Sau khi Giang Thần cứu Đan Thiến Thiến, rồi rời đi ngay.
Trong tình huống bình thường, anh sẽ không muốn ra tay cứu người đâu.
Lần này anh cứu người, chỉ là cảm thấy Đan Thiến Thiến không phải người xấu, cũng không có ý đồ xấu.
Chỉ dựa vào việc Lỗ Thâm muốn đánh gãy chân anh, Đan Thiến Thiến đã dẫn anh rời đi, anh đã có thể phán đoán được đây là một cô gái tốt bụng.
Giang Thần lại đi ăn cơm.
Đồng thời lúc đó.
Giang Trung, phố y.
Liễu Thiếu Huy đưa Liễu Sung đến gặp hàng chục thầy thuốc già.
Những vị thầy thuốc già này đều lắc đầu, bày tỏ rằng bọn họ hết cách trước bệnh tình của Liễu Sung.
“Ba, con phải làm sao đây, con vẫn còn chưa kết hôn, con còn chưa chơi đùa đủ, con còn muốn hẹn hò với nhiều phụ nữ hơn nữa.”
Liễu Sung sắp lo đến bật khóc rồi.
Đêm qua, ngôi sao nhỏ gợi cảm đó đã giúp anh ta cả đêm, nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Liễu Thiếu Huy cũng rất khó xử.
Ông ta đã tìm rất nhiều bác sĩ, nhưng cũng không còn cách nào cả.
“Sung Nhi, đừng lo lắng, đông y không được, chúng ta đi tây y, bố sẽ đưa con đến bệnh viện thành phố kiểm tra.”
Liễu Thiếu Huy đưa Liễu Sung đến bệnh viện để kiểm tra toàn thân.
Tuy nhiên, kết quả kiểm tra là một số chức năng của cơ thể bị mất đi, dẫn đến mất năng lực ở một số chỗ nào đó, muốn chữa trị tận gốc rất phiền phức, thậm chí có thể nói là không thể.
Với kết quả này, Liễu Sung suýt ngất xỉu.
“Giang Thần chết tiệt.”
Liễu Thiếu Huy giận dữ chửi rủa.
“Ba, con cầu xin ba, ba đi tìm Giang Thần bảo anh ta chữa bệnh cho con đi, con không muốn sống cả đời như thế này.” Liễu Sung kéo Lưu Thiếu Huy, không ngừng cầu xin.
Liễu Thiếu Huy vội vàng nói: “Sung Nhi, đừng lo lắng, đừng lo lắng, ngày mai sẽ là đại hội Trung y rồi.
Đến lúc đó, ở Giang Trung sẽ tập hợp các bác sĩ nổi tiếng khắp thế giới, nhất định sẽ có người có thể chữa khỏi bệnh cho con.”
Chuyện này là không thể nào.
Cho dù Lưu Thiếu Huy không phải nhân vật lớn gì đó, cũng là một ông chủ nhà giàu có giá trị cả tỷ, làm sao có thể hạ thấp thân phận mà đi cầu xin một đứa con rể ở nhờ nhà vợ được.
......
Sau khi Giang Thần cứu Đan Thiến Thiến, Lỗ Thâm đã đi điều tra thông tin của Giang Thần.
Giang Thần cũng có danh tiếng nhất định ở Giang Trung.
Điều làm cho anh nổi tiếng không phải là anh lợi hại đến thế nào, mà là vì anh ở rể nhà họ Đường, trở thành con rể ở nhà vợ, là một tên vô dụng.
Một biệt thự lớn nào đó ở Giang Trung.
Đan Thiến Thiến buồn chán ngồi trên ghế sô pha, trước mặt cô ta là hàng chục vệ sĩ đang đứng.
Cô ta nhìn mấy chục vệ sĩ trước mặt, bất mãn nói: “Được rồi, các người lui ra ngoài đi, đây là ở nhà, có thể có nguy hiểm gì chứ, như cái đuôi vậy, phiền chết đi được.”
Đúng lúc này, Lỗ Thâm đi tới.
“Cô chủ, tôi đã tìm ra rồi.”
Đan Thiến Thiến bỗng thấy hứng thú, khích động thốt lên: “Anh ấy là ai, mau nói cho tôi biết.”
Lỗ Thâm nói: “Người cứu cô chủ là Giang Thần, con rể của một gia tộc ở Giang Trung.
Gia tộc này là nhà họ Đường.
Từng là một gia tộc hạng hai, tài sản hơn cũng hơn một tỷ nhân dân tệ, nhưng khoảng thời gian gần đây, vợ của Giang Thần là Đường Sở Sở đã đắc tội với một số gia tộc lớn, khiến cho nhà họ Đường bị đàn áp, tiêu diệt hoàn toàn...”
Lỗ Thâm giải thích rõ từng thông tin mà ông ta đã tìm hiểu được.
Từ Đường Sở Sở là cô gái xấu xí đầu tiên ở Giang Trung trở thành cô gái xinh đẹp nhất Giang Trung.
Tất cả điều này là vì Giang Thần.
Tuy nhiên, Giang Trung đồn đại rằng Giang Thần là một kẻ vô dụng, không ai đề cập đến y thuật của anh.
Đan Thiến Thiến sờ cằm, lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, một người có thể trị được vết sẹo cho Đường Sở Sở, một người có thể cứu được tôi, một người như vậy chắc hẳn là phải tinh thông y thuật, làm sao có thể bằng lòng ở rể nhà họ Đường, trở thành một tên vô dụng được.”
“Lỗ Thâm.”
“Cô chủ, cô cứ ra lệnh.”
Đan Thiến Thiến nói: “Mang mười tỷ đi gặp Giang Thần, cám ơn anh ấy đã cứu mạng, đồng thời lôi kéo anh ấy về đây, tôi muốn hắn làm bác sĩ của ta.”
“Vâng, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Lỗ Thâm gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Đồng thời gọi điện cho chủ nhà đang ở phía bắc xa xăm báo tình hình.
“Làm theo lời của Thiến Thiến đi, mười tỷ không là gì đối với nhà họ Đan tôi cả, nhất định phải khiến cho Giang Thần trở thành bác sĩ riêng của Thiến Thiến.”
“Vâng.”
Lỗ Thâm cúp điện thoại, nhanh chóng đi tìm Giang Thần.
Về phần Giang Thần, anh đã quay trở về nhà họ Đường rồi.
Đường Thiên Long và những người khác vẫn chưa rời đi, bọn họ vẫn ở nhà, thảo luận suốt cả một ngày, nhưng không thảo luận được kết quả gì.
Giang Thần không thèm để ý tới, anh để cho người nhà họ Đường chịu khổ một chút trước, sau đại hội y học thì mới giúp nhà họ Đường.
Anh quay trở lại phòng.
Đường Sở Sở đang ngồi ở bên sách, cầm một quyển sách nghiêm túc đọc.
“Vợ, em đang xem cái gì vậy?”
Đường Sở Sở đặt sách xuống, cười nói: “Ở nhà chán không biết làm gì, nên mới mua vài cuốn về đọc.”
Giang Thần gật đầu tán thưởng: “Ừm, rất tốt.”
Giang Thần rất hài lòng, Đường Sở Sở không vì chuyện của nhà họ Đường mà cam chịu, đến bây giờ vẫn chưa quên việc học.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên.
Là một số lạ.
Anh nhận cuộc gọi.
“A lô, ai đó?”
“Là tôi, Hứa Tinh.”
Nghe thấy giọng nói của Hứa Tinh, Giang Thần không khỏi nhíu mày, hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì sao?”
Từ trong điện thoại truyền đến tiếng mắng mỏ của Hứa Tinh: “Giang Thần, có ai đi làm như anh không? Anh cầm năm nghìn nhân dân tệ lương cơ bản CỦA Thời Đại Khoa, nhưng LẠI không đi làm.
Đã lâu như vậy rồi, một công việc thôi mà vẫn chưa hoàn thành.
“
Giang Thần cau mày.
Hứa Tinh làm sao lại muốn quản cả anh luôn rồi?
Đường Sở Sở hỏi: “Chồng, là ai vậy?”
Giang Thần nói: “À, là Hứa Tinh.”
“Hả?”
Đường Sở Sở liếc anh một cái, rồi nói: “Bật loa ngoài.”
Giang Thần bất lực bật loa ngoài.
“Giang Thần, làm việc nghiêm túc hơn một chút đi, anh định lấy lương cơ bản năm nghìn không à, có nhân viên nghiệp vụ nào như anh không, lập tức đến công ty liền đi, trong vòng nửa tiếng nữa không thấy người, thì anh thu dọn đồ đạc rồi cút đi đi, bíp bíp bíp...”
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, vẻ mặt bất lực nói: “Hứa Tinh là phó giám đốc của Thời Đại Khoa, chịu trách nhiệm mọi chuyện của Thời Đại Khoa, anh là nhân viên nghiệp vụ của một công ty con của Thời Đại Khoa, cô ta là cấp trên của anh, chỉ là anh không hiểu, cô ta đường đường là một phó giám đốc đàng hoàng, làm sao lại quản một quản lý nghiệp vụ bé nhỏ như anh.”
Đường Sở Sở trách móc: “Hứa Tinh dạy dỗ đúng đấy, anh đi làm kiểu gì mà bữa đực bữa cái, em chưa hề thấy anh làm việc nghiêm túc, còn không mau đến công ty báo danh đi.”
Giang Thần bất lực gật đầu: “Được.”
Anh muốn xem rốt cuộc là Hứa Tinh muốn làm gì.
Anh đi ra ngoài và lái xe đến thành phố mới Thời Đại Khoa.
Thành phố mới Thời Đại Khoa, tòa nhà trụ sở Thời Đại Khoa.
Một văn phòng lộng lẫy.
Hứa Tinh đã tổ chức một cuộc họp, sau khi giải quyết xong mọ chuyện, cô ta đã sử dụng đặc quyền của mình để điều tra hồ sơ của Giang Thần, tìm ra thông tin cá nhân và thành tích của anh.
Nhìn thấy thành tích của Giang Thần là con số không, cô ta không khỏi nhíu mày.
Làm sao một người như vậy có thể ăn chùa uống chùa trong công ty được.
Cô ta quyết định sẽ dạy dỗ Giang Thần một chút, nên mới gọi điện thoại đến cho anh.
Cô ta nhìn thời gian, bây giờ mới bốn giờ chiều, còn một tiếng nữa mới tới giờ tan sở.
Giang Thần đến trụ sở Thời Đại Khoa và đi thẳng đến tầng nơi Hứa Tinh đang làm việc.
Còn chưa đến phòng làm việc của Hứa Tinh, anh đã bị thư ký của Hứa Tinh chặn lại: “Này, anh làm gì vậy?”
Một người đẹp khoảng hai mươi tuổi nhìn Giang Thần hai tay đút túi quần, dáng vẻ cà lơ phất phơ, nên ngay lập tức lên tiếng gọi anh lại.
Giang Thần nhìn người đẹp đi tới.
Cô ta mặc một bộ đồ tây công sở, mái tóc đen dài được chải ngược ra sau đầu, buộc đuôi ngựa, để lộ vầng trán trắng trẻo.
Cô ta bước trên giày cao gót đi tới.
Cạch cạch cạch!
Đôi giày cao gót tiếp xúc với mặt đất phát ra âm thanh cạch cạch.
“Đây là khu vực văn phòng của phó giám đốc.
Anh thuộc bộ phận nào vậy? Đến đây làm gì ở?” Người đẹp bước tới đã xả một tràn quở trách.
Giang Thần nhìn cô ta, cười nói: “Chị gái, tôi tới đây để tìm phó giám đốc Hứa, phó giám đốc bảo tôi đến.
Nếu không tin cô cứ đi hỏi.”
Thư ký của Hứa Tinh nhìn bảng tên trên ngực Giang Thần, không khỏi nhíu mày: “Một nhân viên nghiệp vụ thôi mà, phó giám đốc Hứa sẽ gặp anh sao?”!
Hứa Tinh là phó giám đốc của Thời Đại Khoa, quản lý các công ty dưới trướng của Thời Đại Khoa.
Đến gặp cô ta đều là là Chủ tịch hội đồng quản trị công ty con.
Làm sao một nhân viên nghiệp vụ nhỏ bé lại có tư cách để gặp phó giám đốc Hứa.
“Chú, đừng làm loạn nữa.
Nể mặt chúng ta cùng làm chung công ty, tôi sẽ không làm khó anh.
Anh mau đi đi.
Nếu phó giám đốc Hứa trách tội anh, anh sẽ xong đời đấy.”
“Chú?” Giang Thần sờ sờ mũi.
Anh già đến thế à?
Hôm nay lại bị người khác gọi là chú rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...