Long Vũ Phi Thiên
Hiên Viên Thiên Hành ôm Long Tại Vũ tìm được một sơn động mà thợ săn hay trú, nhìn mặt hắn từ trên xuống dưới. Vì cái gì Khải nhi lại biến thành hình dạng này? Vì cái gì hắn có nhiều chuyện gạt mình như vậy?
“Khải nhi tỉnh tỉnh”. Hiên Viên Thiên Hành đẩy Long Tại Vũ. Dù sao hắn hiện tại không thể nhúc nhích nên cũng không sợ hắn nhảy dựng lên đánh mình! Hơn nữa, mệnh phách của Khải nhi bị mình vây khốn hắn sẽ không cần mệnh mà muốn giết mình! (mimi: văn phong lủng củng sợ mọi người ko hiểu nên ta g/thích: nếu em Vũ kill anh Hành thì ẻm cũng die).
Long Tại Vũ có chút mịt địa mở to mắt nhìn Hiên Viên Thiên Hành, khi ánh mắt dần có tiêu điểm, nhất thời nổi giận gầm lên một tiếng: “Ngươi đồ hỗn đản…. Ngươi dám….. Dám khóa trụ mệnh phách của ta!”.
“Là ngươi muốn giết ta a!”. Hiên Viên Thiên Hành không an phận tay vịn vào mặt Long Tại Vũ. Hiện tại có đậu hủ không ăn chính là ngốc tử!
“Ta….. Ta chỉ nói là muốn hủy ngọc bội kia!”. Long Tại Vũ lo lắng mở miệng. Lúc trước hắn đích xác từng có ý niệm muốn giết Hiên Viên Thiên Hành! Nhưng cho dù như vậy cũng không phải vây khốn mệnh phách của hắn a! (mimi: em này cãi bướng, ko làm zậy ẻm chịu tha anh Hành à? Còn cố cãi nữa chứ -”-|||)
“Đó không phải là muốn thuận giết ta a?”. Hiên Viên Thiên Hành cười lạnh một tiếng: “Ngươi vẫn không nguyện theo ta ở cùng một chỗ, có cơ hội ngươi đương nhiên muốn giết ta!”.
“Vậy ngươi cũng không thể khóa trụ mệnh phách của ta a!”. Long Tại Vũ rất muốn đứng dậy cho tên kia một cái tát, nhưng… Hiện tại thân thể hắn căn bản là không thể nhúc nhích!
“Chúng ta không nói nữa. Ngươi đói bụng không? Ta vừa mới bắt một con thỏ”. Hiên Viên Thiên Hành đem con thỏ hoang quơ quơ trước mặt Long Tại Vũ: “Ngươi nhất định cũng đói bụng đúng không?”.
“Không liên quan đến ngươi”. Long Tại Vũ ngay cả quay đầu đều làm không được, chỉ có thể nhìn Hiên Viên Thiên Hành để con thỏ một bên, sau đó…. cởi quần áo…
“Ngươi… Ngươi làm gì?”. Long Tại Vũ không hiểu nhìn Hiên Viên Thiên Hành: “Không có việc gì thoát quần áo làm gì?”.
“Ngươi không lạnh sao?”. Hiên Viên Thiên Hành cởi áo khoác trên người Long Tại Vũ, chính mình cầm lấy con thỏ đặt một bên vì Long Tại Vũ chuẩn bị!
Long Tại Vũ nhìn quần áo trên người lại nhìn Hiên Viên Thiên Hành. Trước kia phụ thân cũng là như vậy yêu mình, nhưng…. Bởi vì cái tên Đế Hành Thiên kia đem thân thể mình tiêu hủy, khiến cho phụ thân vạn bất đắc dĩ đem mình đến nhân gian. Đều là vì hắn…
Không đúng… Vì cái gì Hiên Viên Thiên Hành lại có khối ngọc bội kia? Lẽ ra Đế Hành Thiên đem thân thể mình thiêu hủy sau liền ly khai thiên giới, sau đó phụ thân tìm được hồn phách mình liền lợi dụng “Long bàn” đem hồn phách mình đưa đến nhân gian… Nhưng… Không phải nói chỉ có Ma Tuyệt cùng Đế Hành Thiên mới có pháp thuật di chuyển không gian sao? Vì cái gì phụ thân lại đem mình đưa đến thế kỉ hai mươi mốt? Hiện tại thiệt nhiều nghi vấn xảy ra, rốt cuộc là vì cái gì a?
“Cái kia…. Ngọc bội của ngươi làm sao có được?”. Hiện tại trước hết nên biết cái ngọc bội kia vì cái gì lại ở chỗ này!
“Ngọc bội? Cái này sao?”. Hiên Viên Thiên Hành đem con thỏ cố định trên mặt đất, từ trong ngực lấy ra ngọc bội: “Đây là ngọc bội tổ truyền a! Bắt đầu là Lịch đại quân vương cầm. Hơn nữa tổ tiên có lệnh ngọc bội tuyệt đối không thể rời người”.
“Vậy lúc ngươi tắm rửa hoặc có người thị tẩm cũng mang theo?”. Long Tại Vũ tức giận mở miệng. Hắn sẽ không tin tưởng Hiên Viên Thiên Hành bất cứ lúc nào cũng mang theo!
“Đúng vậy!”. Hiên Viên Thiên Hành đương nhiên trả lời: “Khối ngọc bội này chưa bao giờ rời khỏi người ta! Cho nên… Ngươi cũng nên bỏ ý niệm muốn phá hủy nó trong đầu đi!”.
“Ta…”. Long Tại Vũ á khẩu không trả lời được. Cho dù hắn đánh nát thì thế nào, mệnh phách của hắn hiện tại bị người kia vây khốn cho dù hắn đánh nát ngọc bội cũng không thể đi xa hắn hơn trăm bước…. Nếu cho hắn biết là ai nói cho Hiên Viên Thiên Hành cách làm này…. Hắn nhất định chỉnh chết tên kia!
“Ngươi không cần nghĩ nên li khai thế nào. Kiếp này ta sẽ không cho ngươi li khai”. Hiên Viên Thiên Hành một bên quay thỏ một bên mở miệng: “Có lẽ kiếp trước chúng ta có quan hệ a!”.
“Ta mới không hay ho như vậy na!”. Long Tại Vũ tức giận mở miệng. Hiện tại hắn bị vây khốn còn chưa đủ hay sao mà còn muốn quan hệ với tên kia ở kiếp trước…. Kiếp trước hắn như thế nào không nhớ có biết người nào như vậy a!
“Ta thấy thực hạnh phúc a”. Hiên Viên Thiên Hành vui cười mở miệng: “Nhất là có thể vây khốn ngươi càng làm cho ta cảm thấy được hạnh phúc!”.
“…”. Long Tại Vũ không nói gì hỏi ông trời, ta làm sai chỗ nào mà vì cái gì ngươi phải xử phạt ta như vậy? (mimi: ko phải vì em có mưu đồ sát chồng hay sao?)
“Được rồi. Ta đến uy ngươi”. Hiên Viên Thiên Hành nướng hảo thịt thỏ kéo xuống một chân, cắn nhỏ rồi uy Long Tại Vũ.
“Cút một bên đi”. Long Tại Vũ đem thịt thỏ trong miệng phun ra.
“Bảo bối….. Ta hiện tại cũng đói bụng, ngươi nói ta nên ăn thịt thỏ hay là ăn ngươi?”. Hiên Viên Thiên Hành hơi hơi nheo mắt lại, lại đem thịt thỏ nhét vào miệng Long Tại Vũ.
“Ta không muốn ăn”. Long Tại Vũ lại phun ra. Hắn nghĩ muốn uy hiếp liền uy hiếp a?
“Tốt lắm. Chúng ta sẽ không ăn thịt thỏ. Chúng ta chơi trò khác!”. Hiên Viên Thiên Hành đem thịt thỏ cắm trên mặt đất, xoay người đem Long Tại Vũ áp dưới thân: “Ngươi nói ta phải từ nơi nào bắt đầu ăn?”.
“Ta…. Ta ăn thịt thỏ…”. Long Tại Vũ nhìn ánh mắt Hiên Viên Thiên Hành ngẫm lại tình cảnh hiện tại của mình, mới phát hiện mình mới bị bất lợi! (beta: tới zờ mới ngẫm lại, chậc chậc)
“Muốn ăn?”. Hiên Viên Thiên Hành khẽ hôn môi Long Tại Vũ một chút, lại cầm lấy thịt thỏ uy hắn. Có khi vẫn là dọa dọa hắn thì tốt hơn! Bằng không hắn sẽ quên ai mới là chủ!
Long Tại Vũ ai oán ăn thịt thỏ. Vì cái gì mình đã khôi phục chân thân còn phải bị hắn khi dễ như vậy? (mimi: cái kiếp làm thụ nó thế đó em ^^)
“Không cần nhìn ta như vậy. Ta sẽ nhịn không được muốn ăn ngươi”. Hiên Viên Thiên Hành xuống khỏi người Long Tại Vũ, sợ nếu ghé vào người hắn thì sẽ nhịn không được muốn ăn hắn!
“Ngươi nhiều chuyện”. Long Tại Vũ mồm miệng không rõ mở miệng, thuận tiện liếc mắt trắng Hiên Viên Thiên Hành một cái.
“Là ta nhiều chuyện. Ngươi ăn đi. Ăn cho mập một chút!”. Sau đó để ta ăn! Bất quá những lời này Hiên Viên Thiên Hành thực thông minh không nói ra.
“Ngươi về sau muốn đem ta làm sao?”. Long Tại Vũ đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống nhìn Hiên Viên Thiên Hành.
“Cái gì làm sao bây giờ? Đương nhiên là giống như trước a”. Hiên Viên Thiên Hành mở miệng: “Không như vậy còn thể thế nào?”.
“Vẫn là đến ‘Xích Cánh’, ‘Tuy Dương’ đi?”. Long Tại Vũ chỉ biết mình không nghĩ đi. Trong lòng không muốn đi đến nơi được gọi là ‘Xích Cánh’!
“Đúng vậy! Chuyện này về sau rồi nói! Hiện tại chúng ta ăn cái gì tiếp theo”. Hiên Viên Thiên Hành xấu xa cười, tiếp theo hắn chưa có hoàn thành “nghiệp lớn” a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...