Khi Tê Thiên nhận được tin tức này, tất cả thông tin về Tào Hữu, chủ tịch tập đoàn Hữu Hoành, cũng đã được gửi đến điện thoại di động của anh.
Long Vương Điện có mạng lưới tình báo rộng lớn và vô cùng khủng bố.
Theo thông tin tình báo, tập đoàn Hữu Hoành và tập đoàn Thẩm thị là đối tác nhiều năm, mối quan hệ hai bên cùng có lợi trong nhiều năm.
Đối với Thẩm thị mà nói, tập đoàn Hữu Hoành đã phát triển thành một trong những đối tác quan trọng nhất, nếu Thẩm thị cắt đứt hợp tác với tập đoàn Hữu Hoành thì sẽ mất ít nhất hơn một tỷ doanh thu mỗi năm.
Việc này khó chịu như một người bị chặt đứt một cánh tay vậy.
Thẩm thị cảm thấy tồi tệ khi cắt đứt hợp tác với Hữu Hoành, thì Hữu Hoành đương nhiên cũng không khá hơn là bao.
Sở dĩ Tào Hữu có thể đưa ra lựa chọn như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, là vì Thẩm Bằng Bân đã xen vào giữa.
Theo thông tin tình báo, sau khi cuộc họp cấp cao của Thẩm thị kết thúc vào chiều nay, Thẩm Bằng Bân đã bí mật bàn chuyện với Tào Hữu suốt ba tiếng đồng hồ, sau đó Tào Hữu đã tuyên bố răng không cần kinh doanh cũng được, nhưng phải có được Thẩm Thu Thủy!
Đây rõ ràng là muốn cấu kết với nhau làm bẩn thanh danh của Thẩm Thu Thủy.
Đối với Thẩm Thu Thủy mà nói, đây là một vấn đề nan giải. Tập đoàn Hữu Hoành thà hy sinh lợi ích của mình để loại bỏ Thẩm Thu Thủy, điều này chỉ có thể nói là Thẩm Bằng Bân đã bỏ ra quá nhiều.
Đọc xong thông tin, Tê Thiên vươn vai ngồi dậy khỏi giường.
“Tối nay lại không thể ngủ sớm được rồi.”
Tê Thiên mở cửa sổ phòng ngủ, nhẹ nhàng nhảy ra, đáp xuống giữa sân tâng một.
Nhảy ra đường cửa sổ không phải để che giấu hành động lặng lẽ của mình, chỉ là Tê Thiên cảm thấy làm vậy sẽ thuận tiện hơn, không cần phải đi xuống cầu thang.
Rời khỏi sân biệt thự, Tê Thiên búng ngón tay, một bóng người mặc đồ đen lặng lẽ xuất hiện sau lưng Tê Thiên, bước chân của người này không hề tạo ra tiếng động, người này bẩm sinh là sát thủ, thân hình dường như hòa vào màn đêm.
Tề Thiên không quay đầu lại hỏi: “Thẩm Bằng Bân và Tào Hữu đã nói những gì?”
Người mặc đồ đen cúi đầu: “Xin lỗi đại nhân, việc này sẽ mất một khoảng thời gian, chậm nhất là trước bình minh chúng tôi sẽ tìm hiểu rõ ràng.”
Ngay cả một tổ chức tình báo như Long Vương Điện cũng không thể lập tức có được nội dung cuộc họp riêng của đối phương chỉ trong vài giờ.
Sau lưng Thẩm Bằng Bân có bóng dáng của Đông Đường, vì vậy cũng không thể làm những hành vi lộ liễu như gắn máy nghe trộm trên người Thẩm Bằng Bân được.
"Thôi quên đi, không cần đâu." Tê Thiên khẽ lắc đầu: “Nói cho tôi biết Tào Hữu ở đâu, có lẽ Thẩm Thu Thủy sẽ không thể lường được động thái của Thẩm Bằng Bân trong cuộc họp công ty sáng mai.”
Sau khi cái bóng kia nói một địa chỉ, người đó lại ẩn nấp vào trong bóng tối.
Đêm khuya, tại một biệt thự hẻo lánh ở ngoại ô.
Tào Hữu bốn mươi tám tuổi đang nằm trên một chiếc giường lớn, mỗi bên trái phải đều ôm một cô gái tóc vàng mắt xanh.
Đối với những người như Tào Hữu, cái đẹp không còn là thứ gã theo đuổi nữa mà quyền lợi và ích lợi mới là thứ gã quan tâm.
Trước quyền lực và lợi ích, sắc đẹp chỉ là món quà tặng kèm mà thôi.
Tào Hữu lấy ra hai xấp tiền từ trên tủ đầu giường, ném cho hai người phụ nữ, phất tay như xua đuổi bảo họ rời đi, sau đó nằm một mình tại đây, châm một điếu thuốc.
Tào Hữu nheo mắt lại: “Thẩm Thu Thủy, cô không nên trách tôi, muốn trách thì trách cô đã chọc nhầm người, không phải ai cũng có thể tùy ý khiêu khích người như Thẩm Bằng Bân được đâu, tuy nhiên, tôi thực sự rất tò mò cô sẽ lựa chọn như thế nào khi phải đối mặt với tình hình áp lực vào ngày mai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...