Long Vương Trở Lại


Chương 289
Đêm qua?
Giang Thần nhớ lại.
Hình như đêm qua Hà Tâm cũng ôm cánh tay anh.
Thì ra đêm hôm qua Đường Sở Sở đã thấy.

Chẳng trách lúc đó cô ngập ngừng muốn nói lại thôi, tâm sự nặng nề.
Chỉ là anh hoàn toàn trong sạch.
“Ly hôn.”
“Nhất định phải ly hôn.”
“Dòng thứ vô tích sự, ăn bám nhà tôi bấy lâu nay cũng thôi đi, đã vậy còn lén lút với người phụ nữ khác sau lưng chị.”
“Chưa hết, Hà Tâm, Sở Sở là chị chị cô, sao cô có thể vô liêm sỉ đến như vậy?”
Cả nhà hùng hồn mắng.
Hà Tâm cũng uất ức đến suýt khóc.
Trong chuyện này, đúng là cô ta có sai.


Nhưng chỉ ôm cánh tay thôi thì có đáng là gì.

Sao giờ lại biến thành như vậy?
Bị mắng là liêm sỉ, cô ta cũng uất ức vừa khóc vừa là: “Đúng, tôi vô liêm sỉ đấy thì sao, anh rễ tốt biết bao nhiêu lại bị mọi người nói thành thứ chẳng ra gì.

Muốn ly thì ly đi, ly hôn rồi tôi sẽ gả cho anh ấy.”
“Bốp.”
Hà Diễm Mai đứng dậy, cho Hà Tâm một cái tát.
“Mày… sao mày có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy hả? Nhà họ Hà có đứa con như mày đúng là gia môn bất hạnh.”
Bàn tay năm ngón lập tức hiện trên khuôn mặt trắng nõn của Hà Tâm, cô ta uất ức khóc oà lên.
“Được thôi, tôi sẽ thành toàn cho các người.” Đường Sở Sở nghẹn ngào nói: “Giang Thần, sáng mai, hẹn anh tại cửa cục dân chính.”
Nói xong, cô oà khóc chạy về phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Giang Thần xoa xoa thái dương, vẻ mặt bất lực.
Chuyện này là sao chứ?

Cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, anh cũng chưa từng ủ rũ lo âu như bây giờ.
Nhưng, lần này anh về là để báo đáp ân tình, không nhất định phả cưới Đường Sở Sở, cũng không nhất định phải chiếm hữu cô.
Chỉ cần Sở Sở vui vẻ hạnh phúc, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng tuyệt đối không khước từ.
Bây giờ Sở Sở đang tức giận.

Anh lại không cách nào giải thích.

Chỉ có thể đợi cô bình tĩnh lại rồi giải thích tiếp.
“Cút” Hà Diễm Mai chỉ ra cửa “Hai đứa mày cút hết cho tao, nhà họ Đường không chào đón tụi bây.

Đường Tùng, ném vali của Hà Tâm ra ngoài.”
“Dạ mẹ.”
Đường Tùng lập tức vào phòng, lấy vali và một ít quần áo của Hà Tâm ném khỏi cửa.
Thái độ của nhà họ Đường rất kiên quyết, muốn đuổi Giang Thần và Hà Tâm đi.
Thậm chí Hà Diễm Mai còn cầm chổi đuổi Giang Thần và Hà Tâm ra ngoài.
Ngoài cửa.
Hà Tâm nhìn một đống quần áo trên mặt đất, khóc đến mức cả mặt đều là nước mắt.
Cô ta khóc thút thít nhìn Giang Thần, vẻ mặt áy náy: “Anh, anh rể, thật xin lỗi, đều là lỗi của em.”
Giang Thần khẽ dừng tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận