Long Vương Trở Lại


Người nhà họ Đường cứ ngẩn ra.

Ban nãy bọn họ còn đang bị đuổi như đuổi tà cơ mà?
Sao nhoáng một cái, thái độ của bọn họ đã thay đổi 180 độ, quay ra đon đả mời chào thế này?
Chẳng nhẽ, thật sự là nhờ Giang Thần ra mặt?
Vương Thần đi tới, đứng trước mặt Đường Thiên Long, anh ta dùng hết sức tát thật mạnh vào má mình một cái: Ông Đường, tôi xin lỗi, là do lỗi của tôi, tôi không biết ông là khách quý của Thời Đại Khoa, nếu sớm biết thì có đánh chết tôi cũng không dám làm khó ông Đường đây.

Uông Thông vội bước lên, mở miệng nhận sai: Ông Đường, lần này là do sơ suất của phía khách sạn Huy Hoàng chúng tôi, anh ta đã bị sa thải rồi ạ.

Nhiếp Lệ Lệ liếc Uông Thông một cái, nói: Anh cũng đã bị sa thải.

Hả?
Uông Thông lộ vẻ sửng sốt không thể tin được, anh ta xoắn xuýt lên với Nhiếp Lệ Lệ: Tổng giám đốc Nhiếp, chuyện này đâu có liên quan tới tôi, đều là do một tay thằng nhãi Vương Thần này làm ra hết, tôi luôn làm việc rất cẩn trọng, tôi!
Mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi.

Nhiếp Lệ Lệ không có ý nể mặt Uông Thông.

Ngay cả Bạch Tố cũng xuất hiện, đều này chứng tỏ lai lịch nhà họ Đường này lớn đến chừng nào, và cả người mà cô ta gọi là anh Giang kia cũng không phải dạng tầm thường.

Không sa thải mấy người này thì Nhiếp Lệ Lệ khó mà ăn nói.

Những người quản lý khác của khách sạn tuyệt nhiên không dám hé răng nói nửa lời.

Bấy giờ, Đường Lỗi mới ban nãy bị đánh đến bầm dập bèn thẳng đầu ưỡn ngực, vênh váo chỉ tay vào mũi Vương Thần, mắng nhiếc: Thằng oắt con, trước đó có phải chính mày dẫn bảo vệ đến đuổi tao đi đúng không? Tao cho mày đuổi đấy, cái loại mắt chó coi thường người khác này.

Vừa nói, anh ta vừa dùng chân đạp vào người Vương Thần.

Vương Thần bị đạp, bị đánh nhưng không dám kêu nửa lời.

Cùng lúc này, Giang Thần cũng tới nơi, nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng không ai bì nổi của Đường Lỗi, anh chỉ lắc đầu rồi ngăn lại: Bỏ đi, muộn vậy rồi, vẫn nên mau chóng đi nhận phòng rồi nghỉ ngơi cho sớm.

Nghe vậy, Đường Lỗi mới dừng tay lại.

Nhiếp Lệ Lệ tới trước mặt Giang Thần, bày ra vẻ cung kính: Anh Giang, chuyện này, anh muốn giải quyết sao mới hài lòng? Hay là tôi đổi người hết tất cả từ quản lý đến bảo vệ, anh xem như vậy có được không?

Giang Thần hờ hững đáp: Cô cứ tự giải quyết đi.

Nói rồi, anh xoay người rời đi.

Giang Thần!
Đường Kiệt lập tức tiến lên gọi anh lại.

Giang Thần ngoảnh lại nhìn ông ta, nói: Chuyện của Đường Mao, cháu sẽ giúp đỡ.

Đường Kiệt vội nói: Cảm ơn nhiều.

Giang Thần không nói gì nữa, cứ thế rời đi.

Dưới sự chỉ dẫn của Nhiếp Lệ Lệ, cả nhà họ Đường vào trong khách sạn Huy Hoàng, cũng coi như đã có chốn nghỉ chân.

Tại một căn phòng vip trong khách sạn.

Người nhà họ Đường tụ tập lại với nhau.

Đường Hải không nhịn được bèn hỏi: Bố, rốt cuộc thằng nhóc Giang Thần này có lai lịch như thế nào vậy? Nhà chúng ta đắc tội với nhà họ Ngụy và họ Hứa đó, giờ người trong Giang Trung chẳng ai muốn dính dáng tới nhà chúng ta nữa, vậy mà Giang Thần lại thuyết phục được Thời Đại Khoa ư?
Đường Lỗi nhớ ra gì đó, nói: Bố ơi, bố quên rồi à, lần trước ở Đế Vương Cư chẳng phải có một người tên Hà Tâm đi cùng với Bạch Tố của Thời Đại Khoa sao, con nghe nói hiện giờ cô ta chính là người phụ trách mảng thực phẩm cho Thời Đại Khoa đó.

Nghe Đường Lỗi nói vậy, mọi người mới sực nhớ ra.

Lần trước Đường Sở Sở vì tưởng Hà Tâm với Giang Thần dan díu với nhau nên mới làm ầm ĩ đòi ly hôn.

Chắc chắn giữa hai người đó có gì mờ ám, lần này nhất định là Giang Thần đã tới cầu xin Hà Tâm, cho nên cô ta mới chịu ra mặt.

Nhà họ Đường rì rầm bàn tán.

Đường Thiên Long xua tay, đáp: Được rồi, mau giải tán hết đi, về phòng nghỉ sớm.

Lúc này mọi người mới lần lượt rời khỏi phòng khách, ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.

Giang Thần lái xe rời khỏi khách sạn Huy Hoàng.


Anh trực tiếp gọi điện thoại cho Quỷ Kiến Sầu.

Quỷ Kiến Sầu đi ngủ rồi lại bị tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức, ông ta liếc thấy tên người gọi là Giang Thần thì không dám thờ ơ, lập tức nhận cuộc gọi: Ông! chủ Giang, có gì căn dặn?
Tôi cần địa chỉ nhà họ Liễu.

Nhà Liễu đó ư?
Nhà Liễu Thiếu Huy, có đứa con trai tên Liễu Sung ấy.

Được, tôi lập tức điều tra.

Quỷ Kiến Sầu cúp máy rồi nhanh chóng gọi đến trụ sở chính, bắt đầu sử dụng mạng lưới tình báo.

Ông ta nhanh chóng tra ra toàn bộ thông tin có liên quan tới nhà họ Liễu.

Sau đó, Quỷ Kiến Sầu gửi hết thông tin qua cho Giang Thần.

Giang Thần bèn lái xe tới thẳng biệt thự nhà họ Liễu.

Hiện giờ ở Giang Trung có hơi loạn lạc, nhiều thế lực từ bốn phương tám hướng kéo đến, muốn dùng quan hệ để cứu Đường Mao thật sự rất khó, hơn nữa, anh ngoài việc có quen biết với Tiêu Dao Vương ra thì cũng không quen ai làm quan chức to nữa.

Tiêu Dao Vương là tổng soái năm quân, hiện giờ đang đảm nhiệm Giang Trung, có không ít người chú ý đến ông ta, chỉ cần làm sai một chuyện thì sẽ thành không thể cứu vãn.

Giờ muốn cứu được Đường Mao thì chỉ còn một cách.

Chính là ai đưa vào thì chính người đó phải lôi ra.

Một lúc sau, Giang Thần đã tới trước cổng biệt thự nhà họ Liễu.

Lúc này đã gần ba giờ sáng.

Tầng hai căn biệt thự nhà họ Liễu vẫn đang sáng đèn.

Giang Thần dừng xe, anh bước xuống đi tới cạnh tường rào, chống tay lên tường, hơi dùng lực, cơ thể bay bổng lên, cao hơn cả bức tường cao hơn hai mét kia, chẳng mấy chốc anh đã nhảy vào sân trong biệt thự.


Anh bám vào thành tường, leo lên trên tầng hai, tới được ban công của căn phòng đang sáng đèn.

Trong phòng.

Liễu Sung đang băng khăn giấy quanh mũi, cái này là do bị Đường Mao đánh, hiện giờ mũi anh ta đang chảy rất nhiều máu.

Hôm nay tâm trạng anh ta khá tốt.

Hại nhà họ Đường, nịnh nọt được Hứa Khung nhà họ Hứa, sau này có được sự che chở của nhà họ Hứa, anh ta sẽ phất to, nhà họ Liễu sẽ phất to.

Vì thế mà anh ta đã chịu bỏ ra số tiền hơn một triệu để tìm một sao nữ hạng hai.

Lúc này, trong phòng anh ta đang diễn ra một màn lăn giường.

Một tiếng kêu động lòng người vang lên.

Giang Thần vừa leo lên ban công thì nghe thấy tiếng kêu này, cho dù anh chưa từng trải qua loại chuyện đó nhưng cũng biết bên trong phòng đang có hoạt động gì.

Anh cau mày, lẩm bẩm: Đêm khuya tịch mịch còn không chịu đi ngủ, lăn giường cái gì chứ.

Anh định xông vào, rồi lại cảm thấy mình phá hỏng chuyện tốt của người khác cũng không ổn cho lắm.

Anh bèn đợi khoảng mười phút sau.

Trong phòng đã trở nên yên tĩnh.

Lúc này, Giang Thần mới mở cửa sổ rồi trèo vào trong.

Một cô gái yêu kiều, bấy giờ trên người cô ta không mảnh vải che thân, đang rúc vào lồng ngực Liễu Sung, ngón tay khẽ di chuyển trên người anh ta, tỏ vẻ nũng nịu, nói: Anh Liễu, anh từng hứa với em sẽ đầu tư một bộ phim cho em làm diễn viên chính rồi đó.

Haha, được rồi.

Tâm trạng hiện giờ của Liễu Sung đang cực kỳ tốt, anh ta cười to, nói: Đợi anh giàu rồi, bộ phim đó không thành vấn đề.

Đúng lúc đó, cửa sổ bị mở ra, một người đàn ông xông vào.

Cô gái vội kéo chăn che cơ thể kiều diễm của mình lại.

Liễu Sung nhất thời sững người, sau đó lập tức hét lên: Giang Thần, thằng phế vật này, mày tới nhà tao làm gì hả?

Anh ta vừa mắng vừa xoay người đứng dậy mặc quần áo.

Liễu Sung vừa mới xỏ được cái quần sịp thì Giang Thần đã bước tới, trong tay anh xuất hiện một cây châm, anh cắm thẳng nó vào người Liễu Sung.

Bị điểm huyện, Liễu Sung nhất thời không thể cử động được.

Anh ta biến sắc: Mày, mày làm gì tao thế?
Giang Thần liếc sang cô gái nãy giờ co rúc trong tấm chăn, chỉ hở mỗi cái đầu ra ngoài, không nhịn được mà sờ sờ mũi, trong lòng khẽ lẩm bẩm: Mấy thằng nhà giàu cũng thật biết cách chơi bời.

Anh là đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông có nhu cầu sinh lý mạnh, nãy giờ đứng ngoài ban công nghe bọn họ phát ra âm thanh đó, trong lòng quả thật cũng không tránh khỏi cảm giác rạo rực.

Anh quyết định, đợi sau khi trở về nhà, nhất định anh sẽ cùng Đường Sở Sở quấn quýt không rời trên giường.

Cho dù Đường Sở Sở không đồng ý thì anh cũng phải cưỡng ép cô.

Nhịn lâu như vậy, anh sắp hỏng cả người rồi.

Anh lôi một cái ghế sang rồi ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Liễu Sung đang đứng yên tại chỗ, miệng nở nụ cười nhạt: Sao tôi lại tới tìm anh, chắc anh cũng biết?
Liễu Sung tức giận, hung hăng mắng: Phế vật, rốt cuộc mày làm gì tao thế này, tao nói cho mày biết, mày sắp toi rồi, tao phải kiện mày tội xâm nhập nhà ở trái phép, nửa đời sau mày xác định chết rục xương trong tù đi.

Giang Thần cười khinh bỉ.

Anh đứng dậy, trong tay lại xuất hiện thêm mấy chục cây châm nữa, một phát ra tay, anh lập tức cắm tất cả số châm kia lên người Liễu Sung.

Mày!
Cảm giác được cơ thể có sự thay đổi, sắc mặt Liễu Sung lập tức trở nên trắng bệch.

Giang Thần thu lại kim châm, tiện tay vứt luôn vào thùng rác bên cạnh.

Nửa đời còn lại của anh đừng mong đụng tới phụ nữ nữa.

Nói xong, anh quay người rời đi.

Sau khi Giang Thần rời khỏi, Liễu Sung lập tức cởi quần sịp ra.

A!
Anh ta gầm lên rồi nhìn sang cô sao nữ nhỏ bé đang vùi mình trong tấm chăn nằm trên giường.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui