Không khí chương trình nghệ thuật của trường học hôm đó vô cùng long trọng và náo nhiệt, hơn hẳn sức tưởng tượng của Bạch Hiền. Vậy nên cậu đành bất dĩ để nhân viên phụ trách hóa trang ấn xuống ngồi vào bàn trang điểm.
Lúc Ngô Diệc Phàm, Lộc Hàm, Trương Nghệ Hưng ba người lấy thế mãnh hổ hạ sơn vọt tới hậu trường thì Bạch Hiền vừa mới hóa trang điểm thay quần áo xong, đang đứng ở trước gương nhìn chằm chằm trợn mắt há hốc mồm, đứng phía sau là một đám học sinh khác cũng cùng biểu tình.
Trương Nghệ Hưng xông tới la hét ” Bạch Hiền của chúng ta đâu?” thấy một nam sinh mặc áo màu trắng oversize đứng chắn trước mặt, đúng lúc muốn đi vòng lách qua thì vô tình nhìn lướt sang, lập tức giật nảy mình: “Á á… Ở đâu ra yêu nghiệt!”
Kết quả yêu nghiệt nghiêng đầu lại nhìn cậu ta, tức giận nói: “Hưng Hưng ca, là em, em là Bạch Hiền.”
Trương Nghệ Hưng lặng lẽ nhìn Bạch Hiền, cảm thấy không thể nào tin tưởng vào lỗ tai cùng ánh mắt của mình, một lát sau thấy Ngô Diệc Phàm đi lên ôm Bạch Hiền cười to: “Bạch Hiền vừa vẽ viền mắt liền biến thành yêu nghiệt, hình ảnh tiểu thanh tân ban đầu đều biến mất rồi”
“Em cũng không muốn a, nhưng là không còn cách nào khác, mọi người bảo phải làm thế này để đồng nhất với Kim Chung Nhân. Đứa nhỏ kia vừa thay quần áo trang điểm xong, lên sân khấu liền từ đầu đến chân trở nên cổ cổ quái quái …” Bạch Hiền gạt bàn tay khổng lồ của Ngô Diệc Phàm khỏi vai, mặt mày ủ dột “Cái này thật là phiền phức, em mỗi lần muốn lau phải mất rất nhiều thời gian..”
Trương Nghệ Hưng đột nhiên nhìn thoáng qua Lộc Hàm. Lộc Hàm làm bộ như không thấy được ánh mắt của cậu ta, thản nhiên đi qua kéo Bạch Hiền lại, ôm ấp xoa xoa: “Bạch Hiền, đã lâu không gặp nha. Có nhớ ca không? À đúng rồi, Chung Nhân đâu?”
“Chắc là đang ở phía sau thay quần áo.” Bạch Hiền thấy gương mặt thiên sứ của Lộc Hàm đã cảm giác có chuyện không tốt, còn chưa kịp nói gì nữa thì Kim Chung Nhân đã vén rèm từ trong phòng thay đồ đi ra.
Áo khoác lửng màu đỏ phía sau đính một tầng kim tuyến mỏng, áo khoác ngoài màu đen, kết hợp với quần đỏ rất hài hòa, ít ra vẫn hơn hẳn bộ dạng kiêu ngạo bất cần đời thường ngày. Ánh mắt Chung Nhân quét một vòng trong phòng, có điểm mờ mịt hỏi tiền bối bên cạnh: “Bạch Hiền ca đi đâu vậy?”
Bạch Hiền bưng kín mặt, nghĩ rằng mình rốt cuộc là trang điểm dày bao nhiêu lớp? Vừa rồi là Trương Nghệ Hưng ca, hiện tại ngay cả Kim Chung Nhân cũng không nhận ra mình.
Tiền bối kia nén cười chỉ về phía Bạch Hiền còn đang bị Lộc Hàm ôm chặt trong ngực. Bạch Hiền đang che kín mặt, phía trước đột nhiên cảm nhận được không khí căng thẳng, thì ra Lộc Hàm đã đột ngột buông cậu ra, vội vàng đẩy về phía trước.
Kết quả là đối mặt với Kim Chung Nhân đang trợn mắt há hốc mồm.
Bạch Hiền mất hứng lườm Kim Chung Nhân một cái, vừa định nói câu gì, nhưng người kia đã hít một hơi thật sâu xoay người đi, một giây tiếp theo cũng bắt chước Bạch Hiền lấy tay ôm mặt, biểu cảm tựa hồ rối như tơ vò.
Bạch Hiền nghĩ “Phản ứng của cậu ta là thế nào đây? Chẳng lẽ trông mình khó coi đến mức không thể chịu được sao?”
Nghĩ vậy liền có điểm xù lông, Bạch Hiền vừa muốn đi tới hỏi rõ đứa nhỏ thì Kim Tuấn Miên đã bước vào, theo sát phía sau là Ngô Thế Huân.
“Tất cả mọi người đều có mặt rồi phải không? Chung Nhân em làm sao vậy? Làm gì mà biểu tình lại dở khóc dở cười như vậy? Lộc Hàm ca, Phàm ca, Nghệ Hưng ca cũng ở đây a. Mà đây là đứa nhỏ nhà ai phụ trách thế? Vừa rồi đi qua khu sơ trung, nó nhất định đi theo đòi tôi dẫn vào hậu trường…” Kim Tuấn Miên không nhận ra không khí kỳ lạ, Ngô Thế Huân ở bên cạnh vui sướng la lên “Lộc ca!”, hoàn toàn lờ đi Kim Chung Nhân cùng Bạch Hiền mà chạy tới.
Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân gắt gao dính chặt, rốt cuộc không thoát thân được đành phải xoa đầu Ngô Thế Huân cười một cái.
Kim Tuấn Miên nhìn lại xung quanh một vòng, sau đó hỏi một cán sự phụ trách bên cạnh: “Bạch Hiền đi đâu vậy?”
Bạch Hiền thật sự bùng nổ. Cậu không thèm để ý những người còn lại đang cố nín cười, phẫn nộ nắm cổ áo phụ trách hóa trang lay thật mạnh: “Không làm nữa! Bỏ ngay cái lớp trang điểm đáng chết này ra mau! Xóa ngay đi! Xóa ngay đi!”
Ngô Diệc Phàm chạy nhanh giúp Kim Tuấn Miên xốc Bạch Hiền đang giương nanh múa vuốt như là con chó nhỏ lên, cố ngăn cậu lại, ánh mắt quét một vòng trên người Kim Chung Nhân đang ngẩn ra, tiện tay đem Bạch Hiền vứt xuống trước mặt Chung Nhân, thanh âm nặng nề nói: “Quản người của cậu đi.”
Kim Chung Nhân vội vàng chìa tay tới đón, Bạch Hiền vẫn còn ra sức giãy giụa khiến cho Chung Nhân đứng phía sau không thể không ôm chặt lấy hông của cậu. Vòng eo Bạch Hiền so với tưởng tượng còn nhỏ hơn. Bởi vì vóc dáng cũng không lớn, cả người đều có vẻ nho nhỏ, ôm vào trong ngực rất giống tiểu động vật không an phận hoa chân múa tay vui sướng quay tới quay lui.
Tất cả mọi người cùng quây lại nhìn khiến Chung Nhân mặt đỏ bừng lên, mà lúc này Bạch Hiền cũng đột nhiên ý thức được người đang ôm mình là ai, thân thể chẳng biết tại sao liền cứng đờ, động tác cũng dần dần dừng lại.
Kim Chung Nhân cảm giác cậu không giãy giụa nữa, lập tức đẩy ra như là cầm phải củ khoai lang nóng.
“Không phải cậu nói quan hệ giữa bọn họ rất tốt sao? Sao mình cảm thấy như Kim Chung Nhân có vẻ ghét bỏ Bạch Hiền của chúng ta a?” Cho là mình đã làm chuyện không phải, Ngô Diệc Phàm nhỏ giọng hỏi Lộc Hàm đứng bên.
Lộc Hàm còn chưa kịp trả lời, Ngô Thế Huân đã nhỏ giọng cười hì hì mở miệng nói tiếp: “Phàm ca, quan hệ của bọn họ không phải là không tốt đâu.”
“Ừm?” Ngô Diệc Phàm nhìn tiểu nam sinh bên này cười đến mắt miệng đều cong lên, lại nhìn bên kia Kim Chung Nhân đứng cùng Biện Bạch Hiền thấy thế nào cũng đều tỏa ra bầu không khí kì quái, không biết có nên tin tưởng lời cậu ta hay không.
Kim Tuấn Miên hoàn toàn không để ý đến việc vừa rồi, vỗ tay nhìn nhìn đồng hồ trên tường, thét to: “Đừng náo loạn nữa! Chương trình cũng sắp bắt đầu rồi. MC chuẩn bị lên sân khấu.”
Bạch Hiền nghe thấy Kim Chung Nhân đứng ở phía sau mình nhẹ nhàng thở ra một hơi. Không biết là như trút được gánh nặng, hay là sự nuối tiếc?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...