Long Vương Trở Lại
Chương 435
Thấy được vẻ căng thẳng trên gương mặt cô, anh cười nhạt, nói: “Không cần câu nệ đâu, ngồi đi.”
Lúc này Đường Sở Sở mới hoàn hồn, cô ngồi xuống ghế sô pha.
Giang Thần ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
“Cậu… Cậu Giang, cảm ơn cậu đã chiếu cố tôi thời gian qua.”
Đường Sở Sở mở miệng nói, giọng có hơi run.
Có thể dễ dàng nhận ra cô thật sự rất căng thẳng.
Giang Thần khéo léo gạt đi: “Nếu không nhờ có em, có lẽ tôi cũng chôn thân trong biển lửa mười năm trước rồi.
Tôi biết mười năm qua em phải chịu rất nhiều tủi nhục, những điều tôi làm căn bản không đủ đền bù những tổn thương của em.”
Giang Thần nói thật lòng.
Suốt đời này anh cũng không trả nổi ân tình của Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở mạnh dạn ngẩng đầu nhìn Giang Thần.
Đối diện với người đàn ông mặc bộ âu phục trắng tinh không dính một hạt bụi cùng với chiếc mặt nạ bạc, anh có một khí chất người thường khó mà bì được.
Đây là khí chất của một người vẫn luôn ở địa vị cao, luồng khí chất vô hình ấy như muốn bóp người khác đến nghẹt thở.
Cổ họng cô khẽ động, hé miệng định nói gì đó nhưng lại không thể thốt thành lời.
Cô muốn nói rằng tôi đã có chồng rồi, mong anh thu lại sính lễ.
Nhưng khí thế của Giang Thần quá mạnh mẽ, quá hấp dẫn rồi.
Cô bị luồng khí chất sâu đậm này hấp dẫn.
Nếu người này là chồng mình thì tốt nhỉ.
Lòng cô chợt xuất hiện một ý nghĩ hoang đường.
Cô vội lắc đầu, vứt suy nghĩ này sang một bên, nói: “Tôi… Tôi có thể nhìn diện mạo của cậu chứ?”
Đường Sở Sở rất muốn biết rốt cuộc cậu Giang thần bí đây có diện mạo như thế nào.
“Có quan trọng lắm không?” Giang Thần nhìn Đường Sở Sở.
“Hả?”
Đường Sở Sở ngây ra.
Giang Thần tiếp tục nói: “Tôi biết mục đích em tìm đến đây, là vì tôi đã đưa sính lễ đến nhà họ Đường, đây vừa là sính lễ, cũng coi như là quà cảm tạ ơn cứu mạng mười năm trước.
Nếu em đã có chồng, lại không có ý định ly dị, vậy thì cứ xem như đây là quà cảm ơn đi.
Hơn nữa tôi hứa với em, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, chỉ cần mở miệng tôi sẽ đáp ứng ngay, bất cứ chuyện gì.”
Với thân phận con rể ở rể, Giang Thần không thể cho Đường Sở Sở một lời hứa hẹn.
Dù có hứa đi nữa, Đường Sở Sở cũng sẽ không quá tin tưởng.
Nhưng nếu lấy thân phận của người nhà họ Giang thì lại khác.
“Vậy sao được chứ.” Đường Sở Sở vội từ chối: “Cậu Giang à, quà này quá đắt tiền rồi, tôi không thể nhận được, mong… Mong cậu thu về.
Tôi chỉ có một yêu cầu thôi, có thể cho tôi xem mặt cậu chứ?”
Đường Sở Sở vẫn muốn biết mặt của người mình đã cứu, người vẫn luôn cứu mình, âm thầm trợ giúp mình rốt cuộc trông như thế nào.
Thấy vẻ mong đợi trên gương mặt Đường Sở Sở, Giang Thần cũng muốn thỏa mãn cô.
Ngay lúc này, anh định lấy chiếc mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt thật sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...