Quân đội điều động, phong tỏa Thịnh Thế Vương Triều, bắt giữ không ít người.
Chuyện này đã tạo thành một cơn chấn động ở Giang Trung.
"Ba trận hỏa hoạn trong lúc Tiêu Dao Vương nhậm chức, trận thứ nhất đã thiêu cháy người Lâm Huyền."
"Tôi nghe nói, chuyện làm ăn của Lâm Huyền đã không chân chính từ lâu, mấy năm này cũng mất công tẩy trắng, ông ta cũng bắt đầu con đường làm ăn chân chính, cơ mà ông ta đã gánh theo biết bao mạng người, vận đen không hề nhỏ."
"Ha ha, đúng thật là sảng khoái đã đời, cuối cùng tên giang hồ Lâm Huyền cũng thành cá lọt lưới, cho dù lần này ông ta không bị bắn chết thì nửa đời còn lại cũng rục xương trong tù."
Đám người Giang Trung bàn luận sôi nổi.
Mà những gia tộc lớn thì đều căn dặn người nhà rằng thời gian này bọn họ phải an phận một chút, nhất định không được gây chuyện, không được chọc đến Tiêu Dao Vương, tránh đem lại rắc rối cho dòng họ.
Nhà Đường Sở Sở.
Cả nhà ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách.
Cũng chẳng có ai nói gì, không khí có chút kỳ lạ.
Đường Sở Sở ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô như người mất đi tinh thần, gương mặt còn vương nước mắt, bộ dạng cô trông thật nhếch nhác.
Thấy cô như vậy, trong lòng Hà Diễm Mai cũng cảm thấy không đành.
Mặc dù mấy năm nay Đường Sở Sở đã khiến bà ta phải chịu biết bao sự nhục mạ, khinh khi.
Khiến bà ta không thể ngẩng đầu lên trước mặt người ngoài.
Nhưng Đường Sở Sở vẫn luôn rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện.
Bà ta không nhịn được mà an ủi: "Sở Sở, mẹ cũng là không còn cách nào khác, nếu con không ly hôn với Giang Thần thì Tôn Diệu sẽ không dùng mối quan hệ của nhà họ Tôn để cứu em trai con, con không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho em, với lại ở với Tôn Diệu sẽ vững mạnh hơn so với sống chung với Giang Thần, mẹ là người từng trải, mẹ không muốn tương lai của con giống mẹ, cả đời không thể ngẩng cao đầu với ai."
Hà Diễm Mai không nói thì còn đỡ, vừa nói, Đường Sở Sở đã lại cảm thấy đau lòng mà òa khóc.
"Cộc cộc."
Bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
"Ngô Mẫn, ra mở cửa đi."
"Vâng, mẹ."
Ngô Mẫn đứng dậy đi ra mở cửa.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ vest đứng ở cửa, cà vạt và cúc tay áo bị cởi ra, bộ dạng rất nhếch nhác.
Trên lưng ông ta còn cõng theo một người: "Đường, Đường Tùng."
Thấy người trên lưng Tôn Thái Vân chính là Đường Tùng, Ngô Mẫn lập tức hét to.
Rồi cô ta lập tức mời Tôn Thái Vân vào trong nhà: "Mau, mau vào trong."
Tôn Thái Vân cõng theo Đường Tùng đi vào trong.
Qua một hồi lâu, cuối cùng Đường Tùng cũng tỉnh lại rồi.
Mặc dù cậu ta bị đánh cho tơi tả nhưng bọn thuộc hạ của Lâm Huyền cũng biết chừng mực, không đánh vào xương mà chỉ toàn là vết thương ngoài da.
Tôn Thái Vân đặt Đường Tùng nằm lên trên ghế sô pha.
"Đường Tùng." Thấy bộ dạng hiện giờ của Đường Tùng, Ngô Mẫn lập tức khóc thành tiếng.
Mà Đường Bác cũng vừa mới rót nước mời Tôn Thái Vân, nói: "Cảm ơn ông đã mang Đường Tùng về đây."
Hà Diễm Mai hỏi: "Ông nhất định là người được cậu chủ Tôn thuê đúng không, cậu chủ Tôn đâu rồi?"
Tôn Thái Vân thở hổn hển.
Ông ta cũng đã bình tĩnh nói qua rồi.
Lai lịch của Giang Thần rất lớn, ngay cả Tiêu Dao Vương cũng phải kiêng nể.
Chỉ là hình như người nhà họ Đường vẫn chưa biết thân phận thật của anh.
Nếu bọn họ chưa biết, vậy thì ông ta cũng sẽ không bóc trần.
Ông ta cũng là một kẻ khôn ngoan, đương nhiên sẽ biết cách xử lý chuyện này.
Một khi việc được xử lý ổn thỏa, không chỉ không khiến nhà họ Tôn xảy ra chuyện gì, hơn nữa cũng sẽ là vui lòng được một nhân vật có tầm cỡ thật sự.
Tôn Thái Vân nói: "Đứa con trai không chịu nhường nhịn của tôi đó đã bị Lâm Huyền đánh rồi, nó bị thương một chút nên đã tới bệnh viện, cho nên tôi mới đưa Đường Tùng về đây."
Nghe xong, cả nhà bọn họ đều bị sốc đến sững người.
Đứa con trai không chịu nhường nhịn?
Đây, đây chính là Tôn Thái Vân của nhà họ Tôn ấy hả?
"Ông, ông là?" Vẻ mặt Hà Diễm Mai trở nên kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, bà ta hô lớn: "Ông, ông chính là giám đốc điều hành Tôn thị, Tôn Thái Vân sao?"
"Không dám nhận, tôi đúng là Tôn Thái Vân."
"À, ông Tôn, quả thực là ông, mau, mời ông ngồi xuống." Hà Diễm Mai lập tức niềm nở mời Tôn Thái Vân ngồi xuống.
Bà ta không ngờ rằng, một Tôn Thái Vân uy phong có tiếng ở Giang Trung này lại đích thân đưa Đường Tùng về nhà.
Hà Diễm Mai thấy Đường Sở Sở vẫn đang ngồi thì tức giận quát lớn: "Sở Sở, con còn ngây ra đó làm gì, còn không mau qua đây gọi bố đi."
Đường Sở Sở đứng dậy: "Chú Tôn."
"Ài, không được."
Tôn Thái Vân cũng lập tức đứng dậy nói: "Cô Sở Sở, gọi tôi một tiếng ông Tôn là được rồi."
"Ông Tôn, con gái tôi sẽ lập tức ly hôn với Giang Thần, sẽ lập tức kết hôn với Tôn Diệu, Tôn Diệu đã nói là cậu ấy sẽ không ghét bỏ Sở Sở, với lại mặc dù con bé đã lĩnh chứng với Giang Thần nhưng tuyệt đối vẫn còn là gái tân, gả cho nhà họ Tôn, nhất định sẽ không khiến nhà bên ấy mất mặt đâu."
"Không được, không được mà!"
Tôn Thái Vân lập tức nói: "Bà Hà à, chuyện cứ thế này đi, Sở Sở với Giang Thần mới là một cặp trời sinh, đứa con trai không biết trời cao đất dày này của tôi ấy mà, nó không hề xứng với Sở Sở đâu, chuyện này cứ vậy đi, sau này đừng nhắc tới nữa!"
Hà Diễm Mai lập tức lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
"Ông Tôn, chẳng lẽ ông ghét bỏ Sở Sở, là vì không thích chuyện con bé từng kết hôn sao?"
"Không có, chắc chắn là không, người xưa nói rất đúng, thà phá một cây cầu còn hơn bỏ một cuộc hôn nhân, Sở Sở với Giang Thần còn đang yêu thương nhau như thế, tôi nghĩ chúng ta nên bỏ chuyện này đi thì hơn."
Biết được lai lịch ghê gớm như vậy của Giang Thần, làm sao Tôn Thái Vân còn dám để Đường Sở Sở ly hôn với anh nữa chứ.
Nếu bọn họ mà ly hôn thì nhà họ Tôn coi như xong đời rồi!
Việc cần làm lúc này là đợi Giang Thần bớt giận rồi sẽ đi tạo mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Đường.
"Ông Tôn, việc này..."
Hà Diễm Mai không biết phải nói gì.
"Cứ vậy đi, tôi đi trước đây, à đúng rồi, bà nói với Giang Thần giúp tôi rằng sau này thằng con trai tôi sẽ không dám quấy rầy Sở Sở nữa đâu."
Tôn Thái Vân bỏ lại một câu như vậy rồi vội vàng chạy biến.
Con trai ông ta còn đang ở trong một chiếc xe đỗ dưới tầng, ông ta cần phải tận dụng thời gian đưa cậu ta tới bệnh viện."
Cho dù Tôn Diệu có sai trái ngàn lần thì chung quy anh ta vẫn là con trai ông ta."
Tôn Thái Vân đi rồi, vậy mà cả nhà họ Đường ai nấy vẫn ngơ ngác chả hiểu gì.
Tốn mất mấy triệu để chuộc được Đường Tùng, sau này không cần sống nữa sao?"
"Tùng, anh sao rồi, em lập tức đưa anh tới bệnh viện." Ngô Mẫn nhìn Đường Tùng đang nằm trên sô pha, cô ta không nhịn được mà khóc.
Đường Tùng không còn sức mở miệng, chỉ có thể xua xua tay: "Không, không sao, chỉ là bị đánh cho một trận, bị treo vài tiếng đồng hồ, đầu anh có hơi thiếu máu lên não, thiếu dưỡng khí một chút thôi, sau một hồi hôn mê, bây giờ đã không sao nữa rồi."
Hà Diễm Mai cũng phản ứng, giờ bà ta không có thời gian đâu mà nghĩ mấy chuyện này.
Bà ta tới cạnh chỗ Đường Tùng: "Tùng, không sao chứ, đi, chúng ta đi bệnh viện."
"Mẹ, không có gì đáng ngại cả, không cần tới viện đâu."
"Đi, sao lại không đi, con xem, bị đánh cho mặt mũi sưng bầm hết lên rồi, Đường Bác, ông còn đần ra đấy là gì, mau cõng con rai chúng ta lên rồi lái xe chở nó tới bệnh viện."
"Được."
Đường Bác nhanh chóng cõng Đường Tùng trên lưng.
Cả nhà đều đưa Đường Tùng tới bệnh viện, sau khi làm đủ loại kiểm tra mới có kết quả không đáng ngại, lúc này bọn họ mới về nhà.
Sau khi về nhà, Đường Sở Sở nhìn Hà Diễm Mai đầy mong chờ: "Mẹ, ông Tôn đã nói sẽ không để con và Giang Thần ly hôn, mẹ, mẹ xem..."
"Thật là kỳ lạ!"
Đường Tùng không sao, Hà Diễm Mai mới thở phào một hơi.
Bây giờ bình tĩnh lại bà ta mới thấy kỳ lạ.
Bà ta nhìn Đường Sở Sở: "Chẳng lẽ là ông Tô ghét bỏ con nên mới không muốn con trai ông ta lấy con?"
"Mẹ, dù là thế nào thì ông Tôn cũng đã bác bỏ, không cho con bước vào nhà họ Tôn, vậy thì Giang Thần..."
"Sở Sở, mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con, cho dù con không cùng Tôn Diệu thì vẫn còn những người đàn ông khác, ở cùng Giang Thần thì có gì tốt? Đi cùng với Cổ Dật Hiên đi, chẳng phải anh ta rất ngưỡng mộ con sao, nhà họ Cổ cũng thuộc những nhà giàu nhất thành phố, tuy rằng không bằng nhà họ Tôn..."
"Mẹ..."
Đường Sở Sở tủi thân quá khóc rồi.
"Giờ em trai con cũng đã không sao rồi, mẹ vẫn còn muốn ép con sao? Em trai là con mẹ, con cũng là con gái mẹ, con có quyền chọn chồng của mình chứ."
Thấy Đường Sở Sở khóc, Hà Diễm Mai cũng than thở: "Ài, mẹ muốn tốt cho con mà thôi, không muốn tương lai sau này con lại giống như mẹ, nếu con đã nhất quyết không muốn ly hôn thì để Giang Thần quay về đi vậy, thằng nhóc này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất nó cũng biết về y học, hơn nữa nếp sống cũng gọn gàng ngăn nắp."
Ngay cả hai mươi phần trăm cổ phần mà Hà Diễm Mai còn có thể từ chối được.
Bà ta cũng nghĩ thoáng hơn rồi.
Quãng đời còn lại cứ sống như này đi.
Không cần trông cậy vào việc gả Sở Sở cho nhà giàu, giúp bà ta nở mày nở mặt nữa.
Giờ đây chỉ cần Sở Sở vui, cả nhà hòa thuận vui vẻ là đủ rồi.
"Cảm ơn mẹ."
Đường Sở Sở mừng đến rơi nước mắt, cô lập tức đứng dậy, đi ra ban công lấy điện thoại ra gọi cho Giang Thần.
"Thần, chúng ta không ly hôn nữa, anh mau về đi...!huhu, anh mau về đi."
11630520719244650830
Share the Moment on Facebook
16897135097031410393.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...