Những giọt nước mắt trong suốt rưng rưng trong mắt Thẩm Thu Thủy.
Tê Thiên cũng hơi hoảng sợ: “Không phải chứ, sao cô lại khóc?”
'Thẩm Thu Thủy rốt cuộc không kìm được nước mắt nữa, nước mắt không ngừng chảy ra: “Tê Thiên, anh thấy bắt nạt tôi vui lắm sao?”
"Không phải, không phải." Tê Thiên liên tục xua tay: “Tôi chỉ đùa giỡn với cô một chút thôi."
“Đùa giỡn?” Thẩm Thu Thủy lau nước mắt: “Đùa giỡn mà anh lại vừa bỏ tôi lại đó, những người đó vây quanh tôi, anh có biết tôi sợ đến thế nào không!”
Trong giọng nói của Thẩm Thu Thủy kèm theo tiếng nức nở, bộ dạng khóc thút thít này vừa nhìn đã thấy thương.
Tề Thiên đưa tay nhẹ nhàng lau gò má Thẩm Thu Thủy: “Sao tôi có thể thật sự bỏ cô lại được, cô yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, thì sẽ không bỏ cô lại, được rồi, đừng khóc, cô xem bây giờ cô làm gì có bộ dạng của một tổng tài bá đạo nữa.
'Thẩm Thu Thủy vội vàng xoay người sang chỗ khác, lau sạch nước mắt: “Anh mới là tổng tài bá đạo đó, ai nói với anh tôi là tổng tài bá đạo gì đó chứ.”
"Chuyện ngày hôm nay tôi đã nghe hết rồi, trong cuộc họp cấp cao của công ty, nói chuyện không hợp là sa thải người khác, như vậy không phải là bá đạo sao?” Tê Thiên cười nói: "Tôi không ngờ được mình lại có sức. quyến rũ như vậy, khiến một người như Chủ tịch Thẩm tức giận vì tôi.”
“Anh bớt đỏm dáng lại đi!” Thẩm Thu Thủy trợn mắt xem thường: “Ai vì anh! Tôi đã không hài lòng với những người đó từ lâu rồi.”
"Đúng vậy, nếu không hài lòng thì cứ đuổi việc tất cả bọn họ, sau này nếu có ai còn dám trợn mắt nhướng mày với cô, thì cứ sa thải hết, không tha một ail"
"Xí." Thẩm Thu Thủy bĩu môi: “Đuổi việc hết thì công ty phải làm sao, anh đến làm việc sao!"
"Được." Tê Thiên giơ cánh tay lên: “Thấy chưa, đây là cơ bắp, việc gì tôi cũng có thể làm được."
“Được.” Trên mặt Thẩm Thu Thủy dần dần lộ ra nụ cười: “Đợi ngày mai anh dọn dẹp vệ sinh trong sân đã rồi nói tiếp!”
"Không thành vấn đề!" Tề Thiên làm cử chỉ OK: “Nhưng nếu muốn con ngựa chạy thì phải cho nó ăn no trước đã, đi thôi, chúng ta đi ăn khuya."
Đi bộ đến khu chợ đêm, mặc dù đã ở trong tù ba năm nhưng Tề Thiên cảm thấy nơi này vẫn không hề thay đổi, quán ăn cũ nơi anh từng ăn khi còn học đại học vân đông khách như vậy.
Tề Thiên hỏi Thẩm Thu Thủy: “Muốn ăn gì?”
"Tôi không biết." Thẩm Thu Thủy lắc đầu đi theo bên cạnh Tê Thiên, ngó trái ngó phải, trong đôi mắt to kia tràn đầy sự tò mò.
'Trước một quầy hàng có rất nhiều người xếp hàng, Thẩm Thu Thủy tò mò hỏi Tề Thiên: “Đó là cái gì vậy?”
'Tề Thiên mở to mắt: “Bánh thịt bò nổi tiếng nhất ở đây, cô biết không sao?”
“Không biết.” Thẩm Thu Thủy lè lưỡi: “Thơm quá.”
Từ trưa đến bây giờ Thẩm Thu Thủy vẫn chưa ăn gì cả, nên đã đói bụng từ lâu rồi, bây giờ mùi thơm của các. quầy hàng trong chợ đêm không ngừng đánh vào vị giác của Thẩm Thu Thủy, Thẩm Thu Thủy cảm thấy miệng mình ứa nước miếng.
"Đi, mua cho cô một cái." Tê Thiên vung tay lên, anh đã ăn no, nãy giờ không ngừng kêu muốn ăn khuya, chủ yếu là mang Thẩm Thu Thủy tới.
Ngay từ trên xe Tê Thiên đã chú ý tới, khi anh hỏi Thẩm Thu Thủy có ăn khuya không, Thẩm Thu Thủy đã âm thâm nuốt nước bọt, đương nhiên cử chỉ âm thâm này không thể giấu được đôi mắt của Tê Thiên, nếu không thì sao Tề Thiên lại cố chấp kéo Thẩm Thu Thủy đến đây như vậy.
Xếp hàng ở phía sau hàng dài, Thẩm Thu Thủy vẫn đang nhìn quanh, thỉnh thoảng hỏi Tê Thiên quầy hàng đó bán gì, quầy hàng này bán gì, giống như một đứa trẻ †ò mò vậy.
Tề Thiên nghỉ ngờ hỏi: “Tôi nói này, không phải là cô chưa từng tới đây đó chứ?”
“Không.” Thẩm Thu Thủy lắc đầu: “Ở đây có nhiều người quá, tôi cảm thấy về đêm ở phía bắc của Duyệt 'Thành cũng không có nhiều người như vậy.”
Phía bắc Duyệt Thành của Thiên Ngân có thể nói là nơi tụ tập đông đảo giới trẻ nhất Thiên Ngân, tới ba bốn giờ sáng cũng có thể thấy rất nhiều quán bar đông đúc.
Tê Thiên lắc đầu: “Đây là phố ăn vặt lớn nhất Thiên Ngân, đã nổi tiếng mười mấy năm rồi, hồi cấp 3 tôi và các bạn cùng lớp tới đây ăn thịt xiên, vậy mà cô không biết sao?”
Thẩm Thu Thủy rụt cổ: “Không có ai đưa tôi tới đây ăn vặt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...