Long Vũ Phi Thiên

“A ”. Long Tại Vũ đột nhiên giãy khỏi dây thừng trói buộc, lao ra phòng. Lãng Dương thấy thế vội vàng đuổi theo.

“Tại Vũ ngươi muốn đi đâu?”. Lãng Dương có chút cố hết sức đi theo Long Tại Vũ. Hắn tuy rằng có nội lực nhưng hiện tại tốc độ của Tại Vũ so với trước kia nhanh hơn rất nhiều.

“Đừng đi theo ta”. Long Tại Vũ lạnh lùng mở miệng. Hắn nhớ ra rồi, tất cả đều nhớ ra rồi. Nhớ lại hắn vì sao đầu thai. Nhớ lại hắn vì cái gì mất đi trí nhớ. Nhớ lại hắn vì cái gì mà mất đi địa vị cao cao tại thượng cùng với lực lượng cường đại. Là hắn! Đều do hắn!

“Ngươi muốn đi đâu?”. Lãng Dương không thuận theo không buông tha đuổi theo Long Tại Vũ, giữ chặt lấy hắn: “Theo ta trở về”.

“Ngươi không phải đối thủ của ta”.

Long Tại Vũ bỏ tay Lãng Dương ra: “Nể mặt chúng ta là huynh đệ cùng mẹ khác cha nên ta không giết ngươi. Đi mau”.

“Ngươi đang nói cái gì a?”. Lãng Dương khó hiểu nhìn Long Tại Vũ: “Ngươi không thoải mái sao?”.


“Không thoải mái? Ngươi xem bộ dáng của ta sẽ biết, ta không phải nhân loại. Chỉ có thể nói ta và các ngươi không giống nhau! Ngươi không rõ sao?”. Long Tại Vũ châm chọc đem tóc dài của mình nhẹ nhàng vuốt. Đó là tóc của hắn! Chuyện đó đã bao lâu rồi? Một ngàn năm? Hay là một nghìn năm? Cái người luôn miệng nói yêu mình đang ở nơi nào? Cái người nói vĩnh viễn yêu mình nhưng trước khi phản bội lại nói “Ta yêu ngươi”! Vì cái gì? Vì cái gì muốn hắn trải qua chuyện như vậy? Vì cái gì không cho hắn làm một “nhân loại” tinh khiết Long Tại Vũ? ( không hiểu sao đọc đến khúc này, ta lại cảm thấy nhói đau cho em Vũ, buồn man mác a)

“Ngươi ”. Lãng Dương nhìn thấy bộ dáng Long Tại Vũ không nói gì mà chống đỡ. Tại Vũ như vậy quá mức quạnh quẽ, làm cho người ta không dám thân cận, nhưng hắn vì cái gì lại biến thành như vậy?

“Sợ? Đi mau. Ta không muốn thấy ngươi”. Long Tại Vũ tự giễu lắc lắc đầu. Hắn căn bản là không nên đối bất luận kẻ nào ôm một tia hy vọng! Hắn thật ngu xuẩn a! Thế nhưng nghĩ đến người kia thật sự thích hắn. Cũng khó trách phụ thân ngoan cố kia đem mình đến nhân gian để không cho tỉnh lại! Nhưng lại không có hiệu quả gì a! Kết quả vẫn là nhớ rõ, điều không nên nhớ cũng vẫn nhớ rõ!

“Ta không có. Ta ngay cả ma vương đều gặp qua, còn sợ ngươi a”. Lãng Dương trở mình xem thường: “Tên ma vương kia không biết có bao nhiêu khủng bố”.

“Phải không?”. Long Tại Vũ nghi hoặc: “Nhưng theo ta được biết ma vương kia chính là mỹ nam tử hàng đầu của ma giới”. Lúc đó mình mê hắn mê đến cơ hồ mỗi ngày ở lại trong ma cung không chịu trở về. Mỗi lần đều là phụ thân tự mình đưa hắn đem về. Sau đó qua mấy ngày hắn lại đến. Nhưng lại gặp…..! Đi đến gặp người kia!

“Như vậy cũng có thể nói là mỹ nam tử?”. Lãng Dương xem như hoàn toàn hết chỗ nói rồi! Chẳng lẽ ma giới không còn ai! Người xấu như vậy cũng có thể xưng là mỹ nam tử?

“Đại khái hắn lại đang đùa đi. Ngươi đi đi, ta cũng phải đi rồi”. Long Tại Vũ nụ cười biến mất. 嫃 Ma Tuyệt đại khái là ngoạn cái trò chơi đi! Bất quá ngươi bị hắn xem như đồ chơi sẽ không có kết cục tốt được! Vậy Trương Dương sẽ như thế nào? Về sau vẫn là cách xa hắn một chút thì tốt hơn! Ma Tuyệt không thích người khác đụng chạm đến “món đồ chơi” của hắn, mặc kệ là người hay là vật!

“Không cần, ngươi đi rồi thì ta phải làm sao”. Lãng Dương bắt lấy ống tay áo Long Tại Vũ.

“Ngươi không cần quá mức”. Long Tại Vũ bắt đầu không kiên nhẫn. Người này thật sự là quá mức! Nếu không phải Ma Tuyệt xem trọng hắn thì mình liền một chưởng đánh chết hắn!

“Cái gì?”. Lãng Dương vẻ mặt hạnh phúc nhanh bắt lấy quần áo Long Tại Vũ, hắn cũng không tin Tại Vũ sẽ thật sự giết mình! Cho dù hiện tại bộ dáng hắn thay đổi, nhưng tâm hắn sẽ không thay đổi!

“Ngươi ”. Long Tại Vũ nhìn Lãng Dương rõ ràng là giả ngu trừng lớn hai mắt, căm tức hắn một hồi lâu đột nhiên bật cười: “Ma Tuyệt. Món đồ chơi nhỏ của ngươi không ngoan nha. Muốn hay không ta giúp ngươi trừng phạt một chút?”


“Cái gì? Ngươi đang nói cái gì?”. Lãng Dương giống như chim sợ cành cong nhảy dựng lên, khẩn trương nhìn bốn phía, không thấy được cái người làm mình sợ hãi thì nén giận nhìn Long Tại Vũ: “Ngươi sao lại làm ta sợ?”.

“Dọa ngươi?”. Long Tại Vũ quỷ dị nở nụ cười: “Ngươi không tin liền nhìn phía sau lưng ngươi đi”.

“Ngươi nhất định là muốn gạt ta xoay người, sau đó lẩn trốn chạy có phải hay không. Ta sẽ không mắc mưu đâu”. Lãng Dương đắc ý dào dạt mở miệng. Nghĩ muốn lừa hắn không có cửa đâu.

“Phải không?”. Đang lúc Lãng Dương đắc ý hết sức một đạo thanh âm âm trầm từ sau lưng hắn vang lên: “Ngươi tựa hồ đã quên sự tồn tại của ta a! Vật nhỏ của ta”.

“Ngươi ngươi ”. Lãng Dương run rẩy xoay người, nhìn đến một thân ảnh thì rùng người một cái. Hắn như thế nào lại ở chỗ này?

“Đã lâu không thấy a. Vũ”. Ma Tuyệt trực tiếp lướt qua Lãng Dương đi đến bên người Long Tại Vũ: “Ngươi vẫn đẹp như vậy! Đáng tiếc a đáng tiếc. Nhưng ngươi lại lãnh diễm làm cho người ta không dám tiếp cận a!”.

“Tuyệt. Lời nói của ngươi thật sự làm cho người ta phát lạnh a”. Long Tại Vũ khẽ cười một tiếng tới gần Ma tuyệt: “Không phải trước kia ta thật mê luyến ngươi sao! Hiện tại mới nghĩ phải mang ta “thu về” sao?”.

“Ách ngươi chịu kích thích gì?”. Ma Tuyệt không thích ứng lui lại mấy bước. Tiểu quỷ này ngoan như vậy khẳng định không có chuyện gì tốt!


“Kích thích?”. Long Tại Vũ còn thật sự ra vẻ nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Đại khái là ngươi trước kia cũng không để ý ta đi!”.

“Được rồi ngươi đi đi. Khi đó ma giới, thiên giới, cùng long tộc căn bản là đối đầu đến chết. Cũng chỉ có tiêu quỷ ngươi không sợ chết mỗi ngày hướng ma cung của ta chạy đến”. Ma Tuyệt lắc lắc đầu. Khi đó phụ thân của hắn mỗi ngày đến ngoài ma cung của hắn khiêu chiến, chỉ có một lý do là vì đứa con bảo bối của hắn! Cũng không nhìn xem lại tiểu quỷ ngu ngốc này trở thành bảo bối của hắn!

“Uy uy lúc ấy là hắn nói ta đến ma cung của ngươi chơi a!”. Long Tại Vũ khinh bỉ nhìn Ma Tuyệt liếc mắt một cái: “Rõ ràng là chính mình tịch mịch còn nói là ta ở lại ma cung của ngươi không đi, ngươi nói láo a?”.

“Ngươi cũng không phải cũng như vậy a! Cùng là tịch mịch ở cùng nhau không phải tốt lắm sao? Làm gì còn muốn tìm nam nhân khác?”. Ma Tuyệt ngữ khí ê ẩm. Nguyên bản hắn cùng Vũ là trời đất tạo nên một đôi, chỉ vì tên thiên đế kia nếu không Vũ đã sớm là của hắn! Nhưng hiện tại

“Ngươi là Ma Tuyệt?”. Lãng Dương ngốc lăng lăng nhìn Ma Tuyệt: “Ta lúc ấy thấy ngươi không phải là bộ dạng này a!”.

“”. Ma Tuyệt cười tủm tỉm nhìn Lãng Dương mở miệng: “Ngươi không cần biết”.

“Rất giỏi a!”. Lãng Dương ngắm Ma Tuyệt. Ánh mắt hắn thật đáng sợ a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui