Long Vũ Phi Thiên
Hai năm sau ——–
“Bảo bảo lại đang ngẩn người nga.”Mạnh quý phi sủng ái nhéo chóp mũi Long Tại Vũ.
“Này không phải là ngẩn người mà là có chút đăm chiêu.”Long ở vũ kéo tay mẫu thân, cường thử đoạt ý mở miệng.
“Phải, phải bảo bảo nói là có lý nhất.” Mạnh quý phi kéo chăn đắp cho Long Tại Vũ: “vậy hiện tại hảo hảo ngủ đi.”
“Nương, ngọc bội này đeo trên cổ không thoải mái, lấy nó xuống được không?” Long Tại Vũ kéo kéo sợi dây tinh tế trên cổ. Phía dưới là ngọc bội rất nặng. “Không được nga. Mặc kệ khi nào thì bảo bảo cũng không thể tháo xuống.” Mạnh quý phi hiếm khi cứng rắn nhìn Long Tại Vũ.
“Được rồi. vậy mẫu thân ngủ ngon.” Long Tại Vũ thở dài. Một khi nói chuyện này mẫu thân thái độ sẽ đặc biệt cứng rắn.
“Thật ngoan.” Mạnh quý phi khẽ hôn lên hai má nhi tử: “Mau ngủ đi.”
Long Tại Vũ nhìn nàng mở cửa phòng, nhưng cũng vào lúc này, một thanh chủy thủ sáng chói đâm vào ngực nàng. style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (bygoogle=window.bygoogle||[]).push({});Long Tại Vũ trừng lớn hai mắt, nhìn thấy mẫu thân ngã xuống ôm chân người mới tới: “bảo bảo, đi...... Đi mau.........”
“Mẫu thân........... Mẫu thân.............” Long Tại Vũ nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên người mẫu thân. Cánh tay nho nhỏ ôm lấy đầu nàng: “Mẫu thân, người không cần tử..... Đừng tử, ta không muốn người chết............”
“Di, giết sai người?” Hắc y nhân nhìn nhìn Long Tại Vũ, đưa hắn nâng lên: “Tiểu quỷ, ngươi là ai? người đâu?”
“Ngươi giết mẫu thân ta...... Ngươi giết nàng.......” Long tại Vũ dùng sức đá nam nhân đang đem mình bế lên, hai mắt bởi vì hận ý mà biến thành màu đỏ.
“Câm miệng.” Hắc y nhân một chưởng đánh lên đầu Long Tại Vũ. Nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn từ xa đang đến gần, Hắc y nhân dẫn theo Long Tại Vũ bị hắn đánh hôn mê, thi triển khinh công bay ra ngoài.
()Cái này mình chịu, chẳng biết dịch thế nào, đại khái hình như là cưỡng từ đoạt ý thì phải (không biết mình có hiểu sai không nữa). Haizzz
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...