Bởi vì Giang Thần, nên lần này Đường Sở Sở trở thành thần y.
Tuy rằng Đường Sở Sở không biết y thuật.
Nhưng, truyền thông vẫn đem danh hiệu thần y giao cho Đường Sở Sở, đây là sự khẳng định dành cho Giang Thần.
Giang Thần đã lật ngược tình thế, đánh bại Hàn Kim Minh, bảo vệ tôn nghiêm của y học Trung Quốc, giữ được văn hóa truyền thừa mấy nghìn năm của Trung Quốc.
Nếu Giang Thần muốn đẩy Đường Sở Sở này ra làm thần y, Bách Thảo Đường cùng tất cả các bệnh viện khác đều muốn cho Giang Thần một cái nhân tình.
Giang Thần im lặng không tiếng động rời khỏi.
Đại hội Trung y kết thúc, nhưng chuyện của anh còn chưa kết thúc.
Anh chọc phiền phức, chọc tới kiện cáo.
Tuy rằng bản thân là bị hãm hại, nhưng đúng là anh đã vấy bẩn Y Đình Đình.
“Làm sao bây giờ?”
Giang Thần đi trên đường, mang theo nét mặt ngưng trọng.
Tần Sương vẫn đi sau lưng anh.
Giang Thần ngừng lại, xoay người nhìn Tần Sương, phân phó nói: “Cô về trước đi.
”
“Cậu chủ, vậy còn cậu?”
Giang Thần hơi chịu thua: “Không cần xen vào chuyện của tôi.
”
“Vâng.
” Tần Sương gật đầu, xoay người rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, thì Giang Thần gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương.
“Ông Tiêu Dao, cho người đến đón tôi, thuận tiện đưa tôi đến đồn cảnh sát, rồi kêu người của anh về.
”
Sau khi Giang Thần gọi điện xong, thì đứng chờ ở ven đường.
Tiêu Dao Vương xuất hiện rất nhanh, ông ta đưa Giang Thần trở về lần thứ hai.
Sau khi Giang Thần quay lại phòng giam, liền nằm trên tấm ván gỗ, chắp hai tay sau ót, ngây người nhìn trần nhà.
Buổi tối, Đường Sở Sở về tới nhà.
Hôm nay xảy ra chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Cô được thấy y thuật của Hắc Long.
Cũng bởi vì Hắc Long, một trăm bác sĩ nổi tiếng ở phố Y, hầu hết đều bái cô làm thầy, thậm chí là tham gia vào bệnh viện Thế Kỷ, trở thành bác sĩ của bệnh viện Thế Kỷ.
Cũng là bởi vì Hắc Long, cô mới nhận được danh hiệu thần y.
Hiện tại cô trở thành viên minh châu nổi tiếng nhất trong nước, vinh quang của cô đều là do Hắc Long cho.
Chuyện này càng củng cố quyết tâm để cô ly hôn với Giang Thần.
Ly hôn với Giang Thần này, gả cho Giang Thần Hắc Long.
“Sở Sở, con thật làm tăng thêm mặt mũi cho nhà họ Đường.
”
Vừa vào nhà, Hà Diễm Mai đã đi tới, trên mặt bà ta là nụ cười rực rỡ: “Mẹ đã coi ti vi, Hắc Long thật lợi hại, đánh bại Hàn Kim Minh đến từ nước Hàn, con cùng cậu ấy đúng là trời đất tạo một đôi.
”
“Nhưng mà, bây giờ tôi còn chưa ly hôn với Giang Thần.
” Vẻ mặt Đường Sở Sở chán nản.
Hà Diễm Mai cười nói: “Không có chuyện gì, rất nhanh thì có thể ly hôn.
”
“Ừm.
” Đường Sở Sở gật đầu, chỉ chờ sau khi Giang Thần bị xử phạt, cô sẽ đưa đơn xin tòa, cưỡng chế ly hôn.
Đường Sở Sở vừa về nhà không lâu.
Thì Đường Thiên Long đã cho người của nhà họ Đường tới.
Người một nhà cũng bắt đầu nịnh bợ Đường Sở Sở.
Ngày hôm nay, Hắc Long cho thế nhân thấy y thuật đáng sợ của mình, lần thứ hai danh chấn thiên hạ.
Lời đồn Hắc Long chết trận ở ngoại sơn Thiên Sơn cũng tự động sụp đổ.
Toàn bộ mạng lưới đều đang thảo luận về Hắc Long.
Mà anh thì lại ở phòng giam trong đồn cảnh sát.
Đêm tối, lặng im không tiếng động trôi qua.
Ngày hôm sau, là ngày mở phiên tòa.
Mặc dù Bạch Tố mời luật sư cho Giang Thần, nhưng bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, luật sư không nắm chắc có thể chiến thắng phiên tòa lần này.
Giang Thần đã bị đưa đến tòa từ sáng sớm.
Mà người nhà họ Đường cũng tới tòa từ trước.
Cửa tòa án.
Một xe cảnh sát chạy tới.
Giang Thần bị bắt xuống xe.
Vừa xuống xe, anh liền thấy ngoài cửa đứng không ít người.
Có Đường Sở Sở cùng người nhà họ Đường.
Còn có Hứa Tinh, Bạch Tố đang chờ với những người trong tập đoàn Thời Đại Khoa.
Cùng Y Trọng.
Đường Sở Sở thấy Giang Thần mang theo còng tay bị bắt xuống xe cảnh sát, cô đi tới, nói: “Có thể cho tôi nói chuyện với anh ta vài câu không?”
Cảnh sát khẽ gật đầu, nói: “Nhanh một chút.
”
Giang Thần nhẹ nhàng cười, nói: “Vợ, sao em cũng tới?”
Đường Sở Sở hơi ngừng lại, cắt đứt lời Giang Thần nói.
“Giang Thần, anh nhất định sẽ bị xử phạt, chỉ cần anh chủ động thừa nhận sai lầm, có thể quan tòa sẽ giảm nhẹ tội, anh cứ yên tâm cải tạo trong tù, chờ sau khi ra ngoài phải sống thật tốt, mà tôi không có khả năng chờ anh, sau khi anh vào tù, tôi sẽ xin cưỡng chế ly hôn.
”
Mũi Giang Thần đau xót.
Kết hôn thời gian dài như vậy, anh cùng Đường Sở Sở hiểu lầm không ngừng.
Nhiều lần thiếu chút nữa đã ly hôn.
Hiện tại, cuối cùng Đường Sở Sở cũng nói ra.
“Sở Sở…”
Đường Sở Sở xoay người rời khỏi, không để ý tới Giang Thần nữa.
Giang Thần bị cảnh sát mang đi.
Tòa án, phòng theo dõi bị cáo.
Giang Thần nhíu mày, lần mở phiên tòa kế tiếp rất bất lợi với anh, muốn hóa giải kiếp nạn, chỉ có một cách, đó chính là khiến Y Trọng hủy bỏ đơn kiện.
Lúc này, Tiêu Dao Vương đi tới.
Ông ta châm một điếu thuốc đưa tới.
Giang Thần nhận lấy, nhìn đối phương một cái: “Thế nào, đến cười tôi?”
Tiêu Dao Vương ngồi xuống đối diện anh, cười nói: “Sao có thể, tôi là tới nhìn, xem có thể giúp cậu được gì không.
”
“Gọi Y Trọng tới.
”
Giang Thần hút thuốc.
Chuyện cho tới giờ chỉ cần anh thẳng thắn, mong Y Trọng có thể hủy bỏ đơn kiện.
“Được.
”
Tiêu Dao Vương xoay người rời đi.
Rất nhanh đã dẫn Y Trọng tới.
Sau khi Y Trọng đi đến, lạnh lùng nói: “Giang Thần, tôi cho cậu biết, vô luận cậu tìm ai cũng vô dụng, coi như là chủ soái Tiêu Dao đứng ra, thì tôi cũng sẽ tuyệt đối không hủy bỏ đơn khởi tố với cậu.
”
Giang Thần cười nói: “Chú Y, thật ra cháu cũng là bị hãm hại.
”
“Hãm hại?”
Y Trọng lạnh lùng cười: “Chứng cứ vô cùng xác thực, cậu còn nói dối.
”
Tiêu Dao Vương xen vào, nói: “Cậu ấy đúng là bị hãm hại, ông là khách mời quý giá mà đại hội giới Trung y mời tới, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì ông nên biết, việc này là do Hàn Kim Minh làm ra, ông ta sợ Giang Thần, lo lắng Giang Thần sẽ phá hư kế hoạch của ông ta, lúc này mới nghĩ biện pháp hãm hại Giang Thần, đem người bỏ tù.
”
Nghe vậy, Y Trọng sửng sốt.
Liếc mắt nhìn Giang Thần, chợt lạnh lùng nói: “Cậu ta cho mình là ai? Đáng giá để Hàn Kim Minh ra tay hãm hại, Hắc Long sao?”
“Nói đúng đó.
” Tiêu Dao Vương gật đầu, nói: “Cậu ấy đúng là Hắc Long.
”
Y Trọng mạnh mẽ đứng dậy.
Trên mặt ông mang theo vẻ khiếp sợ cùng nghi ngờ, chất vấn: “Điều đó là không có khả năng, hôm qua tôi đã được thấy, Hắc Long là chiến thần của Trung Quốc, vì quốc gia giành được công lao hiển hách, hôm qua còn một mình ra sức, cứu vãn Trung y, chủ soái Tiêu Doan, xin đừng đem Hắc Long ra nói giỡn.
”
Tiêu Dao Vương giải thích: “Quả thật là vậy, ngày hôm qua là tôi treo đầu dê bán thịt chó, đem Giang Thần ra, lúc này mới có thể lật ngược tình thế, hôm qua xuất hiện chính là cậu ấy, chỉ có điều đeo mặt nạ da người thôi.
”
Nói xong, lấy ra giấy chứng nhận của Giang Thần Hắc Long.
“Mời xem.
”
Y Trọng cầm lấy, đúng thật là giấy chứng nhận của Hắc Long, ông trợn tròn mắt.
“Cậu, cậu thật là Hắc Long?”
Giang Thần gật đầu.
“Đúng, tôi đã biết Hàn Kim Minh sẽ có hành động từ lâu, nhưng không biết rốt cuộc ông ta muốn làm gì, tôi không nghĩ mục đích của ông ta chỉ muốn đánh bại người trong giới y học cổ truyền, nhân cơ hội này phát triển Hàn y, tôi tin tưởng đại hội Trung y lần này chỉ là một bắt đầu, mục đích của đám người Hàn Kim Minh chắc chắn không chỉ có thế.
”
“Ông ta sợ tôi quấy rầy kế hoạch của mình, lúc này mới hãm hại tôi, bản thân vậy mà nhất thời không cẩn thận, đúng theo chú nói, tuy rằng bản thân bị hãm hại, nhưng tôi với con gái chú, đúng là đã xảy ra quan hệ, cho nên tôi cảm giác xin lỗi sâu sắc.
”
Y Trọng gắt gao nhìn chằm chằm Giang Thần.
Ông không thể nghĩ tới, người làm vấy bẩn con mình vậy mà lại là Hắc Long.
Là chiến thần bảo hộ của Trung Quốc.
Là thần y của Trung Quốc.
Anh trấn thủ biên giới, bảo vệ an ninh quốc gia.
Lần này lật ngược tình thế ở đại hội Trung y.
Đối mặt với một anh hùng dân tộc như vậy, ông thực sự không thể kiện.
Nhưng con gái của mình đúng là người bị hại.
“Giang Thần, bỏ đơn khởi tố không phải không có khả năng, cậu chỉ cần lấy con gái tôi, tuy rằng bị hãm hại, nhưng Đình Đình là vô tội, sau này con bé không thể nào sống như người bình thường, chỉ có thể gả cho cậu.
”
Giang Thần nhíu mày, nói: “Tôi có vợ rồi.
”
Y Trọng nói: “Lúc nãy ở bên ngoài tôi nghe được, Đường Sở Sở muốn ly hôn với cậu, ly hôn đúng lúc, nhưng vậy cậu có thể quang minh chính đại cưới Đình Đình, con bé cũng không tệ, tài đức có đủ, gương mặt cũng không thua Đường Sở Sở.
”
Giang Thần xoa nhẹ huyệt thái dương.
Y Trọng đúng là sẽ tìm chuyện cho anh.
Ly hôn?
Đây là chuyện không thể nào.
Anh yêu Đường Sở Sở, không có Đường Sở Sở, sẽ không có anh của ngày hôm nay.
Mười năm cực khổ của Đường Sở Sở, anh đã thề, muốn cho Đường Sở Sở trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, để báo đáp ân cứu mạng của cô, bù đắp sai lầm năm đó.
“Chú Y, chú biết rõ tôi có vợ, tôi sẽ không ly hôn với vợ mình, chú lại để tôi cưới con gái chú, đây là hãm hại tôi bất nhân bất nghĩa, bỏ đi, ông cứ kiện, là tôi làm sai, cứ để tôi ngồi tù.
”
“Cậu…”
Sắc mặt Y Trọng tái xanh.
Tiêu Dao Vương một bộ dáng không giúp gì được cho Giang Thần, nói: “Cậu Giang, quân đội còn chuyện xử lý, tôi đi về trước, sau này sẽ tới phòng giam thăm cậu, chỉ mong sau khi vào tù, biên giới Nam Hoang vẫn luôn hòa bình, bằng không sinh linh sẽ đồ thán.
”
Tiêu Dao Vương nói xong, xoay người rời đi.
Giang Thần dựa vào ghế, một câu cũng không nói.
Y Trọng lại gấp như con kiến bò trên chảo.
Phải làm gì đây?
Kiện Hắc Long?
Nếu như truyền ra ngoài, ông sẽ đắc tội với nhiều người, là tội nhân lưu danh.
Không kiện, thì Đình Đình làm sao?
“Giang Thần, không thể thương lượng sao?” Trên mặt Y Trọng đầy vẻ bất đắc dĩ.
Nếu như Giang Thần có thể lấy con gái ông, bản thân có thể tuyên bố ra ngoài, đây là sự hiểu lầm, hơn nữa có Hắc Long làm con rể, đây tuyệt đối là làm rạng rỡ tổ tông.
“Chú Y, chuyện này tôi cũng có lỗi, tôi thẹn với Đình Đình, nhưng tôi không thể cưới cô ấy, để tôi ngồi tù bù đắp sai lầm vậy.
”
“Haiz.
”
Y Trọng thở dài bất đắc dĩ một tiếng, chợt hơi ngừng lại: “Mà thôi, mà thôi, cứ tính như vậy, đây là mệnh của Đình Đình.
”
Nói xong, ông xoay người rời đi.
Sau khi rời đi, ông hủy bỏ đơn khởi tố.
Mà Giang Thần cũng được vô tội phóng thích.
“Cha, tại sao?”
Tòa án, trong một phòng khác.
Y Đình Đình mặt mày như hoa, khóc thút thít nói: “Tại sao lại muốn tha cho tên trứng thối đó?”
Vẻ mặt Y Trọng bất đắc dĩ: “Đình Đình, con nghe cha nói, chuyện là như vầy…”
Y Trọng nói hết mọi chuyện một lần.
“Cái gì?”
Trên mặt Y Đình Đình mang theo nét khiếp sợ, la lên: “Anh, anh ấy là Hắc Long?”
“Đúng vậy.
” Y Trọng bất đắc dĩ nói: “Cậu ấy cũng là bị hãm hại, mau mà Tiêu Dao Vương âm thầm dẫn người ra, hôm qua lật ngược tình thế, bằng không truyền thừa mấy nghìn năm của Trung Quốc sẽ bị kẻ tiểu nhân đoạt đi.
”
“Cha nói, con có thể kiện Hắc Long không?”
“Cậu ấy đã từng tổng soái của Nam Hoang, lập được công lao hiển hách, con muốn kiện sao? Con kiện cậu ấy, cha chẳng phải sẽ trở thành tội nhân của Trung Quốc.
”
Y Đình Đình khẽ cắn môi.
Cô không nghĩ tới, xảy ra quan hệ với mình, là Hắc Long, chiến thần bảo hộ Trung Quốc.
“Đình Đình, bỏ đi, trở về với cha, rời bỏ đất nước đầy thị phi này, quên nó đi, hết thảy sẽ tốt hơn.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...