Đây là lần thứ hai Kim Tuấn Miên trực tiếp xuất hiện tại hiện trường, nhưng hiển nhiên còn gặp phải áp lực lớn hơn rất nhiều so với Độ Khánh Thù và Phác Xán Liệt, bởi vì một câu nói kia của Lộc Hàm, chính là liên lụy đến cả hai cặp đôi.
Tuấn Miên sáng suốt xoay mặt, làm bộ như không nhìn thấy biểu tình cứng ngắc của Bạch Hiền và Kim Chung Nhân.
Bạch Hiền hít một hơi thật sâu, nói với đầu bên kia: “Lộc ca, chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp, ca bây giờ đang ở đâu?”
Đi theo Bạch Hiền cùng Kim Chung Nhân, Kim Tuấn Miên ở phía sau cảm thấy rất phiền muộn, bỗng nhiên nghĩ mình hẳn là nên gọi điện thoại báo tin cho Phác Xán Liệt và Độ Khánh Thù, nhưng rồi lại cảm thấy nếu như nói ra, chuyện này sẽ dính dáng đến rất nhiều người.
Trong lúc đấu tranh suy nghĩ, bọn họ đã tới quán gà rán đám bằng hữu của Kim Chung Nhân thường xuyên tụ tập.
Lộc Hàm đang ngồi một mình ở một cái bàn lớn, chống cằm ngẩn người. Người trước mặt mặc cái áo rực rỡ, đội mũ len trắng ấm áp, gương mặt nhìn nghiêng thật bình yên mà xinh đẹp, cảm giác giống như một thiên thần…tuy rằng thoáng qua có chút hơi mệt mỏi tiều tụy.
Bạch Hiền kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Lộc Hàm. Ánh mắt Lộc Hàm lướt qua Kim Tuấn Miên, Kim Chung Nhân, cuối cùng tựa hồ có điểm áy náy dừng lại trên mặt Bạch Hiền.
“Nai con ca, không sao chứ?” Bạch Hiền làm bộ như không chú ý đến ánh mắt của người kia, chìa tay ôm lấy bả vai Lộc Hàm. Lộc Hàm hít một hơi thật sâu, lắc lắc đầu: “Không có việc gì, chẳng qua ca đã nói sai mà thôi.”
“Thế Huân nói ca không cần cậu ấy.” Kim Tuấn Miên thử thăm dò hỏi.
Lộc Hàm lại không nói gì.
“Giữa hai người rốt cuộc là như thế nào?” Bạch Hiền kéo kéo tay áo Lộc Hàm hỏi tới.
Kim Chung Nhân căn bản không dám nói lời nào. Tuy rằng chuyện này cùng Ngô Thế Huân có liên quan, hơn nữa bản thân cũng rất quan tâm, nhưng sự tình lại có liên quan đến mình vậy nên tốt nhất nên làm bộ như không có mặt ở hiện trường.
“Đơn giản mà nói…” Lộc Hàm nâng cằm lên hướng về phía Bạch Hiền, “Chính là lúc đó Thế Huân cáu kỉnh, sau đó hỏi ca thích hơn ai. Ca nhất thời giận dỗi, nói rằng thích Chung Nhân hơn. Cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này.”
Kim Chung Nhân hận không thể đem đầu mình vùi xuống đất.
“Vì sao Thế Huân lại hỏi cái này?”
“Ngô Thế Huân chết tiệt, tiểu tử thối này thật sự muốn làm phản mà. Nó cả ngày nhao nhao ầm ĩ. Vậy mà ca chỉ thuận miệng nói một câu thế mà đã nghiêm trọng hóa vấn đề là sao?” Lộc Hàm đột nhiên liền bắt đầu gầm thét.
Không ai hiểu được cậu ta dùng tiếng Trung đang gào thét cái gì.
“Thế Huân tại sao lại hỏi cái này?” Bạch Hiền hỏi lại lần nữa.
Lộc Hàm lại không nói.
Xem vẻ mặt của Lộc Hàm, tựa hồ bộ dáng có chuyện thầm kín khó nói, Kim Tuấn Miên đột nhiên nói: “Nai con ca, nguyên nhân của vấn đề này, có người không thể nghe sao?”
Lộc Hàm giật mình hơi ngước mắt, biểu tình có điểm ngạc nhiên nhìn Kim Tuấn Miên, dường như đã khẳng định suy đoán của Kim Tuấn Miên là chính xác.
Bạch Hiền ngây ngẩn cả người nhìn thoáng qua Kim Chung Nhân, nghĩ nghĩ mới hỏi: “Là chuyện tuyệt đối em sẽ để ý sao?”
Lộc Hàm cười khổ.
Bạch Hiền nhìn Kim Chung Nhân liếc mắt một cái.
Không biết tại sao Bạch Hiền chợt nhớ tới thời điểm ngày trước, khi muốn chạy tới đưa trả túi quần áo luyện tập cho Kim Chung Nhân thì thấy cảnh tượng Chung Nhân cùng Lộc Hàm thân thiết đi vào quán, lúc đấy mình đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất trong lòng.
Quan hệ đặc biệt tốt không thể giải thích nổi giữa Lộc Hàm và Kim Chung Nhân vẫn khiến Bạch Hiền cảm thấy hoang mang cho đến tận bây giờ. Kỳ thực hai người kia ở lần đầu tiên gặp mặt rõ ràng một chút trao đổi đều không có. Hiện tại họ đột nhiên trở nên thân thiết, có vẻ cũng không phải vì Ngô Thế Huân đứng ở giữa.
Kim Tuấn Miên thực sự muốn lập tức xoay người rời đi, tự hỏi bản thân tại sao bỗng nhiên lại bị kéo vào chuyện tình bốn người này a?
Chẳng lẽ lập tức sẽ phát triển trở thành tứ giác tình yêu như lời đồn sao?
Trên thực tế, Tuấn Miên cảm thấy Ngô Thế Huân đối với Bạch Hiền mức độ quan tâm cũng rất cao. Hình như ở nơi nào còn gặp qua Ngô Thế Huân đút Bạch Hiền ăn khoai tây chiên rồi thì phải?
Nhưng nếu giờ mà bỏ đi thì mọi chuyện sẽ trở nên quá rõ ràng sao. Tuấn Miên không còn lựa chọn nào khác ngoài kiên nhẫn ngồi ở chỗ cũ, nhìn Lộc Hàm trầm mặc không nói gì, biểu tình nghiêm túc của Bạch Hiền, còn có Kim Chung Nhân hận không thể đem cả khuôn mặt vùi trong lòng bàn tay.
Cho nên bây giờ mình đang thay thế vị trí Ngô Thế Huân sao?
Mình có nên phỏng đoán nếu Ngô Thế Huân mà ở đây thì sẽ có biểu tình gì, sau đó tạm thời đóng giả một chút để tô đậm bầu không khí không?
Kim Tuấn Miên cảm thấy rất phiền muộn, nhưng phiền muộn nhất đương nhiên phải là Kim Chung Nhân.
Cái ánh mắt kia của Bạch Hiền khiến Chung Nhân trong lòng rất lo lắng, nhưng vì có Lộc Hàm ở đây khiến cậu lại không thể tùy tiện giải thích, cho nên đành không tự chủ ưỡn thẳng lưng, cố gắng làm cho mình có vẻ chẳng chột dạ chút nào.
Lộc Hàm chậm rãi cúi đầu: “Bạch Hiền, Chung Nhân ở trong lòng em, là không đồng dạng như vậy phải không? Ca còn nhớ rõ thời điểm Chung Nhân nói lời tỏ tình, hai đứa đối với nhau đều rất đặc biệt. Vậy chẳng lẽ, đối với ca Thế Huân cũng giống như những người khác sao?”
“Vậy sao ca không nói điều đó cho Thế Huân biết?” Bạch Hiền cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Lộc Hàm nở nụ cười khổ, nhìn nhìn ba người xung quanh: “Thế Huân nói ca rất đặc biệt với cậu ấy. Nhưng rốt cuộc có thể duy trì bao lâu? Rốt cuộc có thể thích đến bao lâu? Rốt cuộc có nên hay không tin tưởng? Đứa nhỏ kia.. mới chỉ học năm ba sơ trung, mới mười sáu tuổi thôi…”
Không phải bởi vì không tin tình cảm hiện tại Thế Huân dành cho mình, mà chỉ là Lộc Hàm không thể xác định được tình cảm như vậy có thể duy trì bao lâu. Nói cho cùng, Lộc Hàm không thể tin tưởng vào những cảm xúc non nớt của Ngô Thế Huân, một người mới lên năm ba trung học, cùng mình chênh lệch đến bốn tuổi, ở trong mắt mình kỳ thực vẫn còn con nít.
Bởi vì không xác định, cho nên mới sợ hãi hứa hẹn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...