Long Vương Trở Lại


Người đến nhà họ Giang năm đó, đều là những thành viên nòng cốt trong bốn gia tộc lớn, bởi vì những thành viên bình thường không thể nào được tiếp xúc với những chuyện cơ mật thế này.

Sau khi nhà họ Giang bị tiêu diệt, bốn gia tộc lớn không hề nhắc đến chuyện này.

Nhưng thế giới bên ngoài lại tung tin đồn nhảm.

Có người nói Giang Nam sợ tội tự sát, trước khi tự sát châm lửa đốt cả nhà họ Giang, muốn thiêu hủy nghiệp chướng đã phạm phải.

Cũng có người nói, nhà họ Giang đắc tội với người tai to mặt lớn mới bị diệt vong.

Nhưng không ai biết sự thật đằng sau.

Bây giờ, Giang Thần đã truyền đạt thông báo chết chóc xuống.

Quỳ gối mười ngày, sau đó tự sát.

Chuyện này làm sao có thể?
Những người này bây giờ đều là người giàu có, sở hữu khối tài sản kếch xù, họ đang hưởng vinh hoa phú quý nhiều vô kể, sao có thể quỳ gối mười ngày, sau đó tự sát kết thúc sinh mạng chứ?
Người phụ trách ba gia tộc lần lượt rời khỏi phòng bệnh của Tiêu Nhược Nhiên.

Rất nhanh, con trai cả của Tiêu Biệt Hạc, anh trai cả của Tiêu Nhược Nhiên là Tiêu Hác vội vàng chạy đến bệnh viện.

"Nhược Nhiên, rốt cuộc em đang nói gì vậy, đi quỳ gối mười ngày gì chứ, tự sát tạ tội gì chứ?" Vẻ mặt Tiêu Hác vô cùng hoang mang.

"Anh cả, đừng hỏi nữa, cứ làm theo những gì em nói đi, anh, anh hai, anh ba, còn có chú hai, chú tư, bảo bọn họ đi hết đi, chết vài người cũng đỡ hơn là cả nhà họ Tiêu hơn trăm người đều chết hết."
Tiêu Nhược Nhiên khóc sướt mướt.

Cô ta hối hận rồi!

Mọi thứ đều là sự sắp xếp của anh tư cô ta.

Nếu như không phải vì anh tư Tiêu Chiến, cô ta sẽ không đi tiếp cận Giang Nam, sẽ không kết hôn với Giang Nam, cũng sẽ không vì có được bức Hoa Nguyệt Sơn Cư mà làm nhà họ Giang tan nhà nát cửa.

Thế nhưng, rốt cuộc bức Hoa Nguyệt Sơn Cư đang ở đâu?
Những chuyện này cô ta không hề biết.

Bởi vì, Tiêu Chiến là người duy nhất biết bức Hoa Nguyệt Sơn Cư ở đâu thì đã chết rồi.

"Nhược Nhiên, rốt cuộc em đang sợ cái gì, rốt cuộc tàn dư nhà họ Giang là ai, cậu ta có bản lĩnh lớn vậy sao?" Tiêu Hác không ngừng thăm hỏi.

Bảo ông ta đến nghĩa trang nhà họ Giang quỳ gối mười ngày, sau đó tự sát?"
Chuyện này chắc chắn không thể nào.

Cho dù là ai cũng sẽ không đi quỳ gối mười ngày rồi tự sát cả.

"Huhu...!em không nói được, em nói rồi, nhà họ Tiêu sẽ bị tiêu diệt nhanh thôi, nhà họ Tiêu nhiều người như vậy, em không muốn bởi vì em nhiều chuyện mà khiến bọn họ mất mạng." Tiêu Nhược Nhiên khóc lóc sụt sùi nói.

Vẻ mặt Tiêu Hác nghiêm nghị.

Tính cách em gái ông ta thế nào ông ta hiểu rất rõ, nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn đều đã trải qua, đã có lúc nào cô ta lại sợ hãi như thế này?
Bây giờ tàn dư nhà họ Giang lại khiến cô ta kiêng dè đến vậy?
Vậy rốt cuộc người này đáng sợ đến nước nào?
"Nhược Nhiên, chúng ta đi tìm Tiêu Dao Vương, em tư là cấp dưới thân cận của Tiêu Dao Vương, bây giờ em tư chết rồi, Tiêu Dao Vương chắc chắn sẽ nể mặt em tư che chở cho chúng ta."
"Vô ích thôi, thật sự cũng vô ích thôi." Tiêu Nhược Nhiên nức nở nói: "Nếu như có tác dụng, Tiêu Dao Vương đã ra tay từ lâu rồi, anh cả, lẽ nào anh vẫn chưa hiểu, người muốn tiêu diệt nhà họ Tiêu chúng ta, ngay cả Tiêu Dao Vương cũng phải nể nang sao?
Ầm!
Lời của Tiêu Nhược Nhiên giống như sét đánh ngang tai, vang lên trong đầu Tiêu Hác.

Cơ thể Tiêu Hác chợt lùi lại vài bước, kinh ngạc thốt lên: "Không thể nào, chắc chắn không thể nào, Tiêu Dao Vương là chủ soái ở Tây Cảnh, là một trong năm đại soái, người này còn đáng sợ hơn cả Tiêu Dao Vương, làm sao có thể?"

Tiêu Nhược Nhiên khóc cạn nước mắt, cô ta mất hết niềm tin, mệt mỏi nói: "Anh cả, em chỉ nói đến đây thôi, làm hay không tùy anh, bây giờ em còn khó giữ nổi thân mình, em không thể bảo vệ cả nhà họ Tiêu được."
Cùng lúc này.

Những người phụ trách ba gia tộc lớn khác đều tụ tập lại với nhau.

Người phụ trách nhà họ Vương là Vương Mạnh nghiêm nghị nói: "Các ông nói xem, rốt cuộc Tiêu Nhược Nhiên đang sợ cái gì, nhà họ Tiêu rất thân với Tiêu Dao Vương, Tiêu Chiến cũng là cấp dưới thân cận của Tiêu Dao Vương, thế nhưng bây giờ sao cô ta lại sợ thành ra như vậy?"
Châu Côn của nhà họ Châu lạnh lùng nói: "Khoác lác huênh hoang, tôi không tin, tàn dư nhà họ Giang này còn có thể giết cả nhà họ Châu hơn trăm người của tôi."
"Đúng vậy." Người phụ trách nhà họ Triệu hiện nay là Triệu Đông hùa theo: "Chẳng có gì phải sợ cả, tôi có quan hệ khá thân thiết với anh Cửu trong giới xã hội đen, đàn em anh Cửu có hơn ngàn người, tôi cho chút tiền, bảo anh Cửu đến canh giữ nhà họ Triệu cho tôi một khoảng thời gian."
Bảo bọn họ đến nghĩa trang nhà họ Giang quỳ gối mười ngày, sau đó tự sát tạ tội, chuyện này không thể nào.

Bây giờ gia chủ đã chết rồi, đến lượt bọn họ làm chủ, bọn họ sở hữu tài sản hơn mấy trăm tỷ, sao có thể vứt bỏ sĩ diện đi quỳ gối, lại còn quỳ xong rồi tự sát.

Ba người tụ tập lại bàn bạc cách đối phó.

Sau khi bàn bạc xong, bọn họ quyết định kiên quyết chống lại.

Ba gia tộc lớn lần lượt liên lạc người trong giới, tốn một khoản tiền lớn, mời không ít người trong giới tập hợp ở ba gia tộc, chỉ cần tàn dư nhà họ Giang dám đến, đảm bảo sẽ cho anh một đi không trở lại.

Chỉ là, ngay cả phó tướng của Tây Cảnh, quân đội Tây Cảnh tinh nhuệ cũng chết trong nhà hàng Giang Trung, người bình thường trong giới sao có thể che chở cho bọn họ?
Nhưng, chuyện đến nước này, bọn họ chỉ có thể liều một lần.

Bọn họ không biết, một khi thất bại, hậu quả sẽ nghiêm trọng đến nước nào?
Bốn gia tộc lớn, nơm nớp lo sợ.

Nhưng đây là chuyện nội bộ của bốn gia tộc lớn, bên ngoài không hề hay biết.

Bên ngoài chỉ biết bốn gia tộc lớn gặp phải phiền phức, Tiêu Biệt Hạc nhà họ Tiêu chết thảm trong bữa tiệc mừng thọ, sau đó Tiêu Chiến của nhà họ Tiêu cũng chết.


Bây giờ đến lượt tộc trưởng của ba gia tộc lớn khác.

Người quan trọng của bốn gia tộc lớn đã chết hết.

Đây chắc chắn là chuyện chấn động cả Giang Trung.

Chẳng qua là bởi vì Tiêu Dao Vương kế nhiệm, độ hot của những chuyện này đều bị Tiêu Dao Vương ém lại.

Bây giờ Tiêu Dao Vương kết thúc nhiệm kỳ, mọi người mới bắt đầu bàn tán về chuyện của bốn gia tộc lớn.

"Bốn gia tộc lớn đắc tội với người tai to mặt lớn, nhà họ Tiêu xong đời rồi, ba gia tộc khác cũng không tồn tại được lâu nữa."
"Kết cấu của Giang Trung phải điều chỉnh lại rồi."
"Ai có thể thay thế địa vị của bốn gia tộc lớn, trở thành nhà quyền thế mới ở Giang Trung đây?"
"Nhà họ Liễu có tư cách này, tài sản của nhà họ Liễu so với bốn gia tộc lớn chỉ có hơn chứ không kém."
"Nhà họ Lý cũng có hy vọng."
Sau khi lễ kỷ niệm Tiêu Dao Vương kết thúc nhiệm kỳ, người trong Giang Trung đều quan tâm đến bốn gia tộc lớn, mọi người đều đang bàn tán ba gia tộc khác khi nào sẽ nối gót theo nhà họ Tiêu.

Mọi người bàn tán nào là gia tộc có thể thay thế vị trí của bốn gia tộc lớn, trở thành nhà quyền thế ở Giang Trung.

Bên ngoài đều đang đồn đãi những chuyện vô căn cứ.

Còn Giang Thần, sau khi thông báo cho bốn gia tộc lớn xong, anh trở về nhà họ Đường, làm một bà "nội trợ", quét dọn nhà cửa sạch sẽ.

Anh bây giờ và anh lúc đến chỗ bốn gia tộc lớn như hai người khác nhau.

Lúc anh đến chỗ bốn gia tộc lớn là vẻ mặt của thần chết.

Sau khi Giang Thần quét dọn nhà cửa xong, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa bèn ra ngoài đi chợ mua đồ nấu cơm.

Anh chạy chiếc xe điện nhỏ, vừa đi vừa hát, nhàn nhã chạy về phía chợ.

Cùng lúc đó.


Trên tầng mười tám của tòa cao ốc nào đó ở Giang Trung.

Đây là một phòng làm việc vô cùng sang trọng, một cô gái vóc dáng mảnh mai đang đứng trước cửa sổ bằng kính trong suốt, cô ta khoanh hai tay trước ngực, nhìn ra ngoài cửa kính, thu hết cả thành phố vào trong tầm mắt.

"Cốc cốc cốc."
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Mời vào."
Cô gái phản ứng trở lại, ngồi xuống ghế làm việc.

Cô ta có một gương mặt vô cùng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, không có chút khuyết điểm nào, giống như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ, xinh đẹp không tì vết.

"Chủ tịch, đã điều tra rõ rồi, người này tên là Giang Thần, là con rể ở rể nhà họ Đường."
"Hửm, Giang Thần?" Cô gái chợt ngẩn ra.

Cô gái tên là Lâm Y, xe của cô ta bị cướp mất, tài xế của cô ta bị vứt giữa đường, còn người cướp xe thì trên đường đi vượt đèn đỏ, chạy thẳng đến Tập đoàn Ngải Lạp.

Lâm Y nhìn thấy Giang Thần hung hăng xông vào Tập đoàn Ngải Lạp, mười mấy bảo vệ đều bị anh ta đánh gục.

Còn về việc sau khi Giang Thần xông vào đã làm những chuyện gì, cô ta không biết nữa.

Nhưng cô ta biết ngay sau đó cảnh sát đã được điều đi, sau đó quân đội cũng lên đường, thậm chí ngay cả Tiêu Dao Vương cũng xuất hiện.

Ngay sau đó, cảnh sát lên tiếng nói với bên ngoài rằng đây chỉ là một buổi diễn tập, diễn kịch sao?
Chỉ có Lâm Y biết, đây chắc chắn không hải diễn tập.

Vì thế, cô ta tìm người đi điều tra thân phận của người cướp xe, biết được anh là con rể ở rể của nhà họ Đường.

Ngón tay thon dài của cô ta khẽ gõ nhè nhẹ lên trên bàn, âm thanh vang lên rất nhịp nhàng.

"Tiêu Dao Vương tự mình ém những chuyện này xuống sao, con rể nhà họ Đường tên Giang Thần này rốt cuộc có lai lịch thế nào, lẽ nào lai lịch còn đáng sợ hơn cả Tiêu Dao Vương sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui