Kiều Lăng đứng ở một bên theo dõi từ đầu đến cuối.
Cho tới thời điểm này thì Kiều Lăng vẫn luôn rất tự tin vào bản thân, nhưng sau khi ở cùng nhau đêm nay, Kiều Lăng chợt nhận ra mình giống như một con ngốc, chỉ có thể hỏi và nhìn, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không biết tại sao Tê Thiên lại thấy được những điều này?
Kiều Lăng nhịn không được hỏi: "Tê Thiên, làm sao anh biết được?”
"Rất đơn giản." Tê Thiên nhún nhún vai: “Cô đã từng thấy người bị lửa thiêu chết chưa?"
"Thấy rồi." Kiều Lăng gật đầu: "Mỗi năm đều có rất nhiều người chết do hỏa hoạn”
"Không không không. Tê Thiên lắc lắc ngón tay: "Không phải chết do hỏa hoạn, mà là bị lửa thiêu chết, đây là hai khái niệm."
Kiều Lăng vẫn có vẻ bối rối.
Tê Thiên thở dài: “Khi lửa bùng lên sẽ xuất hiện khói dày đặc, hàm lượng khí carbon monoxit gần bằng 3%, với loại khói đặc này, người bình thường hít vào vài hơi sẽ bất tỉnh, chỉ mất mười phút là đã hoàn toàn ngạt thở chết, việc này sẽ xảy ra trước khi cơ thể người bị ngọn lửa thiêu cháy, vì vậy những người chết trong hỏa hoạn không phải bị lửa thiêu chết mà là bị ngạt thở đến chết."
'Tê Thiên dừng lại rồi nói tiếp: “Tôi đã kiểm tra thi thể, đường hô hấp bên trong thi thể sạch sẽ, nghĩa là anh ta không hít phải khói, trong trường hợp này, chỉ có một khả năng chết trong hỏa hoạn, đó chính là người chết luôn nín thở và không hô hấp, dù bị thiêu chết cũng không hề hô hấp.”
"Chuyện này không có khả năng!" Kiều Lăng phản đối ngay tại chỗ: "Không ai có thể làm được, trừ phi là người chết."
'Tê Thiên búng ngón tay: “Đúng vậy.”
Kiều Lăng lập tức phản ứng lại: "Ý anh là người kia đã chết trước vụ cháy? Cho nên anh cho rằng anh ta đã nói dối!"
Kiều Lăng chỉ vào người đàn ông kia. “Đúng vậy” Tê Thiên nhún nhún vai.
Khi người đàn ông nghe thấy điều này, chút may mắn cuối cùng trong lòng anh ta cũng đã biến mất.
Tê Thiên cười nói: "Thứ mà tôi biết, những pháp y đó cũng có thể biết, chỉ sợ bọn họ đã thu thập chứng cứ rồi."
Khi nghe đến từ "chứng cứ", đôi chân của người đàn ông mềm nhữn ra, suýt chút nữa đã ngồi bệt xuống đất.
Tê Thiên đứng dậy nói với Kiều Lăng: "Đi thôi, nên đi tính sổ với Đường Tử Tấn, những người có liên quan đến chuyện này, không một ai có thể trốn thoát!"
'Tê Thiên mở cửa phòng, dẫn theo Kiều Lăng đi ra ngoài, cùng lúc đó, lại có hai người đi vào, canh giữ người đàn ông trong phòng.
'Tê Thiên ngáp một cái, cùng lên xe với Kiều Lăng.
Khi mở cửa, Kiều Lăng cảm thấy có thứ gì đó lóe qua mắt mình, nhưng cô ấy không quan tâm.
'Tê Thiên nhìn điện thoại, thông tin vị trí của Đường Tử Tấn đã được gửi tới, anh ta đang ở tòa nhà của Thẩm thị!
Chín giờ rưỡi sáng. Phòng họp tập đoàn Thẩm thị.
Các giám đốc điều hành cấp cao của Thẩm thị đều đang ngồi ở đây, Thẩm Thu Thủy nhìn vào kế hoạch trước mặt.
“Chúng ta chịu trách nhiệm về con đường tiêu thụ của Dược phẩm Đường thị, lợi nhuận là 30%?”
"Đúng vậy!" Một giám đốc điều hành cấp cao phụ trách kinh doanh nói: "Sếp 'Thẩm, đây là một chuyện rất tốt đối với Tập đoàn Thẩm thị của chúng ta, đối với một 'Tập đoàn quy mô như Dược phẩm Đường thị, một khi chúng ta có thể hợp tác với bọn họ, điều này sẽ cho phép chúng ta mở rộng những con đường tiêu thụ và còn mở rộng hợp tác với phía An thị!”
Thẩm Thu Thủy gật đầu: “Tôi hiểu bản hợp đồng này sẽ mang lại lợi ích cho Thẩm thị, nhưng điều tôi không hiểu là Dược phẩm Đường thị cũng không phải là tổ chức từ thiện, xét về mặt hợp tác thông thường, những gì chúng ta có thể nhận được hẳn là lợi nhuận khoảng 16%, nhưng bây giờ lại trực tiếp tăng gấp đôi. ”
Tên giám đốc điều hành cấp cao kia nói: “Sếp Thẩm, đúng là Dược phẩm Đường thị sẽ không đưa ra những lợi ích hào phóng như vậy, nhưng sếp Đường, Đường Tử Tấn thì có thể, chính cậu ta là người đưa ra hợp đồng này”
Thẩm Thu Thủy khẽ cau mày: “Đường Tử Tấn?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...