Dù sao thì cũng là do sư tôn tự mình dặn dò, Hi Hạc không dám thất lễ, cẩn thận nâng Ngân Nhung, trong lòng lại không hiểu gì cả.
Mãi đến khi hắn nhìn thấy lục lạc trên cổ Ngân Nhung, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hi Hạc khều “lục lạc cho chó” của cục lông xù, hỏi: “Cái này là sư tôn đeo cho ngươi?”
Ngân Nhung nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ xù lông: “Chít?”
—— sao ngươi lại suy đoán như thế?
Hi Hạc lại bắt đầu tự mình nói với mình: “Chẳng trách, rất giống chất liệu nhẫn của sư tôn, giới linh khí này khác biệt thật, không hổ được sư tôn thưởng thức.”
Nghe thấy ba chữ “giới linh khí” đó, Ngân Nhung mới chợt ngộ ra, thì ra vị tiên trưởng này tưởng mình đã kết khế ước chủ tớ với Thành Dương Mục Thu rồi.
Giới linh khí là vật môi giới không thể thiếu khi tu sĩ và linh sủng muốn kết chủ tớ, chủ, sủng mỗi người giữ một nửa, từ đó về sau, linh sủng nhất định phải phục tùng chủ nhân vô điều kiện, thân thể sẽ hoàn toàn mất đi tự do.
Ngân Nhung chán ngán ngáp một cái, nghĩ thầm: Y chẳng them kết loại khế ước đó đâu, cả đời này cũng đừng hòng.
Lại nghe Hi Hạc vui mừng cảm khái: “Lão nhân gia người rốt cuộc chịu nghe lời khuyên của bọn ta rồi, chịu nuôi thứ gì đó biết thở bên người.”
Ngân Nhung: “…”
Chú ý cách dùng từ nha cậu thanh niên kia, bản yêu đây không phải là “thứ gì đó biết thở”, nghiêm túc mà nói, thì ta hẳn phải là sư nương của ngươi.
Không đúng, mình giống đực mà, phải gọi là sư công, mà cũng không đúng…
Ngân Nhung bỗng nhiên ủ rũ như đưa đám, bây giờ thì lô đỉnh nhà mình không chịu lãnh nỡ, còn ghét bỏ mình không chịu nổi, gì mà sư nương sư tổ, toàn là do mình đơn phương mong muốn thôi.
Hi Hạc kêu một vài tiểu đệ tử của mình, vuốt lông của Ngân Nhung một cái rồi mới dặn dò: “Chăm sóc cho tốt, đây là linh sủng của chưởng môn sư tôn đấy.”
“Đúng rồi, con thú nhỏ này hơi bướng bỉnh, nhớ là phải trông kỹ, đừng cho nó đến gần ruộng linh dược, phòng luyện đan…”
Mấy đệ tử đỡ Ngân Nhung, Hi Hạc vội vã đi về Nghị Sự Đường.
Các tiểu đệ tử cùng mang tên đệm là Thanh, lần lượt từng người là Thanh Phản, Thanh Bản, Thanh Hoàn, Thanh Nguyên, tuy là đệ tử ngoại môn, nhưng cùng ôm đùi Hi phó chưởng giáo, mong rằng sẽ có một ngày được xin nhận vào dưới trướng Hi Hạc, trở thành đệ tử nội môn đàng hoàng đúng nghĩa.
Họ theo Hi Hạc đã lâu, cũng dần dần biết được có một số bí ẩn liên quan đến chưởng môn Tiên tôn.
Ví dụ như Cảnh Sầm cảnh chưởng giáo thường hay khuyên lão nhân gia người đổi con rối đi trên Hành Cao Cư đi, chọn một vài tiểu đệ tử lanh lợi lên hầu hạ.
Ví dụ như một vài vị phong chủ bao gồm cả Cảnh Sầm lại nhiều lần lên ý kiến, bước lùi lại cầu sang chuyện khác khuyên lão nhân gia người “không muốn người sống cũng được, nuôi một con linh sủng cũng tốt”.
Sở dĩ khuyên nhủ như vậy, là do còn có một truyền thuyết: Cốt là bởi vị lão tổ tông chưa từng được gặp —— cũng chính là sư tôn của chưởng môn Tiên tôn —— đã từng hiển linh, nhắc nhở từng người trong chín vị đệ tử thân truyền của chưởng môn, nhất định phải thường xuyên khuyên nhủ Triêu Vũ Đạo quân, để ngài ấy mang thêm chút hơi người, sống như một con người bình thường.
Không bàn đến tính thật giả của truyền thuyết đó.
Chỉ nói chuyện nuôi linh sủng thôi, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy không ít rồi, tất cả là do Cảnh chưởng giáo ngàn chọn vạn tuyển tiến cử lên cho chưởng môn.
Nhưng không được bao lâu, cũng đều bị chưởng môn Tiên tôn trả về, không có ngoại lệ.
Chẳng biết con tiểu hồ ly này là con thứ bao nhiêu rồi nữa, nhưng họ nghe thấy chưởng môn Tiên tôn gọi nó là “tiểu súc sinh”, chắc hắn chẳng được yêu chuộng gì nhiều, nên mội người cũng không quá là coi trọng.
Thậm chí Thanh Bản còn nói thẳng: “Con hồ ly này chắc không nuôi được bao lâu.”
Thanh Hoàn phụ họa: “Yêu khí quá yếu, so với con trước đó Cảnh chưởng giáo còn cách rất xa, được cái trông có vẻ đáng yêu.”
“Ai, có hay Khổn Tiên Thằng không, cột nó lại trước đi.”
Ngân Nhung nghe vậy, ngóc cái đầu lông xù lên: “???”
Thanh Nguyên chần chờ hỏi: “Suy cho cùng thì cũng là linh sủng của chưởng môn Tiên tôn, chúng ta nên ôm chứ?”
Thanh Bản: “Tính tình của Tiên tôn các ngươi cũng không phải là không biết, thích nhất là yên tĩnh, sẽ không thật sự nuôi nó đâu, nói không chừng mấy ngày nữa là mang vứt con tiểu yêu này cũng chưa biết được.”
“Vậy thì đừng cột chặt quá, ghìm nó bị gì cũng không hay đâu…” Thanh Nguyên còn chưa dứt lời, Ngân Nhung từ trong tay bọn họ giãy giụa vọt ra ngoài.
Còn kêu to “chít chít chít hức”.
—— họ Thành Dương kia, đi ra mà coi nè! Đám đồ tử đồ tôn của ngươi định cột nhân tình cũ của ngươi kìa á á á!
Tiếc là chưa kịp chạy đi xa, đã bị Thanh Phản một phát túm đuôi, tay xách ngược lên, “Xem này, vẫn phải cột lại, không thể ôm được, lỡ nó chạy đến ruộng linh dược phá hủy linh thực, ai đền?”
Mặc cho bốn vuốt của Ngân Nhung vung vẩy đạp như thế nào, thì cuối cùng vẫn bị bọn họ cột lại như xích chó, do cột qua chặt, siết đến cổ hơi đau.
Các đệ tử đời chữ Thanh không quan tâm đến y, bỏ sang một bên hàn huyên.
“Chưởng môn Tiên tôn không thường xuống núi, hôm nay chắc chắn là bàn bạc việc lớn.”
“Lớn đến mức nào? Định tìm Vô Lượng Tông tìm xui nữa sao?”
“Suỵt!” Thanh Bản nói, “Chú ý ngôn từ! Sao có thể nói đó là đi tìm xui? Vốn là bọn chúng nhiều lần khiêu khích trước! Nếu như nói đến việc lớn, thì gần dây chỉ có một chuyện lớn duy nhất, đó là thi đấu sư môn.”
“Từ sau đại chiến Tiên Yêu, giới tu chân thiên hạ thái bình, khắp nơi trời yên biển lặng, thi đấu trong sư môn là việc quan trọng hàng đầu trong “Tứ Tông Bát Phái”, đệ tử của ai có thể giành được vị trí hạng nhất trong thi đấu sư môn, các đệ tử của phái nào có thể vào được vòng thành tích tốt nhất, thì danh tiếng của phái đấy càng tiến cao thêm một bước.
Chưởng môn lão nhân gia người coi trọng nhất là danh vọng của môn phái, tất nhiên là đang cùng hai vị chưởng giáo thương lượng việc này rồi.”
“Hầy, mong là ta cũng có thể tham dự, nghe nói vơ bừa một cái trong bí cảnh cũng là thiên tài địa bảo, số may hơn chút thì còn có thể gặp được cơ duyên không thể cầu.
Cho dù là bị loại bỏ ngay vòng đầu tiên cũng cũng có thể thu hoạch được không ít.”
“Đừng có nằm mơ giữa ban ngày, chuyện tốt như vậy làm sao có thể đến phiên đệ tử ngoại môn như chúng ta?”
“Đâu cần bi quan đến vậy, ” Thanh Bản nói, “Chúng ta đi cầu xin Hi phong chủ, nếu như phó chưởng giáo chịu mở kim khẩu, ai dám vuốt mặt không nể mũi?”
“Tự mình có năng lực thôi là đủ rồi.”
“Nói thì dễ, nếu như chúng ta có sẵn năng lực rồi còn có thể chỉ là đệ tử ngoại môn thôi sao?”
“Tư chất không tốt, có thể mượn ngoại vật mà, mấy năm nay, chúng ta tích góp linh thạch, cũng đủ mua một viên Tẩy Tủy Đan chứ?”
“Tẩy tủy đan à… quý giá quá, tư chất càng kém, cần càng nhiều Tẩy Tủy Đan, một viên chắc chắn là không đủ, dùng Tẩy Tủy Đan tẩy tinh phạt tủy, phải là đại thế gia mới có chịu nổi, chúng ta đừng nên nghĩ nữa.”
“…”
Ngân Nhung nằm sấp một bên, cái tai hồ ly xù lông dựng lên nghe hết tất cả, nghĩ bụng: Thì ra đó là “bí cảnh”.
Trước đó y từng nghe con cóc Bôi Miệng Rộng đó thường xuyên đi khắp nơi ké các “bí cảnh”, nên mới góp nhặt được không ít các bảo vật kỳ lạ, tu vi cũng tăng rất là nhanh.
Nhưng lúc y thỉnh giáo Bôi Miệng Rộng thì con cóc tinh đó lập tức ra vẻ sâu hiểm khó lường giả ngầu, lòng vòng cả buổi cũng không chịu nói rõ ràng là ké bí cảnh như thế nào, còn định nhân cơ hội ăn bớt —— tất nhiên là không để cho hắn ta chấm mút thành công.
Đồng nghĩa với việc, Ngân Nhung cũng không rõ được làm thế nào mới có cơ hội tiến vào bí cảnh lịch luyện.
Song, bí cảnh mà Bôi Miệng Rộng đi ké toàn là bí cảnh sơ cấp của các môn phái nhỏ, còn kiểu Tiên môn lớn thể lượng siêu to trong “Tứ Tông Bát Phái” như làThái Vi Cảnh, Vô Lượng Tông, Vạn Kiếm Tông, Nam Sơn Phái, vân vân thì tất nhiên bí cảnh sẽ càng khó khăn hơn, cấp cao hơn.
Ứng với việc, hồi báo lại cũng càng phong phú hơn.
Có điều là mấy chuyện đó chẳng có liên quan gì đến y cả.
Ngân Nhung vẫn có dùng hết sức lực từ lúc còn bú sữa mẹ đến giờ để cố gắng cởi bỏ Khổn Tiên Thằng trên cổ.
Thậm chí cả cái đuôi xù lông cũng theo động tác đó mà cuộn lại, cả cơ thể hồ ly co lại thành một cục lông tròn trịa.
“Các ngươi nhìn tiểu súc sinh đó kìa, thú vị thật đấy.”
“Đúng thế, sư huynh, đừng than thở nữa, xe tới trước núi tất có đường… chúng ta chọc con hồ ly này chơi.”
Động tác giẫm giẫm vuốt của Ngân Nhung chợt ngưng: “???”
Ai là tiểu súc sinh? Chọc hồ ly gì? Mấy tên này cột y ở đây thì thôi đi, còn muốn chọc, thật sự tưởng y là chó sao?
Ngân Nhung xù lông lên, hung hãn nhe răng với bọn họ.
Sau đó chỉ thấy Thanh Hoàn lấy trong túi trữ vật ra một quả bóng trúc, Ngân Nhung đang nhe răng ngưng bật ngay, mắt sáng rơn.
Là bóng đó! Đã bao lâu rồi y không được chơi bóng! Quả bóng trúc đó còn tròn hơn mấy quả mà mình giấu nữa, trông thấy có vẻ cắn rất đã!
Thanh Hoàn giơ tay ném bóng ra ngoài, khoảng cách không xa, độ dài của Khổn Tiên Thằng chắc chắn là đủ, Ngân Nhung rất muốn xông đến ngậm bóng về.
Nhưng cuối cùng thì vẫn kiềm lại, liếm liếm mũi nằm xuống, dùng hành động thực tế từ chối cách gọi “tiểu súc sinh”.
Sĩ khả sát bất khả nhục, y cũng không phải là linh sủng thật sự, dầu gì cũng không thể để mình như con chó bị nuôi nhốt mặc cho người ta làm nhục được! Đây là giới hạn cuối cùng!
Sau đó lại nhìn thấy Thanh Bản móc ra một cái đĩa bằng bạc tinh tế, ngay khoảnh khắc vừa lấy ra, mùi hương lập tức hùng hồn lan tỏa ra.
Ngân Nhung tức thì vứt bỏ mũ giáp —— mùi vị này y nhận ra! Chẳng phải là viên Trĩ Tuyết vô cùng là đắt tiền bán trong chợ ở Cửu Châu Loan Kính Đài đó sao! Dùng dịch Tuyết Liên và thịt của linh trĩ vo thành viên!
Chơi bóng thì còn miễn cưỡng nhịn được, nhưng đó là thịt viên mà y tâm tâm niệm niệm bao lâu! Ngân Nhung khổ sở sống trên Hành Cao Cư một tháng nay, dù Thành Dương Mục Thu không bỏ đói y, nhưng đồ ăn chỉ có canh suông nhạt như nước lã, chả có chút mùi vị nào, đa số thời điểm là kín kẽ dứt khoát đút cho y một viên Ích Cốc Đan là xong chuyện.
Mùi thịt lâu rồi không được ngửi thật là thơm quá đi…
“Các ngươi nhìn kìa, nó chảy cả dãi rồi, còn chảy dài như vậy ha ha ha ha ha ha!”
“Ta đã bảo là chọc tiểu súc sinh này chắc chắn sẽ rất thú vị.”
“Tiểu hồ ly, mi nhặt bóng trúc về đây, bọn ta mời mi ăn viên Trĩ Tuyết —— ”
Lời còn chưa dứt, Ngân Nhung đã bay ra ngoài như mũi tên rời cung, chỉ sau một hơi, đã ngậm bóng trúc ngồi phịch trước mắt các tiểu đệ tử.
Y nhả bóng trúc xuống, còn chân chó dùng mũi ủn ủn, ủn đến dưới chân Thanh Bản, sau đó ngẩng cái đầu nhỏ lên, há mỏ, lè lưỡi, thở dóc thành tiếng.
Điệu bộ trông vừa gấp gáp vừa nịnh bợ, chọc cho bốn người cười ha ha.
“Làm gì có chuyện ngon ăn như thế? Nhặt một lần là thưởng cho ngươi ăn ngay? Biết viên Trĩ Tuyết đắt cỡ nào không, như vậy đi,” Thanh Bản nói, “Ngươi nhặt thêm mấy lần nữa, nhặt đến khi mấy ca đây hài lòng, thì thưởng ngươi nếm thử nhé, thế nào?”
Ngân Nhung vẫy đuôi, vui sướng đáp một tiếng.
Thế là, khi Thành Dương Mục Thu được hai vị đệ tử thân truyền cung tiễn đi ra từ trong phòng nghị sự thì nhìn thấy một cảnh tượng như thế nàu:
Cục lông nhỏ mà hắn nuôi trên cổ cột một cọng Khổn Tiên Thằng, do trói quá chặt, nên đã làm cho đống lông vốn mềm mượt bông xù của y lõm vào thành một đường nhìn thôi đã đau rồi.
Thế nhưng cái con thiếu thông minh đó vẫn không hề hay biết gì, nghển cổ ra cố gắng với đến quả bóng trúc trước mặt, Khổn Tiên Thằng lại không đủ dài, vẫn còn thiếu một ít, Ngân Nhung bèn vung vuốt ra sức mà cào cào cào, cào tung hết cả đất cát lên.
Đám tiểu đệ tử đằng sau cười ngã nghiêng ngã ngửa, “Thêm tí sức nữa, chỉ cần lần này với được đến, cho mi ăn thịt viên Trĩ Tuyết ngay!”
Ngân Nhung nghe vậy cào càng thêm hăng say.
Hi Hạc nghe nói như thế, mặt đã tái cả rồi, nhấc chân hòng muốn tiến lên ngăn cản, lại bị sư tôn ngăn cản.
Nhìn bóng lưng bước tới trước của Thành Dương lão tổ, Hi phong chủ theo bản năng kéo lấy Cảnh Sầm, yếu đuối nói: “Sầm sư huynh, ta xong rồi…”
Cảnh Sầm đáp lại hắn một ánh mắt thấy thương mà không giúp được gì.
Đám tiểu đệ tử không biết, bọn họ lại biết rất rõ.
Con tiểu hồ ly này không giống với mấy con linh sủng chỉ mấy ngày đã bị sư tôn ném đi trước đó, nó không phải do Cảnh Sầm dâng lên, mà là đích thân sư tôn lão nhân gia người đi tìm! Thậm chí còn hư hư thực thực kết thành khế ước, điều này nói rõ sư tôn rất hài lòng với nó.
Chẳng qua, nói đi cũng phải nói lại, Hi Hạc cũng không ngờ là mấy tiểu đệ tử ngoại môn bình thường trông nhẫn nhục chịu khó lại ngoan ngoãn nghe lời, lá gan thế mà lại lớn thế.
Vậy nên thầm đoán, những lúc đằng sau lưng mình, có phải còn làm những việc tương tự nữa không? Vốn dĩ Hi Hạc còn có ý muốn đề bạt mấy tiểu đệ tử này, cho bọn nó tham gia thi đấu sư môn để va chạm thêm, nhưng hôm nay, ý nghĩ của hắn dao động.
Song những chuyện này để sau hẵng nói, giờ thì, bốn người Thanh Phản, Thanh Bản, Thanh Hoàn, Thanh Nguyên đã đồng loạt quỳ dưới chân Thành Dương Mục Thu, ngay cả thở mạnh còn không dám.
Chỉ nghe thấy tiếng nói uy nghiêm lạnh lùng của Thành Dương lão tổ vang lên: “Cho dù là linh sủng, thì cũng là của bản tôn, há để cho các ngươi chà đạp?”
Sau đó các đệ tử dồn dập xin tha, nhưng rất nhanh đã im miệng tập thể —— hẳn là bị chú pháp bịt họng —— chỉ không tiếng động khó khăn vặn vẹo, còn không quên giãy giụa dập đầu nhận sai, trông có vẻ đau lắm.
Ngân Nhung giật mình sợ hãi trước biến số này, vốn cũng đang sợ sệt co mình thành một quả bóng lông không dám mảy may nhúc nhích.
Nhưng quá là đúng lúc, viên Trĩ Tuyết của Thanh Bản trùng hợp lăn đến ngay dưới vuốt Ngân Nhung, Ngân Nhung thật sự không thể kiểm soát được nước dãi đã thành đại dương, âm thầm lặng lẽ ngước cái đầu bông bông lên, nhòm ngó góc nghiêng mặt nghiêm nghị của Thành Dương lão tổ —— xác định hắn không thấy mình.
Mới cẩn thận từng li từng tí một duỗi vuốt ra, khều khều thịt viên thơm phức, dính ít đất về phía mình.
Chưa há mồm ngậm, đã bị Thành Dương Mục Thu một phát giẫm bẹp.
“!!! Chít chít chít!”
—— ngươi làm gì thế?
Ngân Nhung tức giận gầm grừ lên.
Thành Dương Mục Thu giận không chỗ phát tiết, một chân đá vào mông của cục lông tròn tròn đang lắm mồm lải nhải, “Câm miệng! Chẳng lẽ ngươi còn muốn ăn?” Ngươi còn có tự trọng không?
Ngân Nhung: “Chít chít chít chít chít chít!!”
—— đắt như thế, thơm như thế, chỉ dính tí bụi, sao mà không ăn được!
Nhưng y còn chưa kịp chít xong, đã bị lô đỉnh nhà mình xách lên, thô bạo nhét vào trong ngực —— lúc này không thấy hắn chê Ngân Nhung rụng lông.
Thành Dương Mục Thu cứ như vậy ôm Ngân Nhung, bay khỏi Nghênh Cố Phong của Hi Hạc, một lát sau, đáp xuống Sơ Vũ Phong của Tam đồ đệ Tề Sương.
Lão nhân gia người không nói gì, chỉ mặt lạnh, ôm Ngân Nhung, ra lệnh cưỡng chế Tề Sương gọi hết các đệ tử ra.
Mãi đến khi Tề Sương và các đệ tử đã căng thẳng không chịu nổi rồi, mới hờ hững xách cục lông trong lòng mình ra, bình thản tuyên bố như mây trôi gió nhẹ: “Đây là linh sủng của bản tôn, con vật nhỏ này thích chạy lung tung, nếu như các ngươi bắt gặp, thì đùng ngộ thương nó, phải nhanh chóng mang về Vụ Liễm Phong.”
Ngân Nhung chẳng có cơ hội lên tiếng cãi mình chạy lung tung hồi nào, đã bị Thành Dương Mục Thu xách rời đi rất nhanh.
Sau đó là Bình Ba Phong của Đại đồ đệ Cảnh Sầm, Kim Tôn Phong của Tứ đồ đệ… cứ như vậy đi khắp các phong trong Thái Vi Sơn, bao gồm mười tám phong nhỏ chứa linh mạch hàng đầu.
Thành Dương Mục Thu chân đi rất nhanh, mặc dù đi khắp mười tám ngọn núi, cũng không mất đến thời gian một nén nhang.
Đến khi trở về Hành Cao Cư trên Vụ Liễm Phong, lão nhân gia người mới rút đi đoan chính ôn hòa và sâu hiểm khó lường trước mặt người khác.
Nghiêm cái mặt thối mắng: “Cái con chồn hoang nhà người chưa từng được ăn thịt viên sao?”
Ngân Nhung muốn nói chuyện, thế là thử hóa ra hình người, kết quả phát hiện ra mình lại bị áp chế tu vi, chỉ đành vung vẩy cái đuôi to xù lông, “chít chít chít” tỏ vẻ đó làm sao có thể so với thịt viên bình thường được? Giá tận mấy viên linh thạch thượng phẩm đó, đắt đến mức làm người ta sôi cả máu, ăn rồi có khi còn có thể tăng thêm tu vi!
“Thứ không có tiền đồ.” Thành Dương Mục Thu lại đá một cái, nhưng một cái đó chắc hẳn không phải là thật lòng, Ngân Nhung dễ dàng vung vẩy đuôi tránh đi, không dám lỗ mãng nữa, sợ sệt co lại thành một cục trong góc xó.
Thành Dương Mục Thu: “………”
Thành Dương Mục Thu thở ra, vỗ tay hai cái, lập tức có con rối lui ra.
Mấy con rối này đều là do Thành Dương lão tổ tự mình điểm linh, nhờ vào linh lực của lão nhân gia người để duy trì “sự sống”, cho nên rất nhiều lúc không cần chủ nhân dặn dò ra miệng, đã có thể ngầm hiểu làm theo.
Sau khi đám con rồi trong phòng lui ra rồi, Ngân Nhung lại thử một chút, vẫn không thể biến trở về người, thế là bèn thử vận công pháp, xem xem có nói tiếng người được hay không.
Khi muốn dùng nguyên hình nói tiếng người, thì cần một ít kỹ xảo.
Ngân Nhung vẫn luôn không khống chế tốt, nhưng bây giờ y chợt nhận ra một chuyện, vội vàng muốn nghiệm chứng.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Ngân Nhung cũng thành công mở miệng: “Chưởng môn ca ca, vì sao ngươi phải nói với bọn họ ta là linh sủng của ngươi vậy? Do sợ ta bị bọn họ bắt nạt sao?”
Thành Dương Mục Thu nhắm mắt dưỡng thần, không thèm quan tâm y.
Ngân Nhung không nhụt chí, cái đuôi to vung lên, thân mật cọ cọ cái đầu xù lông vào ống quần Thành Dương Mục Thu, thẹn thùng hỏi: “Hay là, tự cho ta một danh phận nhỉ?”
Kịch bản này y biết nè! Trong Hồng Tụ lâu có không ít cô nương, tiểu quan sau khi được ân khách chuộc thân nhưng không thể quang minh chính đại cưới làm thiếp, thì đều sẽ xếp cho một thân phận danh chính ngôn thuận, thư đồng này, nha hoàn này…
Thành Dương Mục Thu nghe mà giật cả mí mắt lên, đúng vào lúc này, con rối nhận lệnh đã trở lại, dâng một bình đan dược, cùng với một mâm to đầy thịt viên Trĩ Tuyết!
Ngân Nhung: “!!!!”
Nước dãi Ngân Nhung trào ra tại chỗ, đuôi phút chốc lắc thành tàn ảnh, hưng phấn nhắm thẳng vào đùi Thành Dương Mục Thu nhảy lên, trong miệng kêu lung tung “ca ca tốt quá”.
Thành Dương Mục Thu ghét bỏ gạt y sang một bên, “Tẩy Tủy Đan có hơi đắng, nghe người nuôi linh sủng nói, lúc cho ăn, nên nhét thuốc đắng vào trong thịt viên.”
Con rối ở bên cạnh đã bắt đầu cẩn thận nhét đan dược vào trong Trĩ Tuyết.
Thành Dương Mục Thu một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần: “Đúng là yếu ớt, ăn đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...