Long Vũ Phi Thiên
“Lão tử chém ngươi ”. Sửa sang lại hảo quần áo, Long Tại Vũ lập tức lấy ra binh khí ít khi dùng đến – Đốt nguyệt.
“Đốt nguyệt?”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy binh khí trong tay Long Tại Vũ liền kinh ngạc thốt ra.
Nhuyễn kiếm “Đốt nguyệt” được đồn là sử dụng răng nanh của thần thú “Bách thú nha” tôi luyện mà thành. Nghe nói Đốt nguyệt có thể tùy theo ý nguyện của chủ nhân mà biến đổi hình thái, này thân kiếm lại mềm mại vô cùng! Binh khí này Khải nhi như thế nào có được?
”Mẹ nó”. Long Tại Vũ một mạch vung kiếm loạn xạ, không chém được Hiên Viên Thiên Hành nhưng lại hủy hoại không ít cây cối. Lập tức trong lòng càng khí, xuống tay lại càng tàn nhẫn.
“Bảo bối ngươi đừng sinh khí. Ta vừa rồi cũng là tốt cho ngươi. Ngươi ngẫm lại nếu ngươi cứ như vậy có phải hay không rất khó chịu? Ta là muốn giúp ngươi mà thôi!”. Hiên Viên Thiên Hành một bên trốn tránh một bên giải thích. Tuy rằng kiếm pháp hiện tại của Khải nhi không hề có kết cấu, nhưng nếu để bị thương cũng không phải là chuyện đùa giỡn.
“Cút con mẹ ngươi ”. Long Tại Vũ lại tức giận bổ về phía Hiên Viên Thiên Hành: “Không phải lão tử đã nói chính mình sẽ chữa trị? Ai cần ngươi nhiều chuyện!”.
“Không có lần sau. Ngươi đừng xúc động a”. Hiên Viên Thiên Hành vẫn là biết cái gì là chuyển biến tốt nên thu lại. Tốt giống như nếu lại kích kích Khải nhi nói không chừng hắn thật sự sẽ chém cái đầu quý giá của mình. Đến lúc đó nói không chừng chính mình sẽ trở thành hoàng đế duy nhất bị chặt đầu vì đã làm ra sự tình này.
“Dù sao cũng không buông tha ngươi!”. Long Tại Vũ xem Hiên Viên Thiên Hành nhanh trốn, tay kia xuất ra một đoản chủy( kiếm ngắn) hướng Hiên Viên Thiên Hành.
“Bảo bối ngươi tới thật sự!”. Hiên Viên Thiên Hành kêu sợ hãi một tiếng vội vàng né tránh đoản chủy đang phóng tới, mắt thấy kiếm của Long Tại Vũ đã tới trước ngực, bèn lập tức một bên xuất ra khí lực một bên tránh né
“Bọn họ ở đây mau, bắt lấy bọn họ ”. Ngay tại lúc Long Tại Vũ một kiếm đâm vào ngực phải của Hiên Viên Thiên Hành thì phía sau cũng truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
“Mẹ nó không hay ho”. Long Tại Vũ vội vàng đem kiếm thu hồi bên hông, nhìn thoáng qua Hiên Viên Thiên Hành oán hận mở miệng: “Đừng tưởng rằng ngươi sẽ tránh thoát. Quân tử báo thù ba năm không muộn. Đừng tưởng rằng lần này ta buông tha ngươi”.
“Aha ”. Hiên Viên Thiên Hành vội vàng cười làm lành. Trong lòng thì tại tính toán lần sau tìm một ít xuân dươc cực mạnh cấp bảo bối ăn như thế nào đây? Có phải hay không là có thể làm được “bước tiếp theo”? (mimi: bị chém một nhát rồi còn chưa chừa? đầu óc lại càng ngày càng đen tối hơn…………mặt anh thật chai……xin bái phục)
“Chúng ta kế tiếp muốn đi đâu?”. Long Tại Vũ cắn mạnh lương khô trên tay. Không có biện pháp, hiện tại trong thành từng ngóc ngách đều dán hình truy nã bọn họ, mà chính mình lại không mang theo thuốc mỡ để dịch dung. Muốn ăn một bữa cơm nóng đều là hi vọng xa vời. Thật đúng phải cảm tạ Hoa Luân đã cấp nhiều lương khô cho mình mang theo! (mimi: em bị bệnh mù đường nên Hoa Luân mới cấp cho em nhiều lương khô để nếu em lạc đường thì còn có cái để ăn, đợi mấy anh trong cốc đến cứu, giờ thì thấy Hoa Luân thật tốt a).
“Xem ra gần lộ( đường) là không thể đi, không bằng chúng ta liền đi đường xa nhất, ít nhất sẽ không dễ dàng bị phát hiện đường, ngươi nghĩ thế nào?”. Hiên Viên Thiên Hành đi tới gần lấy lòng Long Tại Vũ. Từ lần trước đến bây giờ Khải nhi không cho mình đến gần hắn!
“Cút xa một chút”. Long Tại Vũ xem Hiên Viên Thiên Hành hướng lại gần mình, lập tức lên tiếng cảnh cáo: “Nếu ngươi đến gần một chút nữa thì đừng trách ta không khách khí!”
“Được thôi! Ngươi nói hảo là tốt rồi”. Hiên Viên Thiên Hành liền dừng lại để cách Long Tại Vũ một thước: “Chúng ta liền từ nơi này xuất phát, trải qua Than Thở, Xích Cánh, Phàm Thiên, Tuy Dương. Ngươi nói được không?”
“Có bệnh a? Vì cái gì phải qua Xích Cánh cùng Tuy Dương?”. Khi dễ hắn không biết tình huống( đường đi) sao? Xích Cánh cùng Tuy Dương là hai đế quốc lân cận hoàng triều Hiên Viên. Muốn đi qua Than Thở thì hắn cũng còn có thể lý giải. Đó là biên cảnh của hoàng triều Hiên Viên. Đi qua Xích Cánh cùng Tuy Dương thì có ý gì?
“Ta có biết một việc rất rõ ràng”. Hiên Viên Thiên Hành nhíu mày mở miệng: “Nếu không có thế lực ở sau hỗ trợ, bọn họ như thế nào dám đến đoạt ngôi vị hoàng đế? (chém) Hơn nữa bọn họ thế lực rất lớn. Nếu không như thế nào có tài đến nỗi ta rời cung trong bốn ngày ngắn ngủi đã tấn công hoàng cung!”
Đều là bọn ngốc. Vô từ nhỏ cùng chính mình lớn lên, thế thân không ai thích hợp hơn Vô, nhưng hoàng cung vẫn bị người công xuống dưới. Chỉ có một khả năng, hoàng cung cùng bên trong “Vân bảo” đều có nội gian!
Còn có một nguyên nhân chính là đi đường xa có thể tạo nhiều cơ hội cùng Khải nhi thân cận. Nói không chừng còn có thể đem hắn “Ăn sạch sẽ”!
“”. Long Tại Vũ hai mắt tuần tra trên người Hiên Viên Thiên Hành: “Nhất thời tin tưởng ngươi một lần! Bất quá nếu để cho ta phát hiện ngươi nói dối, ngươi sẽ chết thực thảm!”
“Sẽ không. Ta như thế nào đối với ngươi nói dối”. Hiên Viên Thiên Hành vội vàng mở miệng. Hắn sẽ làm cho Khải nhi trước khi phát hiện sẽ yêu thượng hắn!
“Chúng ta đi nhanh đi. Phải mau tìm biện pháp kiếm thức ăn. Lương khô đã nhanh hết”. Long Tại Vũ đem hành lý phía sau cầm trong tay, nhìn thấy bên trong đã vơi dần lương khô liền thở dài.
“Chúng ta có thể bắt thỏ rừng hoặc gà rừng a”. Hiên Viên Thiên Hành một bộ biểu tình “ngươi là đồ ngốc” nhìn Long Tại Vũ.
“Ngươi biết nướng a? Hay là ngươi muốn chúng ta ăn sống? Ta tình nguyện đói chết cũng sẽ không ăn thịt sống!”. Long Tại Vũ tưởng tượng chính mình cùng Hiên Viên Thiên Hành cầm con thỏ hoang máu chảy đầm đìa ăn, nhịn không được run lên vài cái.
“Ngươi nghĩ gì a. Ta có nói không biết nướng sao? Trước khi ta làm hoàng đế cũng sống ở nhân gian một năm. Đoạn thời gian kia trên núi trừ bỏ quả rừng còn có tiểu động vật. Ngán ăn quả rừng thì bắt đầu học nướng thịt thỏ ăn!”. Hiên Viên Thiên Hành đi tới mở miệng. Khi đó chính mình vẫn là một thiếu niên, mơ mộng có thể cùng mối tình đầu của mình sống cả đời! (mimi: sao h anh thay đổi dữ zậy…………..ngẫm lại, lúc xưa anh có suy nghĩ thật đáng yêu nga). Nhưng cái nữ nhân kia chỉ vì hắn không phải là hoàng tử cao ngạo liền phản bội hắn, ở trước mặt hắn cùng người khác ôm ấp!
“Ngươi khi đó có bao nhiêu lớn?”. Long Tại Vũ vô cùng buồn bực nhìn Hiên Viên Thiên Hành.
“Ách đại khái là mười một mười hai tuổi”. Hiên Viên Thiên Hành phục hồi tinh thần lại. ( này đại thúc thực trưởng thành sớm!!!)
“”. Long Tại Vũ hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Mười một mười hai tuổi? Hắn hiện hiện đều đã gần bốn mươi! Hai mươi ba năm không nướng. Nướng ra cái gì đó có thể ăn được sao? ( dù sao ta không biết có thể ăn được hay không!)
“Quên đi. Chúng ta đi thôi”. Long Tại Vũ vô lực mở miệng, hắn đúng là không nên ôm hi vọng gì ở lão cha này!
Hiên Viên Thiên Hành thấy Long Tại Vũ biểu tình nhụt chí liền hạ quyết tâm, chờ buổi tối nhất định nướng một lần cho Khải nhi đại khai nhãn giới. Đừng tưởng rằng chính mình là một đế vương chỉ biết hưởng thụ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...