Hà Diễm Mai dắt chó ra ngoài đi dạo, nên bà ta chưa xem tin tức.
Không biết chuyện chủ tịch Thiên Quân sẽ tổ chức họp báo, cũng không biết việc tập đoàn Thiên Quân hủy bỏ hợp tác với Tập đoàn Đường Thị Vĩnh Nhạc, càng không biết Đường Sở Sở vì muốn lấy được 10% cổ phần mà đã đe dọa Đường Thiên Long.
Bà ta nghe Đường Sở Sở nói, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người: "Chuyển nhượng 10% cổ phần, cổ phần gì cơ?"
Trong lúc nhất thời bà ta không thể phản ứng lại.
Đường Sở Sở đưa hợp đồng qua: "Mẹ, đây là hợp đồng chuyển nhượng của ông nội, có chữ ký do ông nội tự tay ký, chỉ cần là bố ký vào đó, là có thể thừa kế 10% tài sản của gia tộc."
Hà Diễm Mai nhanh chóng nhận lấy hợp đồng, cẩn thận mở ra rồi nhìn lên trên.
Nhìn hết trang sau, bà ta ôm lấy hợp đồng vừa hôn vừa nhai nó, cười phá lên: "Ha ha, thực sự, thực sự chuyển nhượng hợp đồng, 10% cổ phần đó, cuối cùng ông cụ cũng đã thông suốt rồi!"
"Mẹ, con xem chút." Trên mặt Đường Tùng cũng tràn đầy nghi ngờ, cổ phần của gia tộc đều là do Đường Thiên Long nắm giữ trong tay, những người khác của nhà họ Đường cũng có một ít, chỉ có mỗi gia đình cậu ta là không có.
Hà Diễm Mai hưng phấn đưa qua: "Tiểu Tùng, không phải con muốn đổi xe sao, ngày mai mẹ sẽ mua cho con, mua một chiếc đàng hoàng chút, lái ra ngoài cũng oai, tăng thể diện!"
Đường Tùng nhìn thấy hợp đồng, trên mặt cũng đầy vui mừng, vội vàng nói: "Mẹ, đây chính là 10% cổ phần đó, về sau mỗi lần chia hoa hồng đều sẽ là một khoản thu nhập xa xỉ, mẹ, con chuẩn bị có em bé, nhà trong thành phố nhỏ quá, mẹ, mẹ bảo bố chuyển 5% cho con, con tính đổi phòng!"
"Của bố con, sớm hay muộn cũng sẽ là của con, con vội vàng làm cái gì!"
"Mẹ, con thích một cái váy, cũng tốn mấy vạn đâu chứ." Ngô Mẫn cũng mở miệng, kéo cánh tay của Hà Diễm Mai, làm nũng nói: "Mẹ, hơn một tháng nữa sẽ là kỉ niệm ngày cưới của con với Đường Tùng, con tính mua một bộ váy thật tử tế."
"Được rồi, được rồi, mua!" Tâm Trạng Hà Diễm Mai không tồi, uất ức nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã có được cổ phần của Đường Thị Vĩnh Nhạc rồi.
Nhìn thấy mẹ vui vẻ như vậy, Đường Sở Sở cũng vui vẻ theo, không khỏi nắm chặt tay của Giang Thần, nhìn anh, trên mặt mang theo cảm kích.
Sau khi Giang Thần nhìn thấy Hà Diễm Mai có được hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cũng không nhìn Đường Sở Sở nữa, không thể không nói: "Mẹ, hợp đồng này là do Sở Sở lấy lại, muốn đưa cho bố."
"Cậu lại nói nhiều." Sắc mặt của Hà Diễm Mai trầm xuống, hai tay chống nạnh: "Cậu chẳng qua chỉ là người ở tới nhà họ Đường ở rể, ở đây không có chỗ cho cậu nói chuyện, còn có có, bà đây đã nuôi nó hơn hai mươi năm, đây không phải là điều mà nó nên làm sao?"
Đường Sở tức giận nhìn Hà Diễm Mai, lập tức nói: "Mẹ, xin lỗi, Giang Thần không cố ý chống đối với mẹ, đây quả thực là điều con gái phải làm."
"Được rồi, vào đi." Tâm trạng Hà Diễm Mai cũng không quá khó chịu, lười so đo với Giang Thần, xoay người vào nhà.
Trên mặt Đường Sở Sở tràn đầy vui vẻ, cuối cùng cũng đã nhận được sự đồng ý của mẹ.
Trên mặt Giang Thần tràn đầy sự bất lực.
Đường Sở Sở dễ mềm lòng, quá mong muốn được người trong gia đình thừa nhận.
Từ chuyện này cũng có thể nhìn ra được, mấy năm nay cô đã phải chịu oan ức bao nhiêu, phải chịu khổ bao nhiêu.
Sau khi vào nhà, tất cả mọi người trong nhà đều tụ lại một chỗ để bàn bạc chuyện hợp đồng, Hà Diễm Mai gọi điện thoại cho Đường Bác, bảo ông ta mau mau trở về để ký tên lên hợp đồng.
Rất nhanh, Đường Bác đã quay trở lại.
Khi biết được Đường Sở Sở đã ra sức giành 10% cổ phần của gia tộc về cho ông ta thì ngây ngẩn cả người, nhịn không được hỏi: "Sở, Sở Sở, đây là thật sao?".
Harry Potter fanfic
Đường Sở Sở ngồi trên ghế sô pha, gật đầu nói: "Dạ, bố, là thật, ông nội còn cho con quay về gia tộc nữa."
"Ha ha, thật tốt quá..." Đường Bác kích động cười lớn.
Hà Diễm Mai làm cụt hứng, quát: "Được rồi, ông bớt đắc ý đi, cũng không phải chính ông giành được, hèn nhát cả đời rồi, cả đời đều không có tiền đồ, nếu không nhờ Sở Sở không chịu thua kém, ông ở nhà họ Đường cả đời cũng không ngóc đầu lên nổi đâu!"
Đường Bác cúi đầu, không dám bác lại.
Đường Sở Sở lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần lại, tất cả mọi người trong nhà đều rất vui vẻ, bỗng nhiên có ý định ra ngoài ăn một bữa chúc mừng,
Tất cả mọi người ra ngoài.
Tuy rằng Đường Bác không có tiền, nhưng tốt xấu gì cũng là quản lí công ty, tiền lương cũng không tồi, cũng mua được một chiếc xe thế chấp hơn ba mươi vạn.
Đường Tùng cũng có xe, đây là lúc kết hôn, lấy tất cả tiền trong nhà ra mua, tuy rằng chỉ có giá trị hơn hai mươi vạn, nhưng không phải đi bộ là đủ rồi.
Đường Tùng lấy xe ra, đưa Ngô Mẫn rời đi.
Giang Thần và Đường Sở Sở thì ngồi trên xe Đường Bác.
Tất cả mọi người cùng đi vào nội thành, tìm một quán ăn cao cấp.
Mỹ Vị Hiên, rất nổi tiếng ở thành phố Giang Trung, đây là quán ăn sang trọng nhất ở thành phố Giang Trung, được chia thành nhiều cấp độ.
Lần lượt là phòng bao kim cương, phòng bao hoàng kim, phòng bao bạc, phòng bao đồng, phòng bao sắt đen, và còn có cả sảnh lớn.
Cho dù là sảnh lớn, ngồi xuống ăn một bữa, cũng mất trên mấy ngàn vạn.
Hiện tại đúng vào giờ ăn cơm, trong sảnh lớn chật kín người, cần phải xêps hàng, hơn nữa phía trước vẫn còn hơn ba mươi người đang xếp hàng.
Hà Diễm Mai oán giận đứng lên.
"Đường Bác ông thật không có tiền đồ, gia đình Đường Hải, là thành viên đồng của Mỹ Vị Hiên, đến ăn cơm cũng không cần chờ, trực tiếp đi thuê phòng."
"Còn ông, một tên lính quèn, đòi tiền không có tiền, muốn quyền không quyền, ông xem con rể nhà Đường Kiệt xem, là người có máu mặt, là thành viên bạc của Mỹ Vị Hiên, chỉ một cuộc điện thoại, nhân viên phục vụ tự mình đi ra ngoài đón tiếp, con gái của tôi làm sao lại gả cho một tên nghèo thế này."1
Ăn cơm phải đợi, tâm tình vui vẻ cả Hà Diễm Mai đều bị phá hủy.
Bắt đầu oán trách, trách mắng Đường Bác không có tiền đồ, mắng nhiếc Đường Sở Sở gả cho một người chồng vô dụng,
Giang Thần cũng đã quen với ánh mắt trào phúng lạnh lùng của Hà Diễm Mai, anh cũng không thèm đi so đo.
Lúc xếp hàng, nói với Đường Sở Sở: "Sở Sở, em chờ một lát, anh qua siêu thị đối diện mua một bao thuốc."
"Ừ." Đường Sở Sở gật đầu.
Giang Thành xoay người đi qua siêu thị bán đồ hàng ngày ở đối diện.
"Ô, đây không phải là Đường Sở Sở sao, mặt của cô bị sao vậy?"
Ngay lúc người của nhà họ Đường đang ngồi ởi trên ghế ở ngoài cổng Mỹ Vị Hiên chờ tới lượt, một âm thanh âm dương quái khí truyền đến.
Đường Sở Sở nghe tiếng thì quay lại, nhìn thấy một người ăn mặc gợi cảm, trên mặt trét đầy phấn vai kẹp túi xách đi tới.
"Vương Tĩnh." Trong nháy mắt Đường Sở Sở đã nhận ra, đây là bạn học cùng lớp đại học với cô, sinh ra trong gia đình giàu có, khi còn đi học ở trường là hoa hậu giảng đường, có vô số những chày trai giàu có theo đuổi.
Mà khi lên đại học, cô lại là người phụ nữ xấu nhất trường,
Vương Tĩnh nhìn thấy Đường Sở Sở.
Trong khoảng thời gian này, Đường Sở Sở vô cùng nổi tiếng ở Giang Trung, khôi phục vẻ ngoài không nói, còn nịnh bợ chủ tịch Thiên Quân Diệp Hùng.
Ngay sau đó, lại truyền đến tin tức Đường Sở Sở bị Tiêu Chiến cào nát mặt.
Điều này khiến cho Vương Tĩnh ghen tị, một người phụ nữ xấu xí, dừa vào cái gì lại được gọi là người phụ nữ đẹp nhất Giang Trung?
Hiện tại ở cổng Mỹ Vị Hiên nhìn thấy Đường Sở Sở, thấy trên mặt cô còn quấn băng gạc, ngay tức khắc cười duyên đi tới: "Cứ như vậy, cũng được gọi là người phụ nữ đẹp nhất Ging Trung sao? Mọi người mau đến xem, đây là Đường Sở Sở nhà họ Đường, Đường Sở Sở mà trước kia được truyền thông bầu là người phụ nữ đẹp nhất Giang Trung, các người đến nhìn xem, dáng vẻ này, có xứng là người phụ nữ đẹp nhất hay không?"
Âm thanh của Vương Tĩnh, khiến cho không ít người chú ý đến.
"Đây là Đường Sở Sở sao?"
"Chủ tịch điều hành Đường Thị Vĩnh Nhạc Đường Sở Sở, nhìn không giống lắm nhỉ, không đẹp như trên tin tức."
Nghe nói Đường Sở Sở được Diệp Hùng bao nuôi, một người phụ nữ như vậy, cho tôi tôi cũng không muốn."
...!
Những âm thanh khó nghe truyền đến.
Trên mặt Đường Sở Sở tràn đầy giận dữ, chẳng qua cô chỉ là bạn cùng lớp với Vương Tĩnh mà thôi, không hề có xích mích gì cả.
Hiện tại ở trước mặt mọi người, Vương Tĩnh làm nhục cô, cô cả giận nói: "Vương Tĩnh, tôi chưa bao giờ xúc phạm cô, vì sao cô lại chế giễu tôi?"
Vương Tĩnh đi tới, nhìn miếng băng gạc ở trên mặt Đường Sở Sở, thừa dịp Đường Sở Sở không chú ý, gỡ miếng bông gạc ra khỏi khuôn mặt của cô, lộ ra vài vết sẹo còn chưa lành, một khuôn mặt đầy sẹo lộ ra.
"Ha ha..." Vương Tĩnh cười đến khom lưng, vươn ngón tay ngọc thon dài, chỉ vào Đường Sở Sở: "Mau nhìn xem, người phụ nữ đẹp nhất Giang Trung, đây là người được gọi là người phụ nữ đẹp nhất Giang Trung."
Mà người nhà họ Đường tuy rằng đang ngồi ở bên cạnh, nhưng lại quay đầu đi, chỉ lo người khác biết mình có quan hệ với Đường Sở Sở.
Hà Diễm Mai thậm chí còn nhấc ghế của bà ta, tránh thật xa, bà ta nghĩ cũng không muốn bị người khác nhận ra mình là mẹ của Đường Sở Sở, không muốn mất mặt.
Mà sau khi chiếc băng gạc ở trên mặt bị gỡ xuống, Đường Sở Sở cũng trở nên luống cuống, cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn mọi người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...