Chương 400
“Cái gì, tài sản mấy trăm tỷ, nhà họ Ngụy?”
Hà Diễm Mai đã bị sốc.
Đường Tùng cũng sửng sốt, kéo Hà Diễm Mai đang mất bình tĩnh ra.
Cậu ta lập tức cười nói: “Hóa ra là cậu Ngụy, xin chào, tôi là em trai của Sở Sở, tôi tên là Đường Tùng.”
“Là em trai à.” Ngụy Tri Lập lập tức lấy ra một chiếc chìa khóa xe, để trên bàn, đẩy sang rồi cười nói: “Lần đầu gặp mặt, cũng không có cái gì tốt để tặng cho em.
Trong ga ra của anh cũng có rất nhiều ô tô, chúng đã sắp bị oxy hóa hết rồi, đây là một chiếc Ferrari hơn năm triệu, anh tặng cho em.”
“Đây là bố của Sở Sở đúng không ạ?” Ngụy Tri nhìn Đường Bác, lấy ra một chùm chìa khóa, nói: “Chú à, đây là một dãy biệt thự ở quận Cảnh Tú.
Cháu tặng cho chú.”
“Ôi, như vậy không ổn đâu.”
Đường Bác ngẩn người.
Vừa ra tay đã là một dãy biệt thự ở quận Cảnh Tú, cũng quá mạnh tay rồi đó chứ.
“Cậu, cậu Ngụy, cậu thích Sở Sở à?” Hà Diễm Mai không chắc chắn nên hỏi.
Từ khi nào mà con gái của bà ta lại có giá đến như vậy?
Lại là một món quà quý giá khác, một chiếc xe thể thao khác, bây giờ thậm chị là cả một biệt thự cũng đem tặng.
“Vâng, bác gái, nhưng, cho dù đến cuối cùng cháu không có kết cục với Sở Sở, cháu cũng sẽ không đòi lại những thứ này đâu.
Mong bác có thể giúp cháu một tay.”
“Ha ha, cái này dễ nói, dễ nói mà.” Hà Diễm Mai cười không ngậm được miệng lại.
Con rể quý giá gì chứ.
Đây chính là con rể quý.
Dù có nhìn như thế nào, bà ta cũng cảm thấy Ngụy Tri ở phương diện nào cũng đều có thể đè bẹp Giang Thần.
Bà ta vô cùng hài lòng với Ngụy Tri, nên nói: “Bác sẽ gọi điện bảo Sở Sở về.
Hai đứa đi hẹn hò với nhau thử.
Dù sao thì cũng là chuyện của người trẻ, người lớn tuổi như bác không thể nào xen vào được.”
Ngụy Tri ra tay quá xa xỉ.
Món quà mấy trăm vạn, xe sang mấy trăm vạn, biệt thự hơn trăm triệu, nói tặng là tặng.
Anh ta vừa ra tay, đã hoàn toàn chinh phục được người nhà họ Đường.
Hà Diễm Mai cũng bắt đầu lôi kéo quan hệ với Ngụy Tri.
Bà ta nhanh chóng lấy điện thoại, gọi cho Đường Sở Sở, bảo cô lập tức trở về.
Đường Sở Sở và Giang Thần mới đến rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim, trong phòng chiếu, cặp đôi ngồi đầy.
Hai người tay trong tay, Đường Sở Sở dựa trên vai Giang Thần.
Sau khi Đường Sở Sở nhận được cuộc gọi, cô không khỏi bĩu môi, nói: “Chồng à, xem ra không coi phim được rồi.”
“Hửm? Sao vậy?” Giang Thần hỏi.
Trên mặt Đường Sở Sở lộ vẻ bất đắc dĩ: “Cũng không biết có chuyện gì nữa.
Mẹ gọi điện thoại đến, bảo em về mau, hình như có vẻ rất gấp.”
“Vậy thì về đi, dù sao sau này cũng có thời gian.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...