Chẳng qua họ cũng không nhiều lời, mà lẳng lặng đứng một bên nghe ngóng.
Bọn họ muốn xem xem, một Giang Thần đã từ chức, không còn là Hắc Long, làm sao có thể đấu với nhà họ Ngụy.
Ngụy Tri sau khi hơi sửng sốt, anh ta cười rất thản nhiên: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là tên ở rể nhà họ Đường, anh nói anh không đồng ý? Việc này e là không liên quan tới anh, anh đã bị Sở Sở đá rồi”
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở và hỏi: “Sở Sở, thật vậy à?”
“Em.
.
”
Đường Sở Sở muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Cô không ngờ Giang Thần lại trở về vào lúc này.
Cô không ngờ sẽ xảy ra tình huống như hôm nay.
Mặt mày cô nóng ran.
Cô cảm thấy rất xấu hổ.
Cô và Giang Thần vẫn chưa ly hôn, vậy mà giờ lại đính hôn với người đàn ông khác, cô cảm thấy bản thân thật vô liêm sỉ.
Cô nhìn Ngụy Tri với vẻ mặt khẩn cầu: “Cậu… cậu Ngụy, chúng ta tạm hoãn chuyện đính hôn được không, đợi tôi và Giang Thần vạch rõ ranh giới rồi chúng ta hãy đính hôn được không?”
Sắc mặt Ngụy Tri trầm xuống, giọng điệu lạnh lùng: “Đường Sở Sở, ý em là sao?”
“Tôi…” Đường Sở Sở mở miệng, nhưng không nói nên lời.
Giang Thần đứng dưới sân khấu, nhìn chăm chăm lên sân khấu, Đường Sở Sở mặc chiếc váy cưới màu trắng trông như thiên nga, anh nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Đường Sở Sở, anh tuyệt đối không ép buộc em điều gì.
Nhưng, anh với em vẫn là vợ chồng, vẫn chưa ly hôn vậy mà em lại đính hôn với người khác, em xem anh là gì chứ?”
Cho dù biết Đường Sở Sở bị ép, không còn lựa chọn nào khác, nhưng trong lòng Giang Thần vẫn có chút oán hận.
Trong khoảng thời gian qua, khi anh ở cạnh Đường Sở Sở, anh luôn nhẫn nhục chịu đựng mặc kệ người ta chửi nhiếc.
Nhưng ngờ đâu, Đường Sở Sở lại thừa dịp anh không ở đây mà đính hôn với người đàn ông khác.
Quan trọng hơn chính là anh hoàn toàn không biết gì cả.
“Ly hôn, cũng chỉ là một lời nói, chỉ cần em nói muốn ly hôn, anh tuyệt đối không ép buộc.
”
Giang Thần từ chức, quay trở về Giang Trung ở rể nhà họ Đường, là để báo ơn.
Báo ơn cứu mạng của Đường Sở Sở.
Anh sẽ không cưỡng cầu Đường Sở Sở bất cứ điều gì.
Tất cả đều nghe theo ý của Đường Sở Sở.
“Thằng khốn nạn rác rưởi, mày la làng cái gì? Đừng có phá con tao!”
Hà Diễm Mai vươn tay cho anh một cái tát, bà ta nổi giận quát: “Mày lé hay lòi tròng, bộ mày không thấy nay là ngày vui của con tao hả? Sở Sở đính hôn với cậu Ngụy là chuyện mừng, người người chung vui, nhà nhà ngưỡng mộ.
Cái thứ khố rách áo ôm như mày chạy tới đây làm gì, tới góp vui hả? Nghĩ lại đi, Sở Sở đi theo mày được cái gì, mày có gì mà cho nó?”
Giang Thần giờ tay, chặn cái tát lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...