Thẩm Thu Thủy nhìn chằm chằm vào Tề Thiên.
Tê Thiên nhún vai: "Ông cụ Thẩm nói, muốn hai chúng ta tiếp xúc với nhau nhiều hơn."
Nghe Tề Thiên lấy ông nội ra đe nẹt mình, sự cảm kích trong lòng Thẩm Thu Thủy dâng lên ban nãy nháy mắt tan thành mây khói.
Thẩm Thu lạnh như băng nói: "Tùy anh." Nói xong, cô đi ra khỏi văn phòng.
Tê Thiên cũng đi theo ra ngoài cửa, chờ đến khi ra khỏi phòng làm việc, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Thẩm Thu Thủy biến mất không dấu vết, cô đi bên cạnh Tề Thiên, dù là ai, khi nhìn vào đều cảm thấy đôi nam nữ này đang đắm chìm trong hạnh phúc của giai đoạn vợ chồng son.
Trần Tĩnh ở phía sau hai người nhìn thấy hết tất cả, không để lộ ra bất kỳ sự khác thường nào, đây chính là đạo đức nghề nghiệp của Trần Tĩnh.
Đợi đến khi lên xe, Thẩm Thu Thủy ngồi ở hàng sau, Tề Thiên cũng không hề khách khí, anh cũng ngồi ở hàng ghế sau, xe chạy đi.
Khi xe chạy đến một con đường nhỏ thì lại giảm tốc độ, phía trước có một bà lão chống gậy đang từ từ qua đường, Trần Tĩnh dừng xe lại.
Nhưng khi bà lão kia nhìn thấy chiếc xe cũng khá đắt tiền thì bèn chống gậy, chậm rãi đi về phía bên này. Khi tới trước đầu xe khoảng một mét, bà lão đột nhiên ném cây gậy đi, trực tiếp năm ở trước đầu xe.
Thấy cảnh tượng như vậy, Trân Tĩnh và Thẩm Thu Thủy sao có thể không biết chuyện gì đang xảy ra, họ đã gặp phải kẻ chuyên ăn vạ rồi!
Trân Tĩnh hơi nhíu mày, lên tiếng: "Xin cô Thẩm chờ một lát, tôi đi giải quyết một chút."
Thẩm Thu Thủy gật đầu.
Trần Tĩnh vừa định mở cửa xuống xe, Tề Thiên đột nhiên đưa tay ngăn lại động tác của cô ta, lạnh lùng nói: "Đừng quan tâm! Đâm sang đó đi!"
Trân Tĩnh nhìn Tề Thiên, không lên tiếng.
Gặp phải những kẻ ăn vạ, trong đầu của rất nhiều người đều sẽ có loại cảm xúc kích động trực tiếp đâm qua đó, làm như vậy đương nhiên là sẽ rất sảng khoái, hả giận, nhưng tiếp theo thì sao?
Thẩm Thu Thủy nhíu mày nói: "Anh yên lặng ngồi trên xe là được."
Trong lúc nói chuyện, Trần Tĩnh đã mở khóa cửa, chiếc xe phát ra một tiếng vang nhỏ.
Cũng trong khoảnh khắc khóa cửa mở ra, Trần Tĩnh và Thẩm Thu Thủy đều nhìn thấy rất rõ ràng, bà lão đang nằm vật trước đầu xe nhảy dựng lên như cá giấy, nhanh nhẹn xông về phía cửa xe, một tay kéo cửa xe ra.
Cùng lúc đó, bởi vì chiếc xe đã được mở khóa, cửa sau xe cũng bị người mở ra từ phía bên ngoài.
Trong lòng Tề Thiên giật mình, vị trí anh ngồi căn bản không có cách nào thuận tiện quan sát tình hình xung quanh, mà khi xe dừng lại, người ngoài xe có thể âm thầm tiếp cận!
Khi cửa xe bị mở ra, chỉ thấy một tên bịt kín mặt, trên tay cầm dao chém về phía Thẩm Thu Thủy.
Tại vị trí nà Thẩm Thu Thủy đang ngồi, hoàn toàn không có không gian để tránh né.
Thẩm Thu Thủy có thể nhìn thấy rõ ràng, con dao sáng chói mắt kia đang cách mình càng ngày càng gần! Lưỡi dao rất sắc bén!
Thẩm Thu Thủy biến sắc, không có chỗ nào để cô tránh cả.
Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Thẩm Thu Thủy đột nhiên cảm giác được có một bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo mình một cái, rôi sau đó, một cánh tay khác chắn trước người mình.
Con dao sáng loáng chém thẳng vào cánh tay đó, máu tươi phun ra.
Sắc mặt Thẩm Thu Thủy trắng bệch, giây sau, một cái chân thò từ bên trong ghế ra, đạp cho tên cầm dao này ngã ngửa.
Một loạt hành động này xảy ra cực nhanh, khi đầu óc Thẩm Thu Thủy còn trống rỗng, Tê Thiên đã đóng cửa xe lại, khóa trái để cho tên cầm dao không thể động thủ thêm lần nữa.
Mà bên kia, võ thuật của Trần Tĩnh quả nhiên rất cao cường, cô gái này đã giải quyết xong người nằm ở phía trước đầu xe, tóc giả của “bà lão” rơi xuống, hóa ra là một người phụ nữ trẻ tuổi đóng giải
Tê Thiên ngồi ở ghế sau hét lớn một tiếng: "Lái xe! Chạy bill
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...