Thành Dương Mục Thu thử liên tục mấy lần, vẫn không thể mở ra được, khẩu quyết tâm pháp chắc chắn không sai, thế thì chỉ có một khả năng, là khả năng mà hắn không muốn nghĩ đến nhất.
Đạo tâm bất ổn.
Từ năm mười bảy tuổi hắn tự phế tu vi, bắt đầu tu vô tình đạo, bây giờ đã hơn năm trăm năm qua.
Trong lúc có người thật lòng ngưỡng mộ cũng có người âm thầm mưu tính nam nam nữ nữ, Hoàn phì Yến sấu (1), tất cả đều nghĩ cách tiếp cận hắn, không thiếu cả những thế gia công tử, quý nữ danh môn, có thể nói là muôn hồng nghìn tía, tranh kỳ đấu diễm.
Song, không ngờ rằng, cuối cùng lại bại trước một con mị yêu nho nhỏ.
Tại sao lại như vậy?
Thành Dương Mục Thu lòng rối như tơ vò.
Có điều, khi nhớ lại chiêu “Hàn Tô Triền” mà Ngân Nhung sử dụng trong bí cảnh, người khác có thể không thấy rõ, nhưng hắn chắc chắn sẽ không nhìn nhầm.
Năm đó hắn cùng Yêu vương Tương Mị đấu pháp bảy ngày bảy đêm, cuối cùng tự tay chém chết Tương Mị, thế nên ngón tủ của Yêu vương, hắn làm sao lại không nhận ra?
Sau cùng thì thận phận của Ngân Nhung là gì, với có quan hệ gì với Tương Mị?
Nếu như thật sự là đời sau của Yêu vương… thì hắn lại càng không thể có bất cứ liên quan gì với con cháu của kẻ thù, nhưng nếu là con của kẻ thù, vậy thì tại sao trên cổ y lại đeo lục lạc do sư tôn khắc? Quá nhiều điểm đáng ngờ không nghĩ ra được, mà sư tôn đã đi về cõi tiên rồi, Thành Dương Mục Thu không thể hỏi được.
Lý trí nói cho hắn biết, tiểu hồ ly tinh đó rời đi mới là kết quả tốt nhất.
Dù sao thì hắn cũng đã trả yêu đan lại cho y rồi, nhân quả giữa hai người họ sớm đã chấm dứt, chẳng qua là mình ít tu luyện, chẳng qua là bị con yêu hồ đó ngày ngày đeo bám kêu “ca ca”, kêu “chủ nhân”, đạo tâm của hắn mới bị ảnh hưởng mới bất ổn.
Chỉ cần mấy ngày nữa thôi, khi mình quên y rồi, ngày tháng trở lại như bình thường, vẫn khổ tu như trước.
Thành Dương Mục Thu niệm trọn vẹn một quyển Tĩnh Tâm Chú, tự nhận đã thanh tâm diệt dục, trời trong đất sạch, có thể một lần nữa nhập định tu luyện, mới phát giác, vừa nhắm mắt, đã lập tức nghĩ tới Ngân Nhung.
Nhớ đến hình ảnh y hóa thành tiểu hồ ly, nằm phơi cái bụng mềm mại trắng tươi ra, dùng móng vuốt khuề khuề bắp chân hắn.
Chỉ cần hắn liếc nhẹ một cái, cục lông nhỏ sẽ lập tức hưng phấn há mỏ, lè lưỡi thở hồng hộc, ngay cả hai cái tai lông xù cũng dựng thẳng lên, đầy mắt đầy tim đều là mình.
Nhớ đến hình ảnh y hóa thành thiếu niên, mặc y phục của đệ tử, cẩn thận búi tóc lên, theo dòng người đi vào trong bí cảnh, vừa xinh đẹp vừa gầy gò, vừa ngoan ngoãn vừa yếu ớt.
Rõ ràng là mình cố tình đưa y vào rèn luyện, để giúp y có thêm nhiều cơ duyên hơn nữa, mong cho mình sớm ngày thoát khỏi tiểu hồ ly tinh dó, nhưng vì sao, tâm tình ngày hôm đó lại phức tạp một cách khó hiểu, sau khi quan sát thông qua Bích Hải Kim Kính, ánh mắt không thể rời khỏi y?
Nhớ đến hình ảnh khi y nửa yêu tai cáo đuôi cáo, mặc một cái áo lông đỏ hờ hờ hững hững, tung tăng nhún nhảy đi theo đằng sau mông mình.
Luôn mồm luôn miệng gọi “chưởng môn ca ca”, thỉnh thoảng cười khúc khích gọi “chủ nhân”, làm nũng đùa giỡn van xin mình khai ân, cho y bớt học một trang sách.
Nhớ đến y bởi vì đọc không đúng, chổng mông lên chịu phát, roi giơ lên rất cao, nhưng thả xuống rất nhẹ, rõ ràng là không dùng bao nhiêu sức, nhưng tiểu hồ ly tinh cực kỳ yếu ớt, chỉ mấy roi đã bắt đầu rầm rì nức nở ăn vạ.
Y đúng là yếu ớt, ngay cả trên giường… cũng vừa khóc lóc kêu đau, vừa cắn chặt lấy mình không chịu buông, làm cho người ta chỉ hận không thể khiến càng khóc to hơn nữa, làm y đến hỏng luôn.
Thành Dương Mục Thu cứ nhớ rồi lại nhớ, dòng suy tư chạy như bay về một hướng nào đó không thể khống chế, đến khi bị cảm giác nóng rẫy từ chiếc nhẫn mặc ngọc trên ngón tay đánh thức.
Hắn vẫn không lấy nhẫn ra, chịu đựng đau đớn như đang tự ngược mình, thế nhưng lại càng như là đè nén cảm xúc đang càng lúc càng mãnh liệt.
Mấy ngày nay, trên dưới Thái Vi Cảnh chẳng được yên ổn.
Chưởng môn Tiên tôn trước giờ không quan tâm đến chuyện bên ngoài, bỗng nhiên bắt đầu chăm chỉ lên hẳn, chẳng những can thiệp vào những “chuyện vặt” thường chỉ giao cho các đồ đệ đi làm, mà còn muốn đích thân mình đốc thúc nhóm đồ tử đồ tôn thao luyện.
Được lão tổ tự mình chỉ dạy, vốn các đệ tử rất hưng phấn và mong chờ, ai ai cũng chỉ hận không thể viết thư gửi về nhà, khoe với các phụ lão hương thân, họ cũng là tu sĩ được Triêu Vũ Đạo quân dạy dỗ! Nhất thời giấy viết trong Thái Vi lên giá.
Cơ mà, tất cả chẳng mừng được bao lâu, thì đã được trải nghiệm một nỗi kinh hoàng mang tên “chưởng môn Tiên tôn”.
Hở một chút là dùng phạt đòn roi vào người, bị mắng, bị ném vào Tư Quá Động hối lỗi là chuyện thường như cơm bữa, đến ngay cả một ít đệ tử ưu tú nhất cũng rất khó may mắn thoát được kiếp nạn.
Ví dụ như Khuê Nhạc, hắn là đệ tử có thiên tư cao nhất trong các đệ tử đời chữ Khuê, là trưởng tôn của trưởng đồ của Thành Dương lão tổ —— đệ tử thân truyền thủ đồ của Cảnh chưởng giáo —— mặc dù như vậy, cũng khó tránh khỏi trừng phạt của lão tổ, hơn nữa hắn còn bị phạt nặng nhất.
Ngoài ra, thì ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không thể may mắn thoát kiếp.
Ví dụ như có một ngày, chưởng môn Tiên tôn bỗng nhiên đi đến chỗ ở chung của đệ tử ngoại môn, lấy “tứ chi không chuyên cần, sống hoài thời gian” làm lý do, phạt ba đệ tử ngoại môn dời chữ Thanh, mỗi người một trăm roi, còn không được dùng tu vi chịu đòn, thế thực sự có thể gọi là khốc hình!
Trong lúc nhất thời chúng đệ tử hoảng sợ không chịu nổi một ngày, tất cả đã cùng thắp hương bái Phật, cầu Tam Thanh thánh nhân, thần linh tứ phương hiển linh, để cho chưởng môn mình cất sự nhiệt tình bộc phát của mình vào, nhanh chóng đi về bế quan tu luyện!
Không chỉ nhóm tiểu đồ đệ lo lắng căng thẳng, đến ngay cả mấy vị thân truyền của lão tổ, tất cả phong chủ của các phong bấy giờ, âm thầm lặng lẽ bàn luận đằng sau lưng:
“Gần đây chưởng môn sư tôn không đúng lắm, đã bao nhiêu năm rồi không thấy ngài ấy nóng vội như thế?”
“Ta còn chưa từng nhìn thấy nóng vội.
Từ lúc bái vào sư môn đến giờ, ngài ấy vẫn luôn là dáng vẻ không vui không buồn, cứ như là cho dù trời có sập xuống ngài ấy cũng không buồn nhíu mày.
Đúng là gần đây rất lạ, ai chọc sư tôn không vui sao? Thậm chí cảm giác ngài ấy còn hơi… ừm,” Ngũ đồ đệ Đỗ Ách nhìn quanh một vòng, nhỏ giọng văng tục với các sư huynh của mình, “Hơi không phân rõ trái phải, nói đâu xa, mấy đệ tử ngoại môn ấy, chỉ mới liếc mắt nhìn thôi đã bảo bọn nó sống hoài thời gian? Còn phạt mạnh tay như thế?”
“Không lẽ là tẩu hỏa nhập ma đó chứ? Nghe nói có rất nhiều tiền bối tu vô tình đạo, cuối cùng đều bị phản phệ, phát điên.”
“Xùy xùy xùy!” Tứ đồ đệ Tông Chính Thi lập tức quát lớn, “Miệng xui xẻo!”
Chỉ có một mình Hi Hạc bình chân như vại, cuối cùng chậm rãi nói: “Chư vị sư huynh đệ yên tâm, chuyện này bình thường thôi, mấy đệ tử ngoại môn đời chữ Thanh đó, từng tu hành ở Nghênh Cố Phong của ta, trước đây từ phạm vào điều cấm kị của sư tôn.”
“Thật à? Nhưng mà sư tôn khoan hồng độ lượng, chưa bao giờ thù dai?”
Hi Hạc thầm nghĩ: Sư tôn chưa bao giờ thù dai là bởi vì có thù lão nhân gia báo ngay tại chỗ rồi! Song, nay khác xưa rồi, trước kia chỉ cảm thấy những người bắt nạt tiểu hồ ly đó, tiểu trừng đại giới thôi là được rồi, bây giờ… bây giờ không biết tại sao lại nhớ lại, chuyện này dùng chân thôi cũng có thể nghĩ rõ ràng.
Chưởng môn Tiên tôn cao áp trì hạ như vậy, duy trì ròng rã năm ngày, sang ngày thứ sáu thì lão nhân gia gọi hai người đồ đệ đắc lực nhất là đại đồ đệ Cảnh Sầm, nhị đồ đệ Hi Hạc đến trước mặt, giao lại một chút việc trong tông, rồi rời đi Thái Vi Cảnh.
Biết được tin tức chưởng môn Tiên tôn vân du, cả Thái Vi Cảnh suýt chút nữa giơ tay ngang trán, vội vàng cảm ơn các thần linh đã nghe lời cầu khẩn của bọn họ, tiễn vị tổ tông nào đó đi, mọi người được thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thành Dương lão tổ đi cực nhanh, chỉ mất nửa ngày, đã đến thành Trường Châu.
Bây giờ bí cảnh đã đóng rồi, thành Trường Châu không còn những nhộn nhịp lao xao mấy ngày trước đó nữa, yên tĩnh hơn rất nhiều, ngay cả đám tán tu làm công việc cho thuê phi kiếm, cũng đã dọn sạp rồi, dọc đường đi cả thị trấn chìm vào an lành lặng im.
Nhưng chuyện đó không làm khó được Thành Dương Mục Thu.
Hắn tìm được hai đồ tôn Thanh Điền, Thanh Hiên, sau khi biết rằng hoàn toàn không nghe được tin tức về Ngân Nhung xong, rồi thử dò hỏi một vài biến động nho nhỏ ở nơi này trong mấy ngày qua, xong xuôi thì để hai người đó đi, quyết định tự mình dùng “Tầm Khí Quyết” giăng lưới rộng rãi tìm manh mối.
Cùng là Tầm Khí Quyết, có điều so với trưởng lão Nhân Hoàn của Vô Lượng Tông chỉ bằng một phù trấn trạch trung phẩm đã bị che mắt, thì Thành Dương Mục Thu có thể dựa vào bí pháp, suy đoán ra hướng đi đại khái của y dù người đã đi mấy ngày.
Có điều cũng chỉ đại khái mà thôi, dù sao người đã rời đi lâu như vậy.
Thành Dương Mục Thu không ngày đi ngàn dặm nữa, hoãn lại bước đi của mình, dừng lại ở từng tòa thành trì ở dọc đường đi, dùng “Tầm Khí Quyết” tìm người.
Không ngờ rằng, không tìm được Ngân Nhung, lại tìm được ám vệ của Vạn Kiếm Tông trước.
Bốn người Huyền Loan, Huyền Tư, Huyền Thái đều là cao thủ đỉnh cao Nguyên Anh của Vạn Kiếm Tông, bọn họ từng cùng Trần lão tông chủ đi ra ngoài, cho nên liếc mắt một cái tức khắc nhận ra Thành Dương Mục Thu.
Bốn người rất sửng sốt, vội cung kính hành lễ với hắn: “Bái kiến Thành Dương chưởng môn!” Vừa sốt sắng hỏi: “Không biết ngài đến đây có chuyện gì quan trọng, có phải nơi này có yêu tộc quấy phá không?”
Ai ai cũng biết, Thành Dương lão tổ thích nhất là hàng yêu trừ ma, nhiều năm yêu quái từng bị lão nhân giết không có một vạn cũng có tám ngàn.
Thế mà tự mình đến một thành trấn nhỏ cách Thái Vi Cảnh xa như vậy, chẳng lẽ có thứ yêu tà gì đó khó giải quyết quấy phá? Bọn họ còn chưa tìm được thiếu tông chủ nữa! Nơi tốt nhất là không có nguy hiểm gì mới tốt!
Thành Dương Mục Thu nhìn thấu nỗi lo lắng của bọn họ, nói ngắn gọn vắn tắt: “Đến tìm người.”
Bốn người cùng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lại cùng nhìn nhau, rồi lại dường như hiểu được gì đó, tìm người… không lẽ là tìm thiếu tông chủ nhà mình sao!
Thiếu tông chủ từng có hôn ước với Thành Dương Tiên tôn, tuy rằng không thành, nhiều năm không có liên hệ nữa.
Nhưng trước đó vài ngày trong thi đấu sư môn, hai người lại chạm mặt nhau, ngay sau đó, người người đều biết, chỉ bằng một câu nói của thiếu tông chủ, Thành Dương lão tổ đã không màng đến hao tổn tu vi, nghĩa vô phản cố áp chế tu vi, vọt vào bí cảnh giết cổ thú cứu người… rồi sau đó, thiếu tông chủ mất tích, Thành Dương lão tổ bèn gấp gáp một mình xuất hiện ở đây, còn nói “tìm người”.
Huyền Phong thử dò xét nói: “Xin hỏi Đạo quân, ngài tìm ai?”
Thành Dương Mục Thu hơi xạm mặt lại, ba người đó vội bồi tội: “Sư đệ ta không giữ mồm giữ miệng, đây là việc riêng của lão tổ, há lại là chúng ta có thể xen vào? Là như vậy, chúng ta cũng tìm người, mới hơi thăm dò một chút dị động, Vạn Kiếm Tông vẫn luôn qua lại thân thiết với Thái Vi Cảnh.
Xem như tại hạ vì lòng riêng, có tin hẳn nên chia sẻ, mới không uổng tình nghĩa của hai phái, cho nên muốn hiến manh mối cho cho lão tổ.”
Người này đúng là biết nói chuyện, sắc mặt Thành Dương Mục Thu hơi dịu xuống: “Được.”
Sau đó, bốn người không hề giấu diếm đưa hết manh mối mình tìm được ra, Thành Dương Mục Thu lại lần nữa dùng chú quyết tìm người, đoán rằng hướng đi của Ngân Nhung hình như là đi về thành Phong Yên.
Chỉ là, lời vừa dứt, biểu cảm của bốn người Vạn Kiếm Tông lại càng vi diệu —— căn cứ vào suy đoán của bọn họ, thì thiếu tông chủ của bọn họ cũng đi đến thành Phong Yên! Lại còn bảo không phải đi tìm thiếu tông chủ!
Có điều, nếu Triêu Vũ Đạo quân ngại không muốn nhận, thì những kẻ mọn như bọn họ đây, tất nhiên là không có gan trêu chọc, nuốt hết những kế vặt đó vào trong bụng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Vừa hay bọn ta cũng tiện đường không có thể kết bạn mà đi không?”
Thành Dương Mục Thu sao cũng được gật đầu: “Nếu có thể đuổi kịp, thì đi cùng đi.”
Dẫu sao thì đến cùng hắn cũng nợ ân tình của Vạn Kiếm Tông và Trần lão tông chủ, bây giờ Trần Hướng Vãn không biết tung tích, làm cho môn nhân phải lo lắng, đúng lúc cùng đường với hắn.
Chỉ cần không làm trì hoãn việc hắn tìm kiếm Ngân Nhung, thì là chuyện như trở bàn tay, phối hợp một hai cũng không có gì đáng trách.
Cả quãng đường đi Thành Dương Mục Thu rất im lặng, hắn tìm theo khí tức còn đọng lại của Ngân Nhung.
Càng tìm, thì càng lo lắng trong lòng, vừa mong hồ ly của mình bình an vô sự, vừa không biết khi nên làm gì đối mặt với y, nếu thật sự gặp lại y rồi, một phần thì muốn mắng y không được phép cố tình làm ra bí ẩn, xoay người là đi luôn, một phần muốn kéo y vào lòng mình, để giải tương tư, còn phải lột y ra, phạt cho ra trò… nhưng nhỡ đâu, nhỡ đâu y gặp bất trắc gì thì sao?
Không có đâu, Thành Dương Mục Thu đè vào nhẫn mặc ngọc trên ngón cái, dằn lòng ẹp mình tỉnh táo lại.
Lại nghĩ: Sẽ không có chuyện gì xảy cả, chẳng qua là ngày đó tiểu hồ ly tinh nghe thấy những lời đó, phát cáu nổi giận cố tình trốn đi mà thôi.
Mà vật nhỏ lại chạy xa như vậy, trốn lâu như vậy.
Thành Dương Mục Thu yên lặng quyết định: Thôi, cùng lắm thì chờ y trở về, lại quấn lấy mình thì không lời mặn lời nhạt với y nữa.
Vật nhỏ tính nóng, lại còn yếu đuối, không nên làm tổn thương tim y.
Cơ mà, không thể quá dung túng được, hắn có thể nuôi y cả đời, nhưng không thể đồng ý bất cứ điều gì cả, gây trở ngại đại đạo, còn chuyện song tu, sau này chắc chắn không có lần nữa.
Thấy lão tổ đăm chiêu cả quãng đường, làm cho bốn người Vạn Kiếm Tông cũng không dám thở mạnh, không dám mở.
Nhưng càng chắc chắc, người mà lão tổ đang tìm chắc chắn là thiếu tông chủ của bọn họ không sai!
Nếu không thì tại sao khi vào thành Phong Yên thì cũng chung đương, cùng nhau đi vào quán trà đang giảng bình thư nhộn nhịp này chứ?
__
(1) Hoàn phì Yến sấu: 環肥燕瘦.
Ý nói đến Dương Ngọc Hoàn xinh đẹp đẫy đà, trong khi Triệu Phi Yến thì thân hình thanh mảnh, uyển chuyển bay lượn tựa tiên nữ trên trời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...