Thành Dương Mục Thu bình tĩnh nhìn y, cũng không nói nên lời, song Ngân Nhung lại có loại trực giác rất mãnh liệt: Hình như tổ tông lại muốn khóc nữa.
Cuối cùng Thành Dương Mục Thu vẫn không khóc, chỉ nói bằng giọng khàn khàn: “Ta đã nhớ ra hết rồi.”
Kế hoạch “buổi sáng cẩm y” về Hồng Tụ Lâu của Ngân Nhung, vì một câu “ta đã nhớ ra hết rồi” của tổ tông mà đã thoáng bị cắt ngang.
Y đang đánh người mà lại mất tập trung, khoe mẽ sau đó cũng thành ra hơi chần chừ.
Đám côn đồ năm đó từng cùng Đồ Miệng Rộng bắt nạt Ngân Nhung, hôm nay lại tùy ý khiêu khích Ngân Nhung, bị đè ra mặc sức đánh đấm, sau một bị đánh như vậy còn xám mặt bị đuổi ra ngoài.
Kế hoạch ban đầu của Ngân Nhung là kêu hết tất cả các tỷ tỷ muội muội và tiểu quan đắt giá nhất trong Hồng Tụ Lâu ra, cùng nhau kéo đàn thổi tiêu ca hát, nâng ly cạn chén, tụ tập với nhau, cẩn thận ngắm nghía xem y giàu có tiêu tiền như nước như thế nào.
Song giờ y lại chảy có chút hứng thú nào, chỉ gọi một mình Lan Chi đàn tỳ bà cho hai người họ.
Lan Chi cô nương có chút ngọn nguồn với Ngân Nhung, nghe nói cô ta khác với những người oanh oanh yến yến trong Hồng Tụ Lâu, mà là nữ tu danh môn chính phái.
Bởi vì có dung mạo đẹp, tu vi còn cao, còn từng là đối tượng được các thanh niên tu sĩ trong giới tu chân theo đuổi, cô ta là âm tu nên am hiểu việc dùng nhạc khí để tấn công, thế nhưng giờ chỉ có thể dùng nhạc khí để lấy lòng ân khách.
Lúc đó Ngân Nhung còn rất nhỏ, có một lần đắc tội Lan Chi, Lan Chi ra tay “giết gà dọa khỉ” với y, lại còn ném Ngân Nhung vào trong nồi nước sôi, suýt nữa đã lấy mạng tiểu hồ ly rồi.
Nhưng sau đó ngay chính sư phụ của y – Đông Liễu cũng đã nói, chuyện đó không có liên quan tới Lan Chi, người muốn đẩy Ngân Nhung vào chỗ chết là một người khác… bất kể nói như thế nào thì thù oán giữa hai người đã kết thành.
Ngay khi Lan Chi nghe được Ngân Nhung đã gióng trống khua chiêng quay về trấn Tỳ Bà, lập tức đoán được nhãi ranh hồ ly rồi sẽ có một ngày đến diễu võ dương oai trước mặt mình.
Quả nhiên, hôm nay Ngân Nhung vào Hồng Tụ lâu, gọi tên muốn cô ta hầu hạ.
Lan Chi nén giận, ôm tỳ bà y y a a vừa đàn vừa hát, nhưng hát cả buổi, vẫn không thấy Ngân Nhung ngó lấy mình một cái.
Ngân Nhung và Thành Dương Mục Thu ngồi dưới dài, cả hai không ai động vào hoa quả tươi ngon bày trên bàn tròn, thản nhiên nói chuyện, cứ như là quên mất ca cơ phải bỏ linh thạch ra để mời đến là cô ta đây.
Ngân Nhung: “Ngươi nhớ ra tất cả thật sao?”
Thành Dương Mục Thu nói như thật: “Phần nhiều, qua mỗi đêm sẽ nhớ ra nhiều chi tiết hơn.”
Ngân Nhung: “A.”
Thành Dương Mục Thu: “Ngân Nhung, ta… trước đây đều do ta không tốt, không phải là do ta cố tình quên ngươi, khi đó vô tình đạo đúng lúc đột phát, bị phản phệ, mất đi một phần ký ức…”
Ngân Nhung nhón lấy một quả nho, không nuốt xuống ngay, như chỉ ngậm trong miệng chơi thôi, phồng má, hàm hàm hồ hồ nói: “Ờ.”
Từ sớm Ngân Nhung đã đã biết tổ tông quên mình rồi, nếu như Thành Dương Mục Thu cứ mãi không nhớ lại, cứ mãi căm ghét mình như vậy, sau đó lại quay đầu lấy lòng mình.
Ngân Nhung sẽ cảm thấy từ chối, trêu đùa tổ tông như thế nào thì cũng yên lòng thoải mái, thậm chí còn hơi vui nữa.
Thế nhưng bây giờ, hắn đã nhớ ra rồi.
Vậy bây giờ Thành Dương Mục Thu là ai đây? Vẫn là đại ca dậy sớm nấu cháo cho y ăn, may vá búp bê cho y, cùng y nghe bình thư, cùng y dạo phố chợ bày hàng quán, cùng y làm tất cả mọi chuyện vụn vặt hay sao?
Song dường như đã không thể quay lại trước đây được nữa, Ngân Nhung lắc đầu, cho dù khôi phục ký ức rồi thì sao? Hắn vẫn là vị Tiên tôn cao cao tại thượng đó mà thôi, sao có thể cùng một con yêu hồ như mình…
“Cho.”
Trước mặt Ngân Nhung đột nhiên xuất hiện một quả nho óng ánh long lanh đã được bóc vỏ, vỏ nho màu tím và nước nho dính trên ngón tay khớp xương rõ ràng của Thành Dương Mục Thu.
Ngân Nhung thoáng sững người, y nhớ Thành Dương Mục Thu rất thích sạch sẽ, chỉ cần có một giọt nước trà đọng trên mặt bàn thôi đã không thể nào chịu được, cũng phải bắt đồ tử đồ tôn, hoặc là đám con rối tỉ mỉ dùng khăn ướt lau ba lần.
Bây giờ lại để bẩn tay mình vì bóc nho, nước nho dinh dính nhơn nhớt, còn dính màu khó rửa.
“Không muốn ăn sao?” Thành Dương Mục Thu thấp giọng hỏi, định rút tay về, bỗng Ngân Nhung hé miệng cắn một cái, nhẹ nhàng mút, cả quả nho long lanh óng ánh bị hút vào trong miệng.
Một lát sau, Thành Dương Mục Thu xòe bàn tay mình đưa sang, “Nhả hạt.”
Thấy Ngân Nhung chần chờ nhả hạt nho ra, rồi hỏi: “Có ngon không? Còn muốn ăn nữa không?”
Thật ra quả nho hơi chua, còn phải nhả hạt nữa, rất phiền phức.
Nhưng Ngân Nhung vẫn gật đầu: “Muốn.”
Một người một hồ, một người bóc quả nho, một người phối hợp ăn nho, dần say sưa vui vẻ ăn sạch nửa mâm nho, vỏ nho chất thành một đống nhỏ.
Khúc tỳ bà trên đài đã đổi bảy tám lần, Lan Chi đã hát khô cổ họng, nhưng vẫn không ai ngó ngàng đến cô ta.
Rốt cuộc Lan Chi đã không chịu được nữa, hất ngã cây đàn tỳ bà, “Hồ Ngân Nhung! Ngươi đủ lắm rồi!”
Ngân Nhung đang nhả hạt nho vào trong tay của Thành Dương lão tổ mặt mày ngơ ngác: “???”
Lan Chi mặt mày khuất nhục: “Ngươi cố tình đến sỉ nhục ta sao?”
Ngân Nhung thầm nghĩ: Đúng là có ý này, nhưng mà, chuyện có biến, nên có khoe khoang gì với ngươi đâu?
Lan Chi: “Ta đã nghe con điếm Bích Ngọc đó nói rồi, ngươi mang tình nhân về, tình nhân của ngươi còn hứa hẹn một đời một kiếp mãi mãi không bao giờ phụ nhau.
Ngươi cố tình dẫn hắn đến đây, kêu ta hát từ khúc cho nghe, còn tình chàng ý thiếp ngay trước mặt ta nữa, không phải là cố tình đến khoe khoang hay sao, giờ ngươi giàu có rồi, còn có người yêu thương? Làm ra vẻ như coi xiếc khỉ, để bổn cô nương hát đến khô cả họng, giờ ngươi vừa lòng chưa?”
Ngân Nhung: “…”
Đúng là y quay lại để khoe khang không sai, nhưng mà thật sự vẫn chưa bắt đầu mà, hơn nữa cũng không phải chỉ nhằm vào một mình cô ta để khoe.
Rồi lại nghe Thành Dương Mục Thu nói: “Không sai, đời này kiếp này ta sẽ không bao giờ phụ Ngân Nhung nữa.”
Ngân Nhung: “…” Tổ tông ơi, giờ không có ai hỏi ngài cả! Giờ gây rối làm gì?
Song câu đó lại chó ngáp phải ruồi gãi đúng chỗ ngứa, Lan Chi rõ ràng đã bị chọc tức: “Thề non hẹn biển ngoài miệng thì có nghĩa lý gì? Mồm miệng nam nhân, quỷ lừa dối! Hồ Ngân Nhung, chắc ngươi không ngu đến mức ngay cả câu đó cũng tin đó chứ?”
Lần này lại đến lượt Thành Dương Mục Thu cuống lên trước: “Ta nói được thì sẽ làm được.”
“…” Ngân Nhung đến nho cũng chẳng muốn ăn nữa, tổ tông ơi ngài so đo với cô ta làm chi vậy? Chuyện như thế nói ra hoàn toàn không có ai tin đâu.
Làm gì lại có ai mà tin được, vị Thành Dương lão tổ lạnh lùng cao quý, luôn luôn không quan tâm đến phàm trần thế tục đó, sẽ đi tính toán chuyện thật lòng không với một kỹ nữ sao?
Ngân Nhung nhỏ giọng khuyên Thành Dương Mục Thu: “Đừng tranh cãi vối cô ta nữa, nghe nói lúc còn trẻ cô ta bị một người tai to mặt lớn nào đó bội tình bạc nghĩa, nên đến bây giờ không còn tin nam nhân nữa.”
“Cái gì mà lúc ta còn trẻ?!” Lan Chi cất giọng to, càng lúc càng tức, “Giờ lão nương vẫn còn phong vận dư âm! Ai nhìn cũng tưởng ta mới tròn đôi mươi!”
Nói rồi, cô ta lấy trong mình ra một cái ngọc bội uyên ương, phe phẩy trước mặt hai người: “Ta không chỉ được hắn hứa hẹn, mà còn có tín vật.
Nhưng thế thì có ý nghĩa gì đâu? Ngân Nhung, ta khuyên ngươi tỉnh táo lại đi, nam nhân trên đời này bạc bẽo lắm, đừng tưởng rằng chúng ta có thể được ai thật lòng, tất cả chỉ là trò cuồi mà thôi.”
Ngân Nhung: “Không thể quơ đũa cả nắm, hơn nữa… ta cũng là nam mà.”
Thành Dương Mục Thu lại nói: “Thanh Ti Thệ?”
Lan Chi sững sờ, lẩm bẩm nói, “Ngươi nhận ra Thanh Ti Thệ? Giờ vẫn còn có người nhận ra Thanh Ti Thệ, người khác ai cũng cho rằng ta tương tư thành bệnh, lên cơn khùng điên… a! Ngươi trả cho ta!”
Nhìn lại, thì viên ngọc bội uyên ương đó đã rơi vào trong tay Thành Dương Mục Thu rồi.
Lan Chi như bị một bức tường trong suốt ngăn cản, làm như thế nào cũng không xông qua được, Thành Dương Mục Thu vuốt vuốt ngọc bội, giải thích cho Ngân Nhung: “Thanh Ti Thệ là một loại thuận pháp nhỏ, mấy năm trước từng lưu hành một thời.
Có thể phong ấn lời thề vào trong những thứ như ngọc bội, túi thơm, trâm cài, người thế dùng linh lực thôi thúc thì có thể tái hiện lại lời thề.”
Ngân Nhung ngạc nhiên nói: “Làm tín vật đính ước sao? Thì ra có thuật pháp như thế sao, ta chưa từng được nghe.”
“Bởi vì cách thức đó rất tinh diệu, một nam tử chỉ được dùng Thanh Ti Thệ một lần trong đời, song người được nhận Thanh Ti Thệ lại chưa chắc là người mà hắn sẽ cưới, nên từng gây ra không ít trò cười, dần dần không còn ai nhắc đến nữa.”
Thành Dương Mục Thu ném ngọc bội uyên ương trả lại cho Lan Chi: “Cất vào cẩn thận đi.
Nếu như người phụ ngươi là kẻ tai to mặt lớn, thì càng phải thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến hành động, đừng lấy ra khoe khoang nữa.”
Thành Dương Mục Thu theo thói quen dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện, Lan Chi cũng vừa nhìn thấy năng lực của hắn, vô thức phục tùng: “Vâng.”
Đuổi Lan Chi đi rồi, Thành Dương Mục Thu tức khắc ném vỏ bọc cao cao tại thượng đi, hỏi: “Còn ăn nho nữa không?”
Ngân Nhung đã rất no rồi: “Không ăn nữa.”
Thành Dương Mục Thu giả vờ như lơ đãng nói: “Vậy thì, ngươi có muốn xem thử Thanh Ti Thệ trông như thế nào không? Nếu như, nếu như ngươi muốn xem, thì ta có thể làm cho ngươi…”
“… Không cần, đa tạ!” Ngân Nhung kiên quyết từ chối, nhanh chóng tìm cái cớ tránh đi.
Trong lòng y vẫn còn hơi bối rối, đối mặt với một Thành Dương Mục Thu như thế này, đã bắt đầu không nỡ đành lòng từ chối rồi.
Ôi, cũng bởi y quá yếu lòng.
Thành Dương Mục Thu vẫn không nhụt chí, nhìn thoáng qua bóng lưng thoáng chút ngập ngừng của y, tâm trạng không quá là tệ.
Nhưng hắn không đuổi theo ngay lập tức, mà tiện tay bày ra một cái kết giới, để tránh bị người khác nghe trộm.
Sau đó hắn lấy trong túi trữ vật ra một lá bùa truyền âm, cách không ra lệnh cho đồ đệ của mình: “Phái một vài đệ tử đắc lực, kín miệng đến trấn Tỳ Bà, âm thầm bảo vệ một… kỹ nữ, đừng để bất cứ ai phát hiện ra, chỉ cần bảo đảm tính mạng của cô ta là được.”
Bên kia rất nhanh đã truyền đến giọng nói trầm ổn đáng tin của Cảnh Sầm: “Vâng thưa sư tôn.”
Cảnh Sầm luôn luôn thận trọng, chuyện không nên hỏi, tuyệt đối sẽ không hiếu kỳ, nên không hỏi thăm vì sao sư tôn của mình phải tốn công tốn sức chỉ để bảo vệ một kỹ nữ, mà hỏi: “Khi nào sư tôn về Thái Vi Cảnh?”
Thành Dương Mục Thu: “Đang có chuyện quan trọng bên mình, không xác định được ngày về.
Tạm thời con chịu trách nhiệm thay chưởng môn, nếu như có chuyện gì nghiêm trọng đột phát, không kịp bẩm báo, thì cứ tùy cơ ứng biến là được.”
Cảnh Sầm không hỏi lại, hắn biết, sư tôn nói có chuyện quan trọng, vậy đó chắc chắn là chuyện vô cùng, vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức cả Thái Vi Cảnh cũng không bằng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...