Phương Vĩnh cát bị Giang Thần ép buộc, đành miễn cưỡng thỏa hiệp.
Giờ ông ta chỉ có thể nghe lời anh.
Giang Thần muốn có thông tin về Y Vương, ông ta chỉ đành vận dụng tất cả các nguồn thông tin, tư liệu, cô gắng gửi dữ liệu cụ thể cho Giang Thần trước khi trời tối.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Giang Thần bèn lái xe đến phòng khám phàm nhân.
Ngân Mị đã đổi tên thành Giang Mị.
Hiện giờ, thân phận của cô ta chính là em gái họ hàng xa của Giang Thần.
Lúc này, Giang Mị đang ngồi trên ghế tựa, hai tay chống cằm, ngây người nhìn ra ngoài cửa.
Thấy Giang Thần đến, cô ta lập tức phản ứng lại, vội vàng đứng dậy, mỉm cười gọi anh bằng chất giọng ngọt ngào: Anh Giang.
Trông dáng vẻ Giang Mị lúc này thật giống như cô em hàng xóm sát vách, chẳng có chút gì là giống sát thủ.
Ừm.
Giang Thần đi tới, ngồi xuống một bên, anh hỏi: Vết thương thế nào rồi?
Giang Mị vừa cười vừa nói: Chút thương tích đó có là gì, hồi trước, lúc làm nhiệm vụ, tôi đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, khả năng hồi phục của tôi rất tốt, chắc vài ngày nữa thôi là khỏi hẳn.
Giang Thần gật đầu, nói: Mau chóng dưỡng lành vết thương, cục diện Giang Trung tiếp theo đây sẽ rất phức tạp, tôi lo kẻ thù bị dồn vào đường cùng sẽ bất chấp quay lại ra tay với vợ tôi, cho nên tôi cần cô mau chóng lành bệnh để còn bí mật bảo vệ cô ấy nữa.
Giang Thần biết, từ lúc anh từ chức, hoặc nói đúng ra là từ giây phút anh nộp đơn xin từ chức, trở về Giang Trung, đã có người âm thầm tính kế muốn hại anh rồi.
Hiện giờ kẻ muốn nhằm vào nhà họ Đường cũng chỉ có thương hội Tứ Hải, liên minh năm huyện, người có máu mặt thật sự còn chưa ra tay, cũng chưa xuất đầu lộ diện.
Anh phải chuẩn bị xong xuôi từ trước, bảo vệ Đường Sở Sở thật tốt.
Anh cũng lo chỉ dựa vào một mình Giang Mị thì không đủ an toàn.
Tuy Giang Mị rất mạnh, nhưng dù gì cô ta cũng chỉ là một trong số ba sát thủ cấp SSS của Hắc Điện.
Nếu Hắc Điện lại điều động sát thủ cấp SSS lần nữa, sát thủ âm thầm hành động, cho dù là Giang Mị cũng khó lòng bảo vệ được.
Anh cần phải có thêm nhiều cao thủ nữa.
Vả lại, anh cũng không thể điều người của Hắc Long đến bảo vệ Đường Sở Sở.
Giang Mị, cô có quen biết sát thủ Hắc Điện nào khác không?
Hả?
Ngân Mị nhìn Giang Thần, hỏi: Anh Giang, anh có ý gì? Có phải anh nghi ngờ tôi còn dây dưa với Hắc Điện đúng không? Giờ tôi đã phản bội Hắc Điện, chỉ cần đến cửa Hắc Điện sẽ lập tức bị xóa sổ ngay, tôi sao còn dám liên lạc với sát thủ nào khác trong đó?
Giang Thần khẽ xua tay: Tôi không nghi ngờ cô, chỉ là tôi muốn chiêu mộ càng nhiều sát thủ càng có lợi cho tôi mà thôi.
Giang Mị thở phào một hơi.
Thật sự là tôi không có liên lạc với bất cứ sát thủ nào khác của Hắc Điện, vả lại tôi cũng không biết bọn họ là ai, có thể là nhân viên văn phòng, cũng có thể là nhân viên quán hát, thậm chí còn có thể là công nhân làm việc ở công trường.
Ngân Mị hít sâu một hơi.
Hắc Điện là một tổ chức rất phức tạp.
Ở Hắc Điện, có hai loại sát thủ.
Giang Thần bắt đầu có hứng thú: Nói tôi nghe xem.
Giang Mị nói tiếp: Loại thứ nhất là sát thủ được nuôi dưỡng bởi Hắc Điện, Hắc Điện tìm kiếm trẻ mồ côi khắp thế giới, nuôi dưỡng và huấn luyện chúng trở thành sát thủ từ khi còn nhỏ, để chúng tự giết lẫn nhau, đứa nào sống tới cuối cùng thì được ăn cơm, được giữ lại mạng sống, những sát thủ được đào tạo như vậy đều là những kẻ độc ác tàn nhẫn vô cùng.
Loại còn lại là những sát thủ được thuê.
Những sát thủ này không rõ thân phận, bọn họ chỉ xuất hiện khi Hắc Điện cần, nhận nhiệm vụ từ Hắc Điện, sau khi hoàn thành thì Hắc Điện sẽ ăn 20 phần trăm tiền hoa hồng.
Giang Thần khẽ gật đầu, liếc Giang Mị một cái rồi hỏi: Cô thuộc loại nào?
Loại thứ nhất.
Sắc mặt Giang Mị trở nên ảm đạm, cô ta nói: Từ lúc tôi có ý thức về mọi vật tới giờ, những gì tôi nhìn thấy chính là máu tươi, từ nhỏ tôi đã bị nhốt trong lồng, cùng với chó dữ, sói hoang, tôi phải chiến đấu với chúng!
Giang Mị kể về những chuyện mình từng trải qua.
Tuổi thơ của cô ta thật bi thảm.
Đã từ lâu, Giang Mị muốn rời khỏi Hắc Điện, nhưng cô ta lại không dám.
Bởi vì cô ta biết Hắc Điện ghê gớm đến mức nào, chỉ cần có sát thủ muốn lui bước, thoát ly thì thứ chờ họ phía trước chính là cái chết.
Giang Thần trầm ngâm suy nghĩ.
Sau đó anh nói: Hiện giờ Hắc Điện đã phát lệnh truy sát cô, nếu cô xuất hiện thì liệu người của Hắc Điện có xuất hiện không?
Giang Mị liếc Giang Thần một cái, hỏi: Anh Giang muốn dùng tôi làm mồi nhử à?
Ừm.
Giang Thần gật đầu.
Giờ tôi đang cần nhiều sát thủ hơn nữa, cô lại là sát thủ cấp SSS của Hắc Điện, hiện giờ Hắc Điện cũng đã bắt đầu truy giết cô, chỉ cần cô xuất hiện, chỉ cần có sát thủ cấp SSS dám xuất hiện thì tôi lập tức sẽ khiến hắn một đi không trở về.
Giang Mị gật đầu đồng ý: Có chuyện gì cần tôi làm, anh Giang cứ việc giao phó.
Giang Thần khoát tay, nói: Tôi chỉ tìm cô bàn bạc trước, dù gì việc này cũng nguy hiểm, giờ cô lại đang bị thương, đợi sau khi vết thương lành rồi, đợi Tiểu Hắc xuất viện, chúng ta sẽ lại bàn cụ thể hơn về kế hoạch này.
Vâng.
Giang Mị gật đầu.
Giang Thần bàn bạc một chút với Giang Mị rồi rời khỏi phòng khám phàm nhân.
Anh vừa ngủ dậy đã tới đó, đến giờ còn chưa ăn cơm.
Anh lái xe về hướng thành phố, tìm tới một quán phở khá nổi tiếng, gọi một bát phở thịt dê.
Quán này bán rất chạy, cả mười cái bàn đã có khách ngồi gần kín hết.
Giang Thần tìm một chỗ bàn trống rồi ngồi xuống, sau khi gọi phở xong, anh kiên nhẫn ngồi chờ nhân viên bưng ra cho mình.
Lúc này, một người phụ nữ mặc váy liền thân màu đen, mái tóc đen dài xõa ngang vai, đeo một cặp kính mát bước vào quán.
Cô ta nhìn quanh, thấy mấy cái bàn trong quán gần như đã chật khách ngồi, chỉ còn một chỗ trống chỗ bàn của Giang Thần.
Cô ta bèn đi tới, cười với Giang Thần rồi ngồi xuống đối diện với anh.
Sau đó, cô ta ngoảnh lại nói với nhân viên phục vụ: Cho một bát phở thịt dê, bát to nhé, nhiều thịt dê nhiều phở.
Giang Thần không để ý tới người phụ nữ phía đối diện, thậm chí anh còn không ngẩng lên nhìn cô ta lấy một lần.
Anh đang cầm điện thoại chơi trò Plans and zombies.
Đan Thiến Thiến gọi món xong lại đưa mắt nhìn xung quanh, giống như đang rất tò mò.
Cuối cùng, cô ta nhìn Giang Thần, trông thấy anh rất quen, thế là không nhịn được bèn hỏi: Chú ơi, chú chơi cái gì đó?
Giang Thần ngẩng lên liếc cô ta một cái.
Rồi anh thờ ơ đáp: Tôi già đến thế sao? Mới có hai mươi bảy tuổi.
Đan Thiến Thiến mình mặc váy đen dài, mắt đeo kính râm lè lưỡi châm biếm: Hai mươi bảy tuổi còn chưa già sao?
Giang Thần nhìn cô ta.
Mặc dù cô ta đang ngồi nhưng anh vẫn có thể ước chừng cô ta cao khoảng một mét bảy.
Vóc dáng Đan Thiến Thiến không tệ, bộ váy kia cũng vừa vặn với cô ta, ngực căng mông tròn.
Cô ta đeo kính râm cỡ lớn, che hết gần nửa khuôn mặt.
Nhưng anh có thể nhìn ra nước da trắng ngần, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, Đan Thiến Thiến quả thật là một mỹ nhân.
Giang Thần liếc một tí rồi thôi, anh lại tiếp tục cắm cúi chơi game.
Đan Thiến Thiến gỡ kính râm xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp, hai mắt to tròn trong veo, như có linh khí, cô ta chớp chớp đôi mắt như nai con: Chú ơi, chơi game có gì vui đâu, ngẩng lên nhìn mỹ nhân này đi, xem xem tôi có xinh không?
Đan Thiến Thiến khá tự tin vào nhan sắc của mình.
Đúng lúc này, phục vụ quán cũng bưng bát phở lên, đặt xuống bàn: Phở của anh đây, mời dùng.
Giang Thần cầm đũa định ăn.
Từ đầu tới cuối anh vẫn không thèm nhìn Đan Thiến Thiến.
Cô ta có hơi bực bội.
Cô ta xinh đẹp như vậy, còn được coi là mỹ nhân số một đất Bắc, ở phương Bắc, cho dù cô ta đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Vậy mà giờ cô ta lại bị ngó lơ ở Giang Trung?
Này!
Cô ta giơ tay đoạt lấy cây đũa trong tay Giang Thần.
Cô bệnh à?
Giang Thần ngẩng lên nhìn cô ta, mắng: Có bệnh thì tới bệnh viện mà chữa.
Nói xong, anh lại cầm đũa ăn phở.
Đúng lúc này, có một nhóm người từ đâu chạy xồng xộc vào quán.
Thanh trường, thanh trường*.
(*) thanh trường: dọn dẹp lại chỗ hỗn loạn
Một người đàn ông trung niên kêu lớn: Tất cả mọi người mau chóng rời khỏi đây.
Người trong quán phở đều biết sắp có nhân vật quan trọng tới đây, thế là mọi người lần lượt tản đi hết.
Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt Đan Thiến Thiến, tỏ vẻ cung kính, nói: Cô chủ.
Haizz, thật đáng ghét, lại bị mấy người tìm thấy.
Đan Thiến Thiến tỏ ra chán nản.
Người đàn ông trung niên liếc sang Giang Thần một cái, sau đó nháy mắt ra hiệu với mất tên mặc đồ đen phía sau: Kéo ra ngoài, đánh gãy hai chân, móc mắt ra.
Đan Thiến Thiến vừa nghe thấy thế bèn xuống lên, cô ta đứng dậy, hét ầm lên: Lỗ Thâm, chú làm gì vậy?
Hừm.
Lỗ Thâm hừ lạnh, đáp: Dám cướp đồ từ tay cô chủ, đúng là chán sống.
Đan Thiến Thiến lạnh giọng nói: Tôi cảnh cáo chú, đừng có làm loạn, anh ta là bạn tôi.
Giang Thần chẳng buồn đoái hoài gì đến, anh cứ mải miết ăn phở.
Đan Thiến Thiến đứng dậy, kéo anh lên: Đừng, đừng ăn nữa, ăn nữa là mất mạng đó.
Cô ta kéo Giang Thần chạy đi.
Tôi, tôi còn chưa ăn xong mà, làm gì thế, mau bỏ tôi ra!
Đan Thiến Thiến không buông tay, cứ kéo anh chạy về phía trước, còn xoay người lại cảnh cáo: Lỗ Thâm, tôi cảnh cáo chú không được bám theo tôi nữa.
Ngăn lại.
Người đàn ông trung niên lớn tiếng quát mắng.
Mười mấy tên mặc vest đen đứng ở cửa bấy giờ mới đứng dàn ra, chặn lại đường đi của Đan Thiến Thiến và Giang Thần.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...