Quỷ Kiến Sầu nắm trong tay mạng lưới tổ chức tình báo khắp thế giới ngầm.
Đối với Giang Thần, điều này rất có ích.
Anh nhất định phải khuất phục được Quỷ Kiến Sầu, khiến ông ta phải làm việc cho anh.
Không có Quỷ Kiến Sầu làm tình báo, anh sẽ giống như ngọn đèn tắt lụi, làm việc gì cũng phải cẩn thận, dè chừng.
Vâng.
Mộc Vinh nhận lệnh rồi lập tức gọi một cuộc điện thoại: Báo với các anh em, nhanh chóng chuẩn bị hành động.
Anh Giang, có cần tôi đi cùng không? Ngân Mị hỏi.
Giang Thần phất tay, đáp: Không cần đâu, cô vẫn đang bị thương, cần phải tĩnh dưỡng.
Đúng rồi! Ngân Mị định nói gì đó rồi lại thôi.
Giang Thần nhìn cô ta, hỏi: Sao vậy, có vấn đề gì sao?
Ngân Mị nói: Là thế này, anh Giang, tôi không có hộ khẩu, không có thân phận gì, rất khó để đi lại hành động trong thành phố lớn, anh có thể giúp tôi làm giấy tờ chứng minh thân phận được không?
Được, không thành vấn đề.
Giang Thần gật đầu, sau đó cùng Mộc Vinh đi ra ngoài.
Mộc Vinh lái xe chở Giang Thần tới tiệm sửa chữa của Quỷ Kiến Sầu.
Đại ca, Hắc tướng quân thế nào rồi?
Giang Thần nói: Chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu.
Đã hai ngày nay anh không tới thăm Tiểu Hắc.
Phía bệnh viện quân khu cũng không gọi điện tới, điều này chứng tỏ cậu ấy vẫn đang an toàn.
Hai tiếng sau, chiếc xe đã đến tiệm sửa chữa.
Bên ngoài cửa tiệm.
Mộc Vinh hỏi: Đại ca, nhiệm vụ cụ thể là gì?
Giang Thần hỏi: Các anh em đến hết chưa?
Tất cả đều đang trên đường tới đây, khoảng năm phút nữa sẽ có mặt.
Ừm, chúng ta vào trong trước.
Vâng.
Mộc Vinh gật đầu.
Giang Thần xuống xe.
Mộc Vinh cũng xuống ngay sau đó.
Hai người đi vào tiệm sửa chữa.
Một người thợ sửa chữa người dính đầy dầu máy đi ra, anh ta cầm cờ-lê trong tay, nhìn Giang Thần và Mộc Vinh, bộ dạng nghi ngờ, hỏi: Hai vị tới! sửa xe sao?
Giang Thần ung dung đáp: Tôi tới tìm ông chủ các anh.
Sắc mặt người thợ sửa xe này thoáng thay đổi, vội vàng nói: Ông chủ gì chứ, tôi không biết anh đang nói gì cả, ông chủ tôi không có ở đây.
Giang Thần đi tới, nhấc chân lên định đạp.
Tên thợ sửa xe này lập tức bị anh đạp bay ra xa, ngã nhào xuống đất.
Cú đạp này thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Thấy thế, có khoảng hơn hai mươi người thợ sửa bèn cầm gậy sắt hung hăng bổ nhào về phía Giang Thần.
Một tên đàn ông cường tráng chỉ tay vào anh, thét lên: Thằng nhãi ranh, mày làm gì thế, muốn kiếm chuyện à? Không biết đây là nơi nào sao? Để tao đánh què chân mày.
Đại ca, để đó cho em.
Mộc Vinh xông ra.
Lúc ở Nam Hoang, anh ta chỉ là một thành viên bình thường trong quân Hắc Long, chức vụ rất thấp, thấp tới mức ngay cả cơ hội gặp mặt Giang Thần cũng khó có được.
Giờ anh ta bị điều đến Giang Trung, sát cánh bên Giang Thần, anh ta rất muốn thể hiện thật tốt cho anh xem.
Anh ta siết chặt nắm đấm, lao về phía trước.
Hơn hai mươi tên thợ sửa xe tay cầm gậy sắt, nhoáng một cái bèn xông thẳng vào tấn công Mộc Vinh.
Giang Thần đứng một bên quan sát.
Thân thủ Mộc Vinh khá tốt, nhanh chóng đánh gục được những tên thợ kia, bọn họ nằm sải lai trên mặt đất, kêu la thảm thiết.
Mộc Vinh đi tới, cười nói: Đại ca, anh thấy sao, không khiến anh mất mặt, không khiến quân Hắc Long mất mặt chứ?
Giang Thần khẽ gật đầu: Ừm, kỹ thuật không tệ, nhưng ở Giang Trung, cậu đừng nhắc đến quân Hắc Long.
Vâng.
Mộc Vinh gật đầu đáp lại: Đại ca, em lỡ miệng.
Giang Thần bước tới chỗ một tên thợ đang nằm, lấy chân dẫm lên người hắn, lạnh giọng, nói: Tôi nói rồi, tôi muốn gặp ông chủ của các người, còn không mau dẫn đường.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên xuất hiện.
Người này là người thân cận bên cạnh Quỷ Kiến Sầu, cũng chính là người giả mạo Quỷ Kiến Sầu ra gặp Giang Thần lần trước.
Giang Thần, cậu đang làm gì ở đây vậy?
Sắc mặt ông ta u ám, rõ ràng là không muốn nể mặt Giang Thần.
Ông ta rút một khẩu súng ra chĩa thằng vào Giang Thần, lạnh lùng nói: Đây không phải nơi cậu có thể tới, mau cút cho tôi.
Giang Thần liếc ông ta một cái, rồi anh vòng tay ra sau hông, từ trong chiếc áo gió rộng rãi rút ra một cây kim châm, ngón tay anh khẽ vẩy một phát, cây kim châm lập tức bắn ra.
Á.
Cổ tay người thân cận với Quỷ Kiến Sầu bị ngân châm đâm trúng, ông ta đau quá lập tức thả tay ra, khẩu súng rơi xuống đất.
Đại ca, người tới rồi.
Mộc Vinh nói.
Ừm.
Giang Thần gật đầu, nói: Truyền lệnh tôi tới các anh em, bảo họ bao vây toàn bộ tiệm sửa xe này, không được để lọt dù chỉ một người, số còn lại thì cùng tôi xông vào trong.
Mộc Vinh lập tức đi căn dặn đàn em.
Lúc này, bên ngoài tiệm sửa xe.
Có tới hơn trăm chiếc xe van đang rồng rắn kéo tới.
Cửa xe mở ra, một vài người mặc vest đen, tay cầm theo vũ khí bước xuống.
Những người này lập tức bao vây toàn bộ nhà xưởng, còn lại đều đi vào bên trong tiệm sửa xe.
Đại ca.
Mấy trăm người tiến vào cửa tiệm, ai nấy đứng thẳng tắp nghiêm chỉnh, đồng loạt hô vang.
Thấy cảnh này, những người có mặt bên trong cửa tiệm đều biến sắc.
Giang Thần sải bước về phía trước.
Đã quen với đường đi lối lại, anh nhanh chóng tiến tới chỗ cửa ngầm, mở nó ra.
Giây phút cánh cửa ngầm mở ra, có mấy họng súng đã trực chờ chĩa thẳng vào anh.
Không đợi Giang Thần mở miệng, mấy người sau lưng anh đã nổ súng, mấy người đứng giữ cửa kia lập tức bị bọn họ bắn chết, ngã rạp xuống đất.
Sau đó bọn họ đi lên đằng trước, làm nhiệm vụ mở đường.
Giang Thần đi giữa đám bọn họ.
Đường xuống lòng đất càng lúc càng sâu.
Trên đường đi xuống, tất cả đều là những người lính đánh thuê trang bị vũ khí đầy đủ, nhưng làm sao họ có thể địch lại những sát thủ quân Hắc Long từng kinh qua trăm trận, và lại một nghìn người trong quân Hắc Long được Giang Thần điều tới này đều là những người cực kỳ tinh nhuệ.
Càn quét suốt chặng đường.
Bọn họ nhanh chóng thâm nhập vào nơi sâu nhất trong căn phòng bí mật dưới lòng đất.
Sâu trong lòng đất, tại một căn phòng tuyệt đẹp.
Đàn em của Quỷ Kiến Sầu đang quỳ dưới đất, trên đỉnh đầu bọn họ có họng súng đang chĩa xuống.
Giang Thần ngồi trên sô pha hút thuốc, vẻ mặt anh thờ ơ, nói: Quỷ Kiến Sầu đâu? Mau bảo ông ta tới gặp tôi ngay.
Quỷ Kiến Sầu còn có một danh xưng khác, là Phương Vĩnh Cát, người được mệnh danh là thần y Giang Trung.
Bình thường ông ta sẽ không có mặt ở đây.
Một người thân cận lập tức gọi điện thoại cho Quỷ Kiến Sầu.
Lúc này, Quỷ Kiến Sầu đang ngồi nói chuyện với mấy bác sĩ có tiếng trong giới, bọn họ đang nhắc tới cuộc thi y học mỗi năm một lần diễn ra sắp tới.
Chợt chiếc điện thoại dùng cho việc cá nhân của ông ta đổ chuông.
Quỷ Kiến Sầu đứng dậy, nói: Mọi người, tôi thất lễ một lát.
Ông ta nhanh chóng đi tới cuối phòng nhận điện thoại.
Đại ca, không hay rồi, căn cứ của chúng ta đang bị bọn nào đó đến phá.
Cái gì?
Quỷ Kiến Sầu biến sắc.
Giang Thần nghe máy, anh nói bằng giọng dửng dưng: Quỷ Kiến Sầu, ông lập tức về gặp tôi, nếu không thì đừng trách tôi hủy hoại căn cứ tình báo ngầm mà ông cất công gây dựng suốt mấy chục năm qua đấy nhé.
Giang Thần!
Phương Vĩnh Cát sa sầm mặt mày, lạnh lùng nói: Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất cậu đừng có làm càn, bằng không thì đừng trách tôi khiến cậu sống không bằng chết đó.
Tôi chỉ cho ông một tiếng đồng hồ, nếu không về thì đừng trách tôi!
Giang Thần cứ thế cúp máy.
Thằng khốn kiếp!
Quỷ Kiến Sầu tức quá ném cả điện thoại.
Căn cứ tình báo ngầm này là tâm huyết suốt mấy chục năm của ông ta, đầu tư vào không biết bao nhiêu tiền của và công sức, ông ta tuyệt đối không thể để nó bị hủy hoại trong tay Giang Thần được.
Chuẩn bị xe, chuẩn bị xe ngay!
Ông ta không dám chậm trễ, lập tức gọi người tới chuẩn bị xe để về.
Đồng thời, ông ta quay sang nói với những người còn lại: Tập hợp những anh em lập tức tới trụ sở chính ứng cứu.
Ông ta nắm trong tay căn cứ tình báo ngầm, đương nhiên có rất nhiều đàn em đi theo.
Bọn họ đều là những tên giết người không chớp mắt, là phần tử ra tay rất tàn nhẫn, thâm độc.
Giang Thần dám tới căn cứ của ông ta, anh đúng là chán sống rồi.
Ông ta thừa biết Giang Thần từng là Hắc Long, nhưng giờ anh đã từ chức, không còn là Hắc Long nữa, cho nên có không ít người mong anh chết đi.
Nếu ông ta có thể giết được Giang Thần thì cũng tức là đang giúp rất nhiều nhân vật tầm cỡ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...