Vương Thần không ngờ khách sạn Huy Hoàng này lại bất ngờ đổi chủ nhân, giờ ông chủ của nó chính là tập đoàn Thời Đại Khoa.
Người nhà họ Đường đút lót người trong tập đoàn Thời Đại Khoa, hòng vào ở trong khách sạn này.
Giờ bị thành phần cấp cao trong Thời Đại Khoa biết được, bọn họ đã sắp sửa mở cuộc họp ban quản trị.
Uông Thông muốn anh ta chịu oan ức thay.
Như vậy thì đời này của anh ta coi như xong rồi.
Giám đốc Uông, sau này nhất định anh phải che chở cho tôi nha, ở nhà tôi còn mẹ già con thơ!
Uông Thông vỗ vai Vương Thần, thề thốt: Anh cứ yên tâm, chỉ cần tôi còn ở đây thì anh tuyệt đối không thể chết đói được, anh cứ tạm thời gánh trách nhiệm trước, đợi mọi chuyện xong xuôi tôi sẽ đưa anh quay trở lại.
Có câu nói này của Uông Thông, Vương Thần cảm thấy yên tâm rồi.
Toàn bộ quản lý, nhân viên của khách sạn Huy Hoàng đều đứng đợi ở cửa chính khách sạn, bọn họ đang đợi ông chủ tới.
Bởi vì trừ tổng giám đốc ra, những quản lý khác đều không biết khách sạn đã sớm đổi chủ rồi.
Ngay sau đó, một chiếc xe thương vụ nhỏ xuất hiện, đỗ ngay trước cửa khách sạn Huy Hoàng.
Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi từ trên xe bước xuống.
Cô ta mặc một bộ đồ công sở, áo tấc trắng, quần váy đen bó sát, mái tóc đen ngắn mượt mà, ngoại hình vô cùng xinh đẹp, từ người toát ra khí chất mạnh mẽ cường quyền.
Cô ta tên Nhiếp Lệ Lệ.
Chính là tổng giám đốc bộ phận khách sạn thuộc tập đoàn Thời Đại Khoa.
Tổng giám đốc Nhiếp.
Uông Thông lập tức chạy tới, khuôn mặt mang theo vẻ tươi cười niềm nở, cúi đầu khom lưng: Chào tổng giám đốc Nhiếp.
Những quản lý khác của khách sạn cũng bày ra vẻ mặt nghi ngờ.
Người phụ nữ này là ai?
Đây không phải ông chủ sao?
Nhiếp Lệ Lệ trông thấy mọi người đứng túm tụm một chỗ bèn lên tiếng nhắc nhở: Lát nữa tổng giám đốc Bạch tới, mọi người tuyệt đối không được sơ suất đâu đấy.
Hả, tổng giám đốc Bạch? Uông Thông hơi lặng người, vài giây sau anh ta mới hô lên: Là, chính là tổng giám đốc Bạch, chủ tịch hội đồng quản trị Thời Đại Khoa sao?
Ừm.
Nhiếp Lệ Lệ gật đầu.
Sao lại như vậy?
Tổng giám đốc Nhiếp, tổng giám đốc Bạch cái gì chứ?
Không phải ông chủ của khách sạn là ông chủ Trần sao? Ông ta có quan hệ với tổng giám đốc Bạch của Thời Đại Khoa từ lúc nào thế?
Chẳng lẽ khách sạn Huy Hoàng bị mua lại rồi?
Mọi người rì rào bàn tán.
Nhiếp Lệ Lệ không nói gì, chỉ cùng Uông Thông đứng sang một bên đợi.
Giang Thần ghé qua xem tình hình, nhìn thấy Nhiếp Lệ Lệ, anh biết cô ta là người của Thời Đại Khoa, có điều anh không đi qua đó, chỉ đứng một bên đợi tổng giám đốc Bạch tới.
Bởi vì người biết được thân phận thật sự của anh chỉ có Bạch Tố.
Giờ anh mà qua đó, không những bị mấy người kia ngó lơ, thậm chí có khi còn bị coi là thằng điên, bị đuổi ra ngoài cũng nên.
Nhiếp Lệ Lệ vừa tới được vài phút, một chiếc xe thương vụ trông rất bình thường khác đã lại chạy đến trước cổng khách sạn, một người phụ nữ mặc váy trắng vội vàng từ trên xe bước xuống.
Mái tóc cô ta hơi rối, rõ ràng là chưa kịp chỉnh trang cho tử tế trước khi rời khỏi nhà.
Người này chính là Bạch Tố, cô ta vừa từ nhà riêng tới đây.
Sau khi Bạch Tố biết chuyện khách sạn Huy Hoàng, biết được Giang Thần có đến đây, cô ta lập tức không chần chừ lái xe tới đây, còn không có thời gian rửa mặt chải đầu.
Bạch, tổng giám đốc Bạch!
Nhiếp Lệ Lệ lịch sự gọi.
Những người khác cũng kính cẩn chào hỏi Bạch Tố.
Vẻ mặt của Bạch Tố hơi hoảng loạn, cô ta nhìn chung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng người mình muốn gặp, sau đó cô ta không nhịn được mà hỏi: Giang Thần đâu, người nhà họ Đường đâu?
Mọi người đều ngẩn người một lúc.
Vương Thần còn tưởng tổng giám đốc Bạch tới tìm người nhà họ Đường để kiếm chuyện.
Anh ta cũng tưởng liên minh năm huyện và Thời Đại Khoa ở cùng một phe.
Vương Thần đi tới định bụng giành công: Tổng giám đốc Bạch, tôi đã đuổi đám người nhà họ Đường đi rồi.
Nói xong, anh ta bèn kể lại tường tận câu chuyện xảy ra trong Thời Đại Khoa hồi trước cho cô ta nghe.
Từ người nhà họ Đường tới khách sạn Huy Hoàng, đến Liễu Sung xuất hiện, anh ta cảm thấy có gì đó không ổn nên mới định góp công góp sức, đuổi người nhà họ Đường đi.
Anh ta cứ tưởng Bạch Tố tới kiếm chuyện, chất vấn mình tại sao lại cho người nhà họ Đường thuê phòng trong khách sạn này.
Thoạt đầu, anh ta nói mình là người cho thuê phòng, nhận sai trước.
Sau đó lại nói mình lấy công chuộc tội.
Sắc mặt Bạch Tố trở nên âm trầm đến đáng sợ.
Cô ta bước tới, giơ tay tát vào mặt anh ta một cái tát trời giáng.
Bốp!
Phát tát rất kêu.
Vương Thần không dám oán giận, anh ta chỉ cúi đầu thấp xuống, hết mực xin lỗi: Tổng giám đốc Bạch, tôi xin lỗi, tôi, trước đó tôi không hề biết chuyện hai nhà họ Ngụy và họ Hứa đã bắt đầu tấn công, chèn ép nhà họ Đường, nếu tôi biết thì có đánh chết cũng không dám cho nhà bọn họ thuê phòng.
Uông Thông rất hài lòng.
Cái tên Vương Thần này cũng thức thời, khi không lại nhận hết trách nhiệm về mình.
Mặc dù vậy, Bạch Tố vẫn quay ra mắng nhiếc Vương Thần: Hai nhà họ Ngụy và họ Từ là cái thá gì? Liên minh năm huyện cũng là cái gì chứ? Nhà họ Đường chính là khách quý của Thời Đại Khoa, nhà họ Ngụy, nhà họ Từ chèn ép nhà họ Đường, người khác sợ, Thời Đại Khoa của tôi cũng phải sợ theo sao?
!
Vương Thần nghe xong, không khỏi sững sờ.
Uông Thông cũng ngẩn tò te.
Một lát sau Uông Thông cũng tới, anh ta dẫm chân lên người Vương Thần, tức giận mắng: Cái thằng chết tiệt này, tôi đối đãi với anh như thế nào, sao anh dám lạnh nhạt với nhà họ Đường, làm việc kiểu gì thế hả? Từ giờ anh bị sa thải.
Lúc này Vương Thần mới phản ứng lại, anh ta bắt đầu khóc lóc: Tổng giám đốc Bạch, tôi, tôi không biết mà.
Người đâu, người nhà họ Đường và Giang Thần đâu cả rồi? Bạch Tố gầm lên.
Người khác không rõ thân phận của Giang Thần, còn cô ta lại biết rất rõ.
Nhưng anh có ơn tri ngộ đối với cô ta, nếu không nhờ Giang Thần thì giờ cô ta vẫn chỉ là một tên trộm mộ bị người người đuổi đánh.
Mặc dù hiện giờ có rất nhiều nhân vật máu mặt muốn giết Giang Thần.
Nhưng, ngay cả khi bị hai mươi tám võ đạo tổ sư toàn quốc, mười vạn đại quân đuổi giết, Giang Thần vẫn còn sống, vậy thì ở Giang Trung này còn ai có thể giết anh được?
Ở, ở đằng trước! Vương Thần cứ như một đứa trẻ phạm lỗi, chỉ tay về phía cách đó hơn trăm mét rồi nói: Trước đó vẫn còn ở đằng trước, giờ, giờ thì không biết.
Lúc này, Giang Thần mới quay lại.
Bạch Tố vừa nhìn thấy Giang Thần bèn lập tức chạy tới, gương mặt lộ vẻ áy náy: Giang, anh Giang, tôi xin lỗi, chuyện này xảy ra là do sơ suất của tôi, sau này tôi nhất định dốc sức hoàn thành mọi việc anh giao phó.
Giang Thần xua tay, nói: Thôi bỏ đi, mau qua đón người nhà họ Đường tới đây, sau này đừng để xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa, bằng không!
Vâng, vâng, vâng.
Bạch Tố nói liền tù tì tận ba chữ vâng.
Giờ tôi lập tức đích thân tới đón họ.
Giang Thần lại khoát tay: Cô không cần đi, quay về nghỉ ngơi, để người khác đi thay là được rồi.
Bạch Tố lập tức quay ra quát lớn: Còn đứng đần ra đó làm gì, mau đi đón người đi.
Nhiếp Lệ Lệ gật đầu cái rụp, đáp: Vâng, thưa tổng giám đốc Bạch.
Nói rồi cô ta quay người rời đi.
Sau đó người quản lý của khách sạn Huy Hoàng cũng đi theo cô ta.
Phù!
Lúc này, Bạch Tố mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô ta giương mắt nhìn Giang Thần: Anh Giang, xin lỗi anh.
Giang Thần phất tay: Không sao, mau quay về nghỉ ngơi đi.
Vâng.
Bạch Tố không dám làm trái lời, bèn gật đầu chào Giang Thần rồi rời khỏi khách sạn.
Cách đó vài trăm mét.
Người nhà họ Đường túm tụm lại với nhau, người ngồi kẻ đứng.
Cái thằng ranh con Giang Thần này, vậy mà lại làm nên chuyện, nếu chuyện này không được giải quyết thì e là hôm nay chúng ta phải ngủ ngoài đường rồi.
Giải quyết con khỉ gì, dù sao thì tôi cũng không tin tưởng được nó, cả nhà Đường Sở Sở đều là lũ sao chổi, bọn họ chỉ đem đến phiền phức cho nhà chúng ta.
Đúng vậy, nếu không phải vì Đường Sở Sở thì giờ chúng ta vẫn đang ở trong biệt thự rộng lớn, còn được ngồi hưởng điều hòa.
Người nhà họ Đường lên tiếng nói, giọng điệu không mấy hòa hoãn.
Đúng lúc này, Nhiếp Lệ Lệ cũng dẫn theo người của khách sạn Huy Hoàng tới.
Người nhà họ Đường ai nấy đều đồng loạt nhìn về phía cô ta.
Nhiếp Lệ Lệ đi tới, mặt lộ vẻ áy náy, cô ta nói: Ông Đường, thật sự xin lỗi ông, chuyện này là sơ suất bên chúng tôi, thay mặt cho khách sạn Huy Hoàng và tập đoàn Thời Đại Khoa, tôi thật sự xin lỗi ông, mong ông không để bụng, chúng tôi đã sắp xếp phòng ổn thỏa, đều là những phòng vip dành cho Tổng thống, xin mời đi lối này!
Vừa nói, cô ta vừa làm động tác tay mời khách.
Xin mời quý khách.
Những người đi cùng cô ta cũng đồng thanh nói.
!
Cả nhà họ Đường ai nấy đều kinh ngạc, miệng há hốc thành hình chữ O.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...