Giang Thần tung ra tuyệt học thất truyền, khiến giới y học cổ truyền Trung Quốc vô cùng kinh hãi.
Người thường xung quanh đều đứng xem náo nhiệt, người có chuyên môn thì canh cửa.
Một màn này vô cùng rực rỡ trong mắt những người khác.
Đặc biệt mỗi khi kim Hỏa Diễm kết hợp lại, nhìn qua như chữ lửa, kim Băng Phách hợp lại, nhìn qua thì như chữ băng.
Hai chữ đan xen nhau khắp nơi, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Rất rực rỡ, rất xinh đẹp.
Cũng vô cùng chấn động.
Một màn này giằng co hơn mười giây.
Mười mấy giây sau, kim Hỏa Diễm bị một ít máu đen tưới tắt.
Băng Phách trên kim còn lại cũng biến thành băng đen.
Giang Thần nhanh chóng rụt lại.
Anh thông qua kim Âm Dương, thải phần độc tố trong người của Khai Hiểu Đồng ra.
Nhưng độc trên người cô ta vẫn chưa được thải hết hoàn toàn.
Anh bắt đầu rút một kim khác ra khỏi người Khai Hiểu Đồng.
Sau khi rút ra, mới nói với Đường Sở Sở: “Cài nút lại giúp cô ấy.”
Lúc này Đường Sở Sở mới cẩn thận cài cúc áo giúp Khai Hiểu Đồng.
Giang Thần ra lệnh: “Nằm thẳng ra.”
Khai Hiểu Đồng được Đường Sở Sở đỡ, nằm trên giường bệnh được chuẩn bị trước.
Giang Thần cầm lấy giác hơi trên bàn, bỏ thêm một chút cồn, lấy ra cái bật lửa châm vào, nhanh chóng đặt lên bụng của Khai Hiểu Đồng.
Kỳ tích lại xuất hiện lần nữa.
Giác hơi nhanh chóng chạy trên bụng cô ta, giống như một con rắn sống.
“Đây, truy phong quán sao?”
Phương Vĩnh Cát há hốc miệng.
Những người trong giới y học cổ truyền khác đều là mắt không chớp nhìn chằm chằm, vô cùng chăm chú vào từng động tác một của Giang Thần, muốn từ đó học được một ít kỹ xảo đã thất truyền.
Giang Thần cẩn thận nhìn chăm chú vào giác hơi đang chạy trên bụng của Khai Hiểu Đồng.
Mấy giây sau, giác hơi ngừng lại.
Anh nhanh chóng rút ra.
Bên trong giác hơi đã có không ít máu độc.
Giang Thần sau khi rút ra thì để ở một bên, đưa tay đặt lên vai Khai Hiểu Đồng, đầu ngón tay lướt nhanh chóng theo làn da của đối phương, mãi cho đến lòng bàn tay, nơi đó trong nháy mắt biến đen, Giang Thần lấy ra kim châm, đâm rách da thịt ở lòng bàn tay của cô ta, máu đen nhanh chóng xếp hàng chảy ra.
“Thuật xoa bóp tầm long?”
Những người lớn tuổi trong giới y học cổ truyền ở đây khiếp sợ lần nữa.
Quá thần kỳ.
Một loạt các thao tác, đều là tuyệt học thất truyền.
“Ừ?”
Vào giờ phút này, Giang Thần nhận thấy được, sắc mặt của Khai Hiểu Đồng có chút không đúng.
Anh nhìn chằm chằm vài giây, chợt nhíu mày.
Phương Vĩnh Cát đứng một bên nhắc nhở: “Độc tố đă sắp lan rộng tới não, phải nhanh chóng thải ra, nếu không một khi nó đi vào được đại não, thì coi như xong.”
Không cần Phương Vĩnh Cát nhắc nhở thì Giang Thần cũng biết.
Anh đưa tay, đặt lòng bàn tay lên bụng trơn nhẵn của Khai Hiểu Đồng, nhẹ nhàng đè một cái.
Đầu của cô ta hơi ngẩng lên trên.
Giang Thần nhân cơ hội này, nhanh chóng ra tay điểm huyệt.
Bắt đầu từ đỉnh, mãi cho đến bụng.
Trong nháy mắt khi người ngẩng đầu lên, bất quá chỉ là hai ba giây, mà Giang Thần đã điểm được mười mấy huyệt đạo, mỗi lần ra tay đều rất chuẩn, khiến các bác sĩ ở đây nhìn đến hoa mắt.
Sau khi điểm huyệt qua một loạt, độc tố nửa người trên, lần thứ hai bị Giang Thần dồn xuống nửa người dưới.
Anh vươn hai tay, nắm lấy chân Khai Hiểu Đồng, xoa bóp từ trên xuống.
Đùi cô ta rất trắng, thấp thoáng trong lúc đó còn có thể thấy được mạch máu, máu đen bên trong mạch máu đều bị Giang Thần nhanh chóng dồn vào lòng bàn chân.
Anh lấy ra một cái giác hơi rất nhỏ, trực tiếp dán lên đó.
Giác hơi nhanh chóng chuyển động, khiến máu đen ở lòng bàn chân cấp tốc bị hút ra.
Chân trái xong, đổi sang đùi phải.
Động tác Giang Thần thành thạo, rất nhanh.
Nhanh đến mức khiến một số người lớn tuổi trong giới y học cổ truyền hành nghề được mấy chục năm đều không thấy rõ động tác của anh, cũng không biết người làm xong thế nào.
Sau khi qua một loạt động tác, độc tố trong người Khai Hiểu Đồng đã được thải ra cỡ bảy tám phần.
Nhưng, cũng không thiếu người vẫn còn ở lại.
Mà Hàn Kim Minh ở đối diện đã đầu đầy mồ hôi.
Anh vận dụng tất cả, nhưng vẫn không thể thải hết độc trong người Hồng Lãng ra, kim châm, thủ pháp điểm huyệt của bản thân giống như vào giờ phút này đã mất đi tác dụng.
Hiện tại đã trôi qua được ba phút đồng hồ.
Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía đối diện.
Đằng trước có hơn một trăm người đang vây xem.
Những người này chặn mất đường nhìn, anh cũng không biết tình trạng của Khai Hiểu Đồng hiện tại như thế nào.
Sau khi Giang Thần làm xong một loạt các động tác, lúc này mới nhìn về phía Khai Hiểu Đồng đang nằm trên giường bệnh, hỏi: “Hiện tại cảm thấy thế nào?”
“Nói như thế nào nhỉ?” Khai Hiểu Đồng nằm trên giường, không thể nói lên được cảm giác hiện tại của bản thân là cảm giác gì, ngẫm nghĩ vài giây, cô ta mới mở miệng nói: “Đầu hơi choáng váng, cơ thể một hồi nóng, một hồi lạnh, nhưng rất thoải mái.”
Giang Thần hỏi lại lần nữa: “Đứng lên được không?”
“Có, có thể.”
Cô ta xoay người chuẩn bị đứng lên, thì Đường Sở Sở đúng lúc đỡ được người.
“Đứng thẳng.”
Giang Thần nói.
“Ừ.” Khai Hiểu Đồng gật đầu.
Giang Thần liếc mắt nhìn, lấy một cây kim châm, sau khi cầm trong tay ước lượng một chút, lại lấy ra thêm hai cây.
“Tản ra một chút.”
Theo lời phân phó của Giang Thần, bác sĩ quan sát bốn phía cũng hơi thụt lùi lại.
Hàn Kim Minh đối diện thấy vậy, cũng đi tới.
Độc trong người Hồng Lãng, ông ta không cách nào chế được thuốc giải, càng không có cách nào thải hết độc tố ra, hiện tại ông ta muốn tới xem một chút, thằng nhóc Giang Thần này rốt cuộc là có manh mối gì.
Mọi người nhường ra một chỗ trống.
“Sở Sở, em cũng lui về sau.”
“Được.”
Đường Sở Sở đang đỡ Khai Hiểu Đồng cũng buông người ra, hơi lùi lại.
Hàng trăm bác sĩ làm thành một vòng tròn, chỉ có Khai Hiểu Đồng đứng ở chính giữa.
Tay trái Giang Thần cầm kim châm, lại chuyển kim châm sang tay phải.
“Ấn đường.”
Giang Thần cùng lúc mở miệng, tay run một cái, kim chân trong tay bay ra ngoài, chính xác đi thẳng vào giữa ấn đường của Khai Hiểu Đồng.
Kim châm đâm vào hai tấc, không lệch chút nào.
“Nhân trung.”
Lần thứ hai ném ra kim châm.
Giang Thần nhanh chóng ra tay.
Đằng trước, bên cạnh, đằng sau.
Tất cả kim châm trong tay nhanh chóng được ném ra, tất cả đều đâm vào trong cơ thể của Khai Hiểu Đồng.
“Đoạt mệnh tám mươi mốt châm?”
Thấy một màn như vậy, Hàn Kim Minh kêu lên, sắc mặt giống như nhìn được cái gì đó rất kinh khủng: “Cậu, cậu là Hắc Long.”
“Cái gì, đây là đoạt mệnh tám mươi mốt châm?”
Theo tiếng kêu của Hàn Kim Minh, hiện trường trở nên ầm ĩ.
“Ông ơi, không sai, đây chính là đoạt mệnh tám mươi mốt châm, vừa vặn đâm vào tám mươi mốt huyệt đạo trong người của Khai Hiểu Đồng.” Phương Thốn Tâm mở miệng nói, lúc Giang Thần ra châm, cô ta đã âm thầm đếm.
Thần kỳ lại xuất hiện lần nữa.
Kim châm trên người Khai Hiểu Đồng, trong nháy mắt biến đen.
Độc tố trong cơ thể, đều xếp hàng chảy ra theo đường kim.
Giang Thần cười nhạt, đi tới, lấy từng cái trên người cô ta xuống, nói: “Hiện tại đã không sao rồi.”
“Ha!”
Khai Hiểu Đồng hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nhặt về được một cái mạng.
Giang Thần cười nói: “Ra sau tắm một chút, mặc quần áo vào.”
Khai Hiểu Đồng liếc mắt nhìn Giang Thần, trong mắt mang theo tình yêu, khẽ gật đầu: “Ừ.”
Cô ta nhanh chóng rời sân khấu.
“Sư phụ, thỉnh thu tôi làm đồ đệ.”
Hàng trăm danh y trên võ đài đều quỳ trên mặt đất.
Ngay cả Đào Bạch Bạch, Mặc Tử là bác sĩ nổi danh cũng như vậy.
Còn có Phương Thốn Tâm cháu gái của Phương Vĩnh Cát cũng quỳ xuống.
Chỉ có mình ông ta còn đứng.
“Thật là thần kỳ.” Trên mặt Phương Vĩnh Cát mang theo thần sắc vui mừng: “Y học cổ truyền có người kế nghiệp.”
Bác sĩ nổi tiếng đều quỳ trên mặt đất, nhìn Giang Thần, trong mắt mang theo nóng bỏng.
Giang Thần hôm nay cho thấy thực lực đáng sợ của bản thân.
Anh phát huy đều là tuyệt học đã sớm thất truyền, những tuyệt học chỉ còn tồn tại trong sách cổ.
Kim Hỏa Diễm, kim Băng Phách, kim Âm Dương, truy phong quán, thuật xoa bóp tầm long cùng với cái đoạt mệnh tám mươi mốt châm cuối.
Những thứ này đều là phương pháp chữa bệnh trong truyền thuyết.
“Cậu…” Thần sắc Hàn Kim Minh tái nhợt, nhìn chằm chằm vào Giang Thần, trên mặt đều là vẻ không thể tin được: “Làm sao có thể, điều này làm sao có thể, cậu làm bằng cách nào?”
Giang Thần cười nhạt, nói: “Hàn Kim Minh, ông chịu thua sao?”
“Tôi…”
Hàn Kim Minh muốn mở miệng, nhưng lời đến khóe môi lại nuốt xuống, sửa lại nói: “Tôi chịu thua, không nghĩ tới cậu đã học xong tuyệt học của Hàn y, nhưng tôi chịu thua, không có nghĩa là Hàn y thua.”
Nói xong, ông ta kêu nhân viên công tác đòi thuốc giải của Giang Thần, sau khi cho Hồng Lãng ăn xong, thì chán nản kéo người đi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời
2.
Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em!
3.
Nhân Sinh Định Mệnh Chúng Ta Gặp Gỡ
4.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
=====================================
"Hắc Long, Hắc Long.”
“Chiến thần Trung Quốc, Hắc Long duy nhất.”
Hiện trường vang lên từng tiếng ủng hộ kịch liệt.
Tiếng kêu như sóng lớn, lớp sau cao hơn lớp trước.
Mà Giang Thần nhìn những bác sĩ nổi tiếng còn quỳ trên mặt đất, sờ mũi, nói: “Những thứ nào đều là thần y Sở Sở chỉ cho tôi, nếu các người muốn bái sư, cô ấy mới là thần y.”
“Hả?”
Vẻ mặt Đường Sở Sở kinh ngạc, đây mắc mớ gì đến cô?
“Sở Sở, xin nhận tôi.”
“Cô Sở Sở, tôi nguyện ý vào bệnh viện Thế Kỷ.”
Không ít bác sĩ nổi tiếng mở miệng.
Bọn họ không ngốc.
Bọn họ đều hiểu Đường Sở Sở không có biết y thuật.
Nhưng Giang Thần lại biết.
Hiện tại Giang Thần để bọn họ bái Đường Sở Sở làm thầy, đây là một cơ hội.
Miễn là đi theo Đường Sở Sở, như vậy đương nhiên là có thể được Giang Thần chỉ bảo.
Vô số bác sĩ nổi tiếng cũng bắt đầu bái sư.
Đường Sở Sở ngạc nhiên, bộ dáng nhất thời không biết làm sao.
“Cuối cùng cũng kết thúc.”
Giang Thần nhẹ giọng thì thào, hiện tại đã giải quyết được cục phiền phức Hàn Kim Minh này, nhưng bản thân anh vẫn còn một cái phiền phức chưa giải quyết.
Tất cả mọi người vây lấy Đường Sở Sở, mà Giang Thần lặng yên không tiếng động dưới tình trạng như vậy rời khỏi.
Khai Hiểu Đồng đi ra sau nhanh chóng tắm rửa cơ thể, thay quần áo xong đi ra, nhưng hiện trường chỉ còn mấy người bác sĩ đang quỳ trên mặt đất, muốn bái Đường Sở Sở làm thầy, mà Giang Thần lại chẳng biết đã đi đâu.
Thần sắc trên mặt cô ta thất vọng.
“Tôi, tôi đồng ý mọi người, mọi người đứng lên trước đi.”
Đường Sở Sở không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là đồng ý trước.
Những ông già trong giới y học cổ trường đứng lên.
Đào Bạch Bạch là người đầu tiên mở miệng, vẻ mặt áy náy: “Sư phụ Sở Sở, chuyện lần trước ở Giang Bắc, là tôi sai, xin sư phụ coi như tôi đang giỡn, từ hôm nay trở đi, tôi chính là bác sĩ ở bệnh viện Thế Kỷ, đúng rồi, sư phụ, người cùng với Hắc Long là quan hệ thế nào vậy, sau này Hắc Long có qua bệnh viện Thế Kỷ chỉ bảo cho chúng tôi không?”
Tất cả mọi người nhìn Đường Sở Sở.
Bọn họ bái Đường Sở Sở làm thầy, cũng dự đoán sẽ được Giang Thần chỉ bảo.
Đường Sở Sở quét mắt nhìn sân khấu, lại không phát hiện bóng dáng của Giang Thần, cô do dự trong chốc lát, mới lên tiếng: “Sẽ.”
Cô đã quyết định ly hôn với phế vật Giang Thần, gả cho Giang Thần Hắc Long.
Sau này hai người là vợ chồng.
Nói như vậy, Hắc Long nhất định sẽ tới bệnh viện Thế Kỷ.
Nghe vậy, mặt mày mọi người lúc này mới rạng rỡ.
Mà Mao Khang cũng nhận được nhận xét của đoàn giám khảo.
Smao Khang cất cao giọng nói: “Im lặng, im lặng.”
Tiếng động lớn ầm ĩ ở hội trường im lặng lại.
Mao Khang hít sâu một hơi, nói: “Thật là một cuộc thi làm cho người ta vô cùng sục sôi, qua cuộc thi lần này, đại hội Trung y kết thúc viên mãn, hiện tại tôi tuyên bố, thần y lần này…”
“Là cô, Đường Sở Sở.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...