca từ sơ trung liền nhảy quá cấp, thành tích tốt lắm..”
“Nhưng còn…”
“Đi đi đi, dù sao em cũng không giúp được cái gì, nhanh ra cùng Nghệ Hưng ca học tập một chút. Anh sẽ làm xong ngay thôi.”
Bạch Hiền xoay bả vai Chung Nhân đẩy đứa nhỏ ra ngoài. Kim Chung Nhân có điểm không tình nguyện, nhưng hiển nhiên sẽ không thể không nghe theo lời nói của Bạch Hiền, cho nên cũng liền thuận theo đi đến bên cạnh Nghệ Hưng.
Bạch Hiền thở phào nhẹ nhõm một lần nữa trở lại phòng bếp, nhìn cái bàn tràn ngập nguyên liệu nấu ăn, lại cảm thấy thật đau tim…Sao mình lại bảo Chung Nhân ra ngoài a? Phát hiện nhiệm vụ nấu cơm hiện tại có vẻ càng thêm gánh nặng đường xa..
—-
Hơn hai tiếng sau, Bạch Hiền cuối cùng mở cửa phòng bếp đi ra.
Trương Nghệ Hưng cùng Kim Chung Nhân thần sắc nghiêm túc nhìn vào quyển sách bài tập trên mặt bàn khe khẽ trao đổi gì đó, còn Ngô Diệc Phàm đã nằm ngủ ngon lành trên ghế salon từ bao giờ.
Bạch Hiền cầm lấy một cái phễu cùng một cái vung bắt đầu ra sức gõ.
Ngô Diệc Phàm nhảy dựng lên, Trương Nghệ Hưng và Kim Chung Nhân thì mờ mịt ngẩng đầu. Thấy Bạch Hiền bước ra, Kim Chung Nhân vội vàng đứng lên giúp thu xếp bày đặt đồ ăn.
—-
“Thế nào rồi?” Bạch Hiền vừa đánh giá Kim Chung Nhân thoạt nhìn có điểm lờ mờ vừa thân thiết hỏi.
Kim Chung Nhân xoa xoa gáy, gật gật đầu, biểu tình dại ra: “Ừm, tốt lắm, chỉ là phát hiện ở trong đầu các thể loại công thức còn bay loạn xạ.. Bạch Hiền ca, làm nhiều đồ ăn quá…”
“Có tận ba người các ngươi, anh đành phải làm thế chứ sao!” Bạch Hiền oán niệm nhìn thoáng qua hai người khách không mời mà đến, cảm thấy Trương Nghệ Hưng ít ra cũng giúp một chút, cho nên trực tiếp đem ánh mắt tức giận ném lên người Ngô Diệc Phàm bởi vì vừa tỉnh ngủ cho nên vẫn lờ đờ.
Ngô Diệc Phàm vô tội ngước nhìn Bạch Hiền.
Bạch Hiền cảm thấy người kia quả thực là bị ảnh hưởng của Kim Chung Nhân rồi. Cái biểu tình vừa ngốc lại lờ mờ vừa tỉnh ngủ kia thế nào liền hoàn toàn thay thế hình ảnh tiêu sái mạnh mẽ? Xem ra suốt ngày buồn ngủ thật sự cũng có thể lây bệnh..
—-
Một cái bàn, bốn người.
Không khí có chút ảo diệu.
Tất cả mọi người kinh ngạc phát hiện, đồ ăn Bạch Hiền nấu cư nhiên so với trong tưởng tượng thì ngon hơn nhiều.
“Em có phải vụng trộm ở chỗ nào học qua kỹ xảo nấu nướng đặc biệt không vậy?”
Trương Nghệ Hưng vừa ăn cơm rang kim chi trước mặt vừa hoài nghi hỏi Bạch Hiền. Bạch Hiền cảm thấy vô cùng hài lòng nhìn Kim Chung Nhân đang cầm cái thìa dùng sức đào cơm, thỉnh thoảng uống một hớp canh kim chi được Bạch Hiền đặc biệt làm riêng cho.
“Em nghĩ cái này là tài năng thiên phú.” Bạch Hiền dương dương đắc ý đáp lại.
“Nhưng anh muốn hỏi một vấn đề …” Ngô Diệc Phàm vừa ăn bánh gạo cay vừa cau mày nhìn đống đồ trước mặt Kim Chung Nhân, “Vì sao Chung Nhân không chỉ có có cơm rang kim chi, bánh gạo cay mà còn có cả mì lạnh và canh kim chi, trong khi anh cùng Nghệ Hưng tội nghiệp chỉ có hai món đầu tiên.”
“Em nghĩ có lẽ hai người không quen ăn đồ Hàn Quốc.” Bạch Hiền nói hươu nói vượn.
“Bọn anh đều đến Hàn Quốc sáu năm rồi. Nếu ăn không quen thì làm sao sống được?” Trương Nghệ Hưng bất đắc dĩ nói, “Em kỳ thực chính là vì Kim Chung Nhân mà làm thêm đúng không?”
Lời này vừa nói ra khóe miệng Kim Chung Nhân liền muốn ngoác ra đến tận mang tai. Bạch Hiền lập tức phẫn nộ xù lông: ” Còn nói nữa ta cắn ngươi nha Trương Nghệ Hưng!”
“Ngô Diệc Phàm, cậu xem này, nó đối với mình còn không thèm dùng kính ngữ!”
“Ăn đồ người ta nấu còn chưa biết đường cảm ơn. Hai người cẩn thận không em nhét thuốc xổ vào đấy!”
“Ngô Diệc Phàm cậu xem, Bạch Hiền dám đe dọa mình này…”
Ngô Diệc Phàm mặc kệ Nghệ Hưng, nghĩ nghĩ rồi nói: “Theo ý kiến của anh, hai đứa nếu về sau sống cùng nhau, tuyệt đối sẽ thoải mái hơn so với bọn Lộc Hàm và Ngô Thế Huân kia, ít nhất cũng không thường xuyên bị ngộ độc thức ăn mà nằm viện…Có điều Bạch Hiền đừng có đắm đuối đưa tình nhìn Kim Chung Nhân ăn nữa được không? Nhìn thế cũng có thể no được sao?”
Bạch Hiền chẳng biết tại sao đỏ mặt, xoay qua thấy Kim Chung Nhân bỗng chăm chú nhìn mình liền vội vàng bắt đầu ăn cơm.
—-
Ăn vài miếng lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngô Diệc Phàm cùng Trương Nghệ Hưng: “A… Đúng rồi Phàm ca, Nghệ Hưng ca, hai người đã ở nhà em ăn một bữa, vậy việc dọn dẹp rửa bát đều giao cho các anh có được không?”
Dứt lời lại bỗng nhiên như chợt nhớ ra cái gì: “Mà đúng rồi… thực ra Nghệ Hưng ca đã giúp Chung Nhân phụ đạo vật lý. Vậy Phàm ca, thật sự làm phiền anh rồi, đống xoong nồi bát đĩa kia đành nhờ anh rửa hết nha.”
Vừa nói vừa mỉm cười nhìn gương mặt cứng ngắc của Ngô Diệc Phàm, biểu tình thuần khiết ngây thơ lại ra vẻ ôn nhu bổ sung một câu: “Phàm ca biết không, với tình huống trước mắt mà nói, giá trị duy nhất của anh chỉ có thế này mà thôi.”
Ngô Diệc Phàm lặng lẽ cúi đầu tiếp tục ăn cơm…
Nghệ Hưng à, kỳ thực Bạch Hiền đối với chuyện chúng ta tùy tiện không mời tự đến là có oán khí rất lớn phải không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...