Chương 745
Đường Sở Sở nói: “Anh đến công ty trước đi, em cũng không có việc gì nên muốn ở đây với em trai thêm một lúc nữa.
”
Giang Thần sờ cằm.
Đến công ty, đến công ty cái gì?
Ở Thời Đại Khoa, anh cũng chỉ là có tiếng không có miếng.
“Vậy anh đi trước đây.
”
Giang Thần cũng không nói gì, nói một câu rồi rời đi.
Anh phải đi đến bệnh viện quân khu kiểm tra tình trạng sức khoẻ của Tiểu Hắc.
Anh đi ra khỏi phòng bệnh, rời khỏi bệnh viện, lái xe đi đến bệnh viện quân khu.
Trong phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện quân khu.
Tiểu Hắc đang nằm trên giường bệnh, đeo máy thở, trên người gắn không ít dây, bên cạnh toàn là thiết bị máy móc.
Cô một gái trẻ ngồi trước giường bệnh, ngây người nhìn Tiểu Hắc đang hôn mê.
Trong phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện quân khu.
Tiểu Hắc đang nằm trên giường bệnh, đeo máy thở, trên người gắn không ít dây, bên cạnh toàn là thiết bị máy móc.
Cô một gái trẻ ngồi trước giường bệnh, ngây người nhìn Tiểu Hắc đang hôn mê.
Giang Thần đi qua,
Văn Tâm lập tức đứng dậy, gọi: “Anh, anh Giang.
”
Giang Thần hơi phất tay.
Anh nhìn các thiết bị một cái.
Các chỉ số sinh tồn của Tiểu Hắc rất ổn định.
Nhưng Giang Thần không tin tưởng những thiết bị khoa học kỹ thuật cao này lắm, anh tin tưởng bản thân mình hơn, nên tự mình bắt mạch chuẩn đoán cho Tiểu Hắc.
Sau đó, anh kê một đơn thuốc, cho người đi bốc thuốc, nấu theo cách thức ghi trên đơn thuốc.
Tình trạng của Tiểu Hắc cơ bản đã ổn định.
Bây giờ phải dựa vào khả năng hồi phục của bản thân anh ta.
Thân thể con người rất phức tạp, nó có một chức năng rất đặc biệt, đó là tự chữa lành cho mình.
Trên lý thuyết, bất kể vết thương nặng như thế nào, thân thể cũng có thể tự hồi phục.
Nhưng điều này cũng có một giới hạn nhất định, nếu vượt qua giới hạn mà thân thể có thể chịu đựng thì năng lực tự chữa trị sẽ không còn.
Trong sách y học mà Giang Thần có được có ghi lại kiến thức này, sử dụng thuốc để kích thích các cơ quan, tế bào và máu của con người để đẩy nhanh cơ chế tự chữa lành của cơ thể.
“Anh, anh Giang, Tiểu Hắc không sao phải không anh, anh ấy sẽ tỉnh lại đúng không?” Văn Tâm nhìn Giang Thần với ánh mắt đầy hy vọng.
Giang Thần gật đầu: “Không sao đâu, có tôi ở đây, dù cậu ta có muốn chết cũng không chết được, yên tâm đi.
”
Nếu Giang Thần đã nói vậy thì Văn Tâm có thể yên tâm rồi.
Giang Thần kê đơn thuốc xong, anh đã ở bệnh viện với Tiểu Hắc rất lâu.
Mãi đến lúc ăn cơm trưa mới rời khỏi bệnh viện quân khu, lúc gần đi anh có dặn dò bác sĩ phải quan sát tình trạng Tiểu Hắc thật kĩ, nếu có gì bất thường phải lập tức báo cho anh.
Cùng lúc đó.
Quân khu, trong văn phòng của Tiêu Dao Vương.
Tiêu Dao Vương mặc quân phục, ngồi trên sô pha.
Đối diện ông ta là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi.
Người đàn ông này khoác trên mình một bộ âu phục, ông ta có khuôn mặt hình thoi và mái tóc ngắn, ngón tay của ông ta nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn tạo nên giai điệu rất có tiết tấu.
“Anh Tiêu Dao, tôi thấy anh có hơi quá đáng rồi đó.
” Người đàn ông lên tiếng, giọng điệu mang theo ý trách cứ.
Tiêu Dao Vương điềm tĩnh nhìn vị khách không mời mà đến trước mặt, rồi thản nhiên nói: “Chẳng hay ý anh Điền là đang nói về cái gì?”
Người đàn ông trước mặt đây tên là Điền Long, là một quan chức cấp cao ở kinh đô.
Ông ta không phải người trong giới quân sự, mà là người của giới chính trị.
Địa vị của ông ta cực cao, có thể sánh ngang với ngũ đại soái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...